Đào Thi Thi mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc đi toilet trở về, mới nhìn thấy Hạ Mặc Dương ở trong phòng bếp nấu cháo.Bụng cô trống rỗng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cả người suy yếu đến cơ hồ muốn ngất xỉu trên mặt đất.Hạ Mặc Dương tắt bếp, đem bát đựng cháo ra, bưng lên bàn trà, "Có lẽ cậu cũng đói bụng rồi, thừa dịp còn nóng mau ăn đi, làm ấm dạ dày.”Đào Thi Thi vô cùng khó chịu, nôn ra mấy tiếng đồng hồ, cô đã bị tàn phá đến không có bao nhiêu khí lực, lúc ngồi xuống, tay cầm lấy thìa đều run rẩy.Hạ Mặc Dương thấy thế nhận lấy thìa từ trong tay cô, "Mình đút cho cậu ăn, nào, a, há miệng.
”Cô há miệng, sau khi ăn xong, dạ dày bị ấm áp bao bọc, cô run rẩy cả người, Hạ Mặc Dương đi vào phòng lấy một tấm chăn đắp lên người cô, lại cầm thìa đút vào miệng cô.Cô không còn nhiều khí lực, ăn một miếng liền cúi đầu xuống, cả người trượt xuống dưới sô pha, suýt nữa đụng phải bàn trà thủy tinh, Hạ Mặc Dương hoảng sợ, đưa tay vớt lên, kéo người vào trong ngực mình.Cô khó chịu đến cau mày, thanh âm rất nhẹ, "Thực xin lỗi...""Không có việc gì không có việc gì, mình đỡ cậu, cậu ăn chậm một chút." Tay Hạ Mặc Dương nâng cằm cô, cẩn thận đút cháo cho cô.Đào Thi Thi tựa vào ngực cậu, đầu óc không quá tỉnh táo có chút hoảng hốt, trong tầm mắt ngoại trừ cháo, cũng chỉ còn lại cằm Hạ Mặc Dương.Cậu cúi đầu, thổi cháo trong muỗng, thanh âm rất nhẹ nhàng nói, "Nhịn một chút, lại ăn một miếng nữa.
”Cô nghe lời há miệng, nhưng nước mắt không biết tại sao lại rơi xuống.Hạ Mặc Dương cầm khăn giấy lau đi cho cô, "Không sao đâu, ngày mai thì tốt rồi, không khóc.
”Đào Thi Thi từ nhỏ đã hiểu chuyện nhu thuận, mặc dù sinh bệnh, cũng chưa bao giờ khóc nháo như những đứa trẻ khác chọc giận người lớn, lúc cô phát sốt bốn mươi độ, cũng chỉ là kéo tay áo mẹ Đào nói, "Mẹ, thật khó chịu.
”Ba mẹ luôn nói với bên ngoài, cô là một đứa trẻ ngay cả bị bệnh cũng có thể chịu đựng được, nhưng không ai biết, cô cũng mong đợi ba mẹ có thể ôm cô vào lòng, cẩn thận chăm sóc và yêu thương.Nhưng cô hiểu chuyện quen rồi, không muốn mượn sinh bệnh để làm chuyện khiến người lớn phiền lòng, cũng biết mình sinh bệnh khóc nháo, chỉ có thể khiến người lớn khẩn trương phiền não theo, cô không muốn.Đào Thi Thi cũng không rõ sao mình lại khóc, có lẽ là bởi vì một mình ở thành phố xa lạ quá lâu, thật lâu không cảm nhận được tư vị được người ta che chở chăm sóc, cũng có lẽ là bởi vì mình sinh bệnh, nội tâm quá mức yếu ớt."Xin lỗi..." Cô vẫn xin lỗi, thanh âm bé như muỗi kêu."Bị bệnh thì nói xin lỗi làm gì, cũng không phải lỗi của cậu." Hạ Mặc Dương lại cầm khăn giấy tới lau nước mắt trên mặt cô, cẩn thận đút cho cô ăn một miếng cháo, "Khó chịu thì khóc, ngày đầu mình học năm nhất, mấy nam sinh to xác phát sốt trong ký túc xá cũng gào khóc, cậu khó chịu như thế này thì còn nghẹn làm gì, nếu cậu nhịn không được, véo mình một cái, cắn mình một miếng, miễn là có thể giảm bớt thống khổ cho cậu, cậu cứ xả trên người mình là được.
”Cậu vừa nói vừa duỗi cánh tay về phía mặt Đào Thi Thi, "Nào, cắn một miếng thử xem.
”Đào Thi Thi mím môi rất suy yếu nở nụ cười, hiển nhiên là không muốn, Hạ Mặc Dương cho rằng cô ngượng ngùng, lại đưa tới trước mặt cô, "Thật sự, cậu thử xem.
”Cô không còn sức lực nào tiến về phía cánh tay cậu, há miệng dán vào da cậu, răng nhẹ nhàng cắn lên làn da săn chắc của cậu.Da đầu Hạ Mặc Dương tê dại, cả người trong nháy mắt trở nên cứng đờ.Đào Thi Thi đã buông lỏng miệng, cô có chút mệt mỏi tựa vào ngực cậu, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của Hạ Mặc Dương trở nên rất nhanh, cô không còn sức lực gì nói, "Mình buồn ngủ...""À, cậu, cậu ngủ đi, mình, mình..." Hạ Mặc Dương xấu hổ phát hiện mình có phản ứng, cậu quay đầu định buông Đào Thi Thi ra đặt lên sofa, lại phát hiện, cô đã nhắm mắt tựa vào cổ cậu ngủ thiếp đi.Miệng cô hơi há, hô hấp ấm áp phun lên cổ cậu.Hạ Mặc Dương cúi đầu "Móa" một tiếng.Bị hô hấp nóng bỏng kia quét tới, toàn bộ cổ cậu thậm chí cả thân thể đều trở nên cứng ngắc, cậu hít sâu một hơi, dùng bàn tay giữ chặt gáy Đào Thi Thi, nhẹ nhàng xoay người một hướng, lúc này mới cúi người ôm người vào trong ngực, đưa đến trên giường trong phòng.Trên người Đào Thi Thi rất thơm, không phải mùi nước hoa, đại khái là mùi dầu gội, hoặc là mùi sữa tắm, nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.Lúc Hạ Mặc Dương đặt người lên giường, thấy tóc cô rối tung che mặt, đưa tay giúp cô chải lại, da thịt bên dưới trơn nhẵn, ngón tay cậu cứng đờ, rón rén đóng cửa đi ra.Chuẩn bị thu dọn bát và thìa trên bàn trà, cậu mới phát hiện, quần vẫn còn phồng lên, cậu "Móa" một tiếng, kéo quần đi toilet.Chắc chắn đã lâu không cùng Ngũ Chỉ cô nương* thân mật.Chắc chắn là như vậy!(*) Ngũ chỉ cô nương: Hai bàn tay của em, tay năm ngón, tay thật xinh =))))).