Chương 12: Không được đi gặp anh tôi!
Tô Mộc Nghiên mất hứng, vô cùng mất hứng.
Nàng ngồi vào trong xe, sau đó chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không ý định nói chuyện.
Cảnh Phong cũng sảng khoái, Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, thì cô cứ việc hết sức chuyên chú lái xe.
Xe dừng ở tiểu khu dưới lầu Tô Mộc Nghiên, cô quay đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, đã thấy Tô Mộc Nghiên ngồi trên xe rầu rĩ không vui, căn bản không định xuống xe.
"Đến rồi."
Phát hiện đại tiểu thư không chịu xuống xe, Cảnh Phong tốt bụng nhắc nhở một câu, không ngờ đổi lấy một cái nhìn xem thường.
"Tôi biết."
"Vậy xuống nhanh đi."
Cảnh Phong cũng lười dây dưa với nàng, trực tiếp mở miệng đuổi khách.
Họp hành cả ngày đã đủ làm cô đau đầu, vốn nghĩ tan tầm về nhà ngủ một giấc, kết quả bị lôi kéo đi Tô gia ăn cơm chiều, còn phải dùng hết tinh thần ứng phó Mẹ Tô và Tô Lập Hằng. Bây giờ Cảnh Phong nghĩ thầm chỉ muốn chạy nhanh về nhà tắm rửa đi ngủ, Tô Mộc Nghiên lại chần chừ chẳng biết bực bội cái gì, giờ này lại cố tình cân não với cô.
Nghe Cảnh Phong kêu mình xuống, Tô Mộc Nghiên nén giận, liền mở cửa đi xuống.
Nàng chỉ cảm thấy ngực nóng như lửa, nhưng thật ra là bị cái gì, nàng nhất thời không nói được.
Chính là ép tới ngực khó chịu, lại không chỗ phát tiết.
Đi về vài bước về phía trước, Tô Mộc Nghiên ngửa đầu nghĩ ngợi, cuối cùng xoay người đi về phía xe Cảnh Phong, mở cửa xe ngồi vào lần nữa.
"Ngày mai cô thật sự muốn đi sao?"
"Sao?"
Tô Mộc Nghiên hỏi thẳng thừng, Cảnh Phong có chút trở tay không kịp, cô nhìn Tô Mộc Nghiên tỏ vẻ không hiểu, nhìn nàng nổi giận đùng đùng ngồi vào xe, ánh mắt tối tăm không hờn giận.
"Tôi nói anh tôi." Tô Mộc Nghiên cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, "Cô thật sự muốn đi gặp anh tôi sao?"
"Sao vậy?" Cảnh Phong sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu.
Chuyện này, nếu thật muốn tính sổ, nên giận phải là cô, chứ không phải là người ngồi đối diện, nhìn còn khí thế gấp mấy lần cô, Tô Mộc Nghiên?
Huống hồ, Cảnh Phong cũng chẳng phải thật sự không rõ nguyên nhân Tô Mộc Nghiên giấu diếm chuyện này với mình, nhưng cũng không định truy cứu cặn kẽ.
Con người là động vật có thói quen, một khi thói quen đã trở thành khuôn mẫu trong cuộc sống, sẽ không vui khi tự đem nó phá vỡ.
Mặc kệ cô cùng Tô Mộc Nghiên đây là đang tiếp diễn loại phuơng thức sai lầm gì, trước mắt cả hai cũng không ai muốn thay đổi điều gì, bất kể là trong công tác hay trong cuộc sống, cả hai người cũng chẳng phải không nhận thức được một chuyện, đó là thật ra cả hai người không ai bỏ rơi ai, ít nhất trong hiện tại đúng là vậy.
Cho nên tuy Tô Mộc Nghiên che giấu, nhưng Cảnh Phong cũng không cảm thấy có gì đáng tức giận, chuyện này cho dù Tô Mộc Nghiên nói hay không nói, kết quả cũng chẳng có gì khác.
"Chẳng lẽ cô không thấy chuyện này thật khả nghi à? Một tên đàn ông trăm phương nghìn kế muốn hẹn một cô gái ra ngoài, xét đến cùng không phải chỉ có hai nguyên nhân sao? Đơn giản chính là muốn lợi dụng hoặc là muốn theo đuổi cô ấy."
Cảnh Phong mở cửa kính xe, chống khuỷu tay lên trên, buồn cười: "Cho nên?"
"Cho nên cái gì?" Tô Mộc Nghiên nhíu mày, "Đương nhiên là cự tuyệt lời mời của anh tôi, không cần gặp mặt!"
Cảnh Phong nhìn Tô Mộc Nghiên, như trước cười, nói: "Nhưng tôi đã nhận lời rồi."
"Nhận lời rồi cũng có thể hủy!"
"Chuyện của tôi, tại sao cô còn sốt ruột hơn tôi?"
Cảnh Phong cất giọng nhỏ nhẹ dịu dàng, âm cuối rõ ràng trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua bên tai Tô Mộc Nghiên. Tất cả cảm xúc mạnh mẽ chỉ vì một câu hỏi này mà trở nên lãnh đạm.
Tô Mộc Nghiên xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ý đồ giấu kín vẻ mặt đầy tâm sự.
"Bởi vì cô là nhân viên của tôi." Tô Mộc Nghiên quay đầu lại, ánh mắt đen láy xinh đẹp nhìn thẳng Cảnh Phong, nàng giương cằm, giống như là tuyên cáo quyền sở hữu của mình. "Trong thời gian làm việc, cô phải nghe lời tôi tất cả."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Mộc Nghiên có chút hối hận.
Nàng hơi bối rối quan sát vẻ mặt Cảnh Phong, giả vờ tỏ thái độ lạnh lùng nhưng trong lòng lại bắt đầu từ từ bồn chồn.
Cho dù là ai thì cũng sẽ không thích người khác nói với mình như vậy? Huống chi thật ra trong lòng Tô Mộc Nghiên tự hiểu được lúc mình nói ra lời này, thái độ của nàng có bao nhiêu ngang ngược.
Nhưng nói cũng nói rồi, lòng tự trọng kiêu ngạo không cho phép Tô Mộc Nghiên lùi bước, nàng duy trì nét mặt nghiêm túc, vẫn không chịu yếu thế.
"Đó là chuyện riêng của tôi." Thái độ ngoan cường của Tô Mộc Nghiên khiến Cảnh Phong cau mày, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng trầm xuống. "Hơn nữa thời gian nghỉ trưa, tôi hẳn có quyền tự mình sắp xếp chứ."
Giọng điệu Cảnh Phong lạnh băng không chút độ ấm.
Tuy thường ngày Cảnh Phong nói chuyện luôn lạnh lùng thản nhiên, nhưng giọng nói dịu dàng, mà hôm nay không giống. Tô Mộc Nghiên hiểu, đây có nghĩa là một Cảnh Phong luôn không đếm xỉa tới thái độ ngạo kiều của nàng, đương nhiên cũng giận.
Nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên không lên tiếng, không thèm nhắc lại. Vẻ mặt kiêu ngạo dần dần trở nên ảm đạm, ánh mắt giảo hoạt lộ ra sự mất mát, nàng chỉ lặng thinh, nghiêng người dựa lưng vào ghế, bất giác cắn cắn khóe miệng.
Cảnh Phong nói đúng.
Cũng bởi vì cô nói không sai chút nào, thế cho nên Tô Mộc Nghiên mới có thể cảm thấy bi thương âm ỷ.
Hai người chỉ là cộng sự, cho dù cả hai có quan hệ thân mật đến cỡ nào, cũng chỉ là giả dối bề ngoài mà thôi. Một loại quan hệ giả dối như vậy, nàng lấy cái gì quyết định sự lựa chọn của Cảnh Phong?
"Cũng đúng." Tô Mộc Nghiên gục đầu, cúi đầu cười rộ lên, sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Phong, "Đó là chuyện riêng của cô, đâu có liên quan gì tới tôi?"
Nói xong, Tô Mộc Nghiên tức giận xoay đầu, ra lệnh cho Cảnh Phong: "Cô xuống xe cho tôi!"
"Tô Mộc Nghiên." Thở dài, Tô Mộc Nghiên mạnh miệng mà cố chấp thật sự thú vị, Cảnh Phong kiềm nén, buồn cười nói: "Đây là xe của tôi."
Những lời này quả thật chính là một thùng nước lạnh tạt từ đầu đến chân, nháy mắt kiêu tỉnh Tô Mộc Nghiên. Nàng thầm kêu một tiếng đáng chết trong đầu, ngoài mặt vẫn chịu đựng xấu hổ, tỏ vẻ trấn định mở cửa xe, nhanh miệng nói câu hẹn gặp lại, vội vàng xuống xe.
Cảnh Phong im lặng nhìn Tô Mộc Nghiên khom người xuống xe, quay đầu đóng lại cửa xe.
Bóng dáng nàng tinh tế, cất giấu hương vị bá đạo quật cường.
"Cảnh Phong, nhiều năm như vậy, cô nhất định nghiến răng căm hận kẻ làm chủ này chỉ biết hút máu người thôi?" Đứng trước xe Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên quay đầu nhìn Cảnh Phong ngồi trong xe. Ánh đèn mờ nhạt chiếu gương mặt nghiêng của Cảnh Phong, ánh sáng nhu hòa khiến thoạt nhìn Cảnh Phong ấm áp mà xa lạ. "Cho nên tôi đoán, lúc này đây cô nhất định ước gì chạy nhanh cách tôi xa một chút."
Hít hít cái mũi, giây phút này đột nhiên Tô Mộc Nghiên rất muốn khóc, nhưng nàng vẫn dùng giọng điệu phớt tỉnh che giấu khổ sở của mình.
"Bất quá, tự do của cô, tự cô quyết định đi." Tô Mộc Nghiên vừa nói, đi vào trong hàng hiên. "Bổn tiểu thư cũng chẳng phải không thể không có cô!"
Cố nén cảm giác chua xót nơi cổ họng, Tô Mộc Nghiên nói xong, liền xoay người bước nhanh lên lầu, nàng bước đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã biến mất ở cửa tiểu khu.
Nụ cười kiêu ngạo cố chấp lúc đó của Tô Mộc Nghiên yên lặng nở rộ dưới bầu trời đêm, ánh sao sáng chỉ vì nàng mà ảm đạm.
Cảnh Phong hơi giật mình, cô ngẩng đầu lên, nhìn căn phòng Tô Mộc Nghiên sáng lên ngọn đèn.
Bất quá, tự do của cô, tự cô quyết định đi.
Bổn tiểu thư cũng chẳng phải không thể không có cô.
Nhớ tới lời nói cuối cùng của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong thở dài, khởi động xe, quay đầu rời đi.
Tô Mộc Nghiên, cô thật ngốc!