Sau nụ hôn đầu tiên, Phó Dư như được giải phong ấn, càng ngày càng dính người, ngày nào cũng phải cọ cọ, hôn hôn giống như con cún.
Hôm bọn họ ở trên đài ngắm cảnh, không biết Kiều Sanh bị anh dụ hôn bao nhiêu lần, son môi bị anh ăn sạch, khóe miệng bị anh mút đến đỏ lên, môi lấp lánh.
Sau khi được giải phong ấn, khi đi qua những chỗ không người đều muốn gần gũi với cô.
Kiều Sanh cũng buông thả, mỗi lần hôn môi cô như chìm đắm vào sự ngọt ngào vô tận, giống như rơi vào tay giặc, không thoát ra được.
Tháng năm, sắp đến ngày thi đại học.
Kiều Sanh rất lo lắng, Phó Dư thì vẫn thờ ơ như trước.
Kiều Sanh vẫn phải học bổ túc lớp văn hóa, kiến thức cơ bản của cô yếu nên học khá vất vả.
Thế nhưng thầy cô ở lớp bổ túc đều bảo cô nên thả lỏng, không cần lo lắng, trong những bài trắc nghiệm nhỏ gần đây, cô đều ổn định vượt qua mức điểm chuẩn, có khi còn cao hơn bốn mươi điểm.
Thành tích của Phó Dư cũng kém, nhưng anh học lệch, anh kém môn địa lý và ngữ văn, mấy tháng cuối cùng, anhcũng chăm chỉ học bù.
Hai người học yếu đang cố gắng học tập để vươn lên trong tương lai, họ đều biết tương lai họ muốn cái gì.
Thời điểm chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hạ, thời tiết thành phố H rất không ổn định, hôm lạnh, hôm nóng, sáng nay Kiều Sanh thức dậy, cô cảm thấy hơi khó chịu, không phải cảm giác ngái ngủ, mà là cảm giác chóng mặt nặng nề.
Hình như cô bị cảm rồi.
Cô sờ trán một cách mệt mỏi, nhưng không cảm nhận được nhiệt độ cao hay thấp, giọng nói cũng khàn khàn, thở dài, cô rời giường chuẩn bị đến trường.
Bây giờ nhà cô chỉ có mình cô, dì giúp việc vừa xin nghỉ, tối qua trước khi đi công tác bố mẹ Kiều còn dặn dò cô mấy lần, phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu không được thì đến nhà bác cả ở vài ngày.
Tiếng dép lê quẹt trên mặt đất, cô rót cốc nước ấm, tìm thuốc cảm cúm trong hộp thuốc để uống.
Phó Dư chờ dưới tầng ngồi trên xe, đôi chân dài chống xuống đất.
Nhìn thấy cô xuống thì nhíu mày.
“Sao vậy? Sao mặt lại trắng bệch thế?” Anh xuống xe, tới gần, đưa tay sờ trán cô.
Hôm nay nhìn qua Kiều Sanh rất nhợt nhạt, không phải cảm giác trắng nõn của mấy cô gái trẻ mà là vẻ trắng bệch bệnh tật mang đến, cả người đều mệt mỏi, phờ phạc, mí mắt cũng híp lại, mắt phượng mất đi vẻ sắc bén.
“Chắc là bị cảm.
” Cô chạm vào tay anh, giọng mũi hơi nặng, cũng khàn khàn.
“Cần xin nghỉ không? Hôm nay không đi học, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
” Phó Dư lấy điện thoại ra định gọi cho giáo viên chủ nhiệm.
“Buổi sáng em đã uống thuốc rồi, đừng lo lắng.
” Cô kéo tay anh lại: “Đi học đi, nếu trưa vẫn khó chịu, em sẽ xin nghỉ.
”Cô vỗ tay anh để anh yên tâm.
“Khó chịu thì nói với anh.
” Phó Dư xoa xoa mặt cô để khuôn mặt nhỏ nhắn có sức sống hơn.
Kiều Sanh ngồi ở yên sau xe đạp, ôm eo anh, nhắm mắt dựa vào lưng anh, nói bằng giọng mũi nên giọng hơi giống ông già: “Có lẽ vì tối qua em ngủ đá chăn.
Nên đừng lo lắng.
” Cô ôm chặt eo anh, cọ cọ vào lưng anh.
… Buổi trưa, bệnh cô không giảm bớt, càng nghiêm trọng hơn.
Có lẽ vì tâm trạng lo lắng trước kỳ thi đại học và thay đổi thời tiết nên mới bị cảm cúm.
Kiều Sanh cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, cơ thể càng ngày càng lạnh, ý thức cũng không rõ ràng, thầm nghĩ nhắm mắt ngủ một giấc.
“Anh đưa em đến bệnh viện, anh đã xin nghỉ rồi.
” Cô mơ hồ nghe thấy Phó Dư nói vậy, sau đó được anh bế lên tựa vào ngực anh.
.