Chương 13: Chẳng lẽ anh không biết, cẩu là động vật trung thành nhất!
Trưa hôm sau.
Lúc Cảnh Phong đi vào quán cà phê, Tô Lập Hằng đã chờ ở bên trong.
Quán cà phê trang trí khá tốt, mỗi cửa sổ đều treo mành thả rũ xuống, ánh mặt trời xuyên thấu chiếu vào, ánh sáng dù cực nóng đều nhu hòa lại.
Tô Lập Hằng ngồi bên cửa sổ, thấy Cảnh Phong liền đứng dậy vẫy tay, Cảnh Phong trông thấy, thản nhiên mỉm cười.
"Thật có lỗi, tôi đến muộn."
Lễ phép gật gật đầu, Cảnh Phong ngồi xuống, không nhận lấy thực đơn của phục vụ mà trực tiếp gọi mọt tách cà phê.
"Không có việc gì, công ty bề bộn nhiều việc à?" Tô Lập Hằng xua tay, hỏi.
Kỳ thật cũng không tính bề bộn nhiều việc, chỉ là sắp đến giờ nghỉ trưa, Tô Mộc Nghiên ngay lúc này kiên quyết nhét việc vào tay cô, nhất định cô phải xử lý xong mới được tan tầm.
Tuy hôm qua đã nói rõ ràng, nhưng gần đến giờ thời khắc mấu chốt, lại nhịn không được muốn làm khó dễ cô một chút mới bằng lòng thả cô đi.
"Cũng được."
Cảnh Phong luôn ít nói, cô nói xong, quay đầu nhìn người đi đường đang qua lại, không muốn nhắc nữa.
Tô Lập Hằng yên lặng đánh giá Cảnh Phong, so với hai năm trước, nay Cảnh Phong càng thêm thành thục cũng càng thêm xuất sắc. Tuy rằng hắn rời công ty, nhưng chuyện công ty, vẫn có nghe vài cấp dưới nhắc tới. Nghe nói Tô Mộc Nghiên sau khi nhậm chức tổng giám đốc, Cảnh Phong cũng theo ngồi lên vị trí giám đốc Marketing, chọi lại những lời trách móc của mọi người trong công ty, mỗi hạng mục công trạng của cô đều như là phản kích hữu lực, leng keng đánh lui những lời đồn đãi cùng những dã tâm mơ tưởng tới vị trí này của cô.
Không thể không nói, Tô Mộc Nghiên có thể lãnh đạo công ty đạt được công trạng đột phá, đều có phần lớn là công lao của Cảnh Phong.
"Lần này hẹn cô ra, chủ yếu là tôi muốn biết cô đối với chuyện phân công lần này đến tột cùng là giữ thái độ gì?" Tô Lập Hằng không cảm thấy đối mặt Cảnh Phong như vậy thì cần hàn huyên hay khách sáo, trực tiếp nói vào chủ đề càng thích hợp tính cách của cô hơn.
Khuấy cà phê trong tách, Cảnh Phong ngẩng đầu lên, "Thẳng thắn mà nói, tôi tạm thời không tính điều nhiệm đi phân công ty."
"Vì sao?" Tô Lập Hằng hai tay giao nhau đặt ở trước bàn, vẻ mặt cũng không kinh ngạc lắm, dường như đã sớm đoán được.
"Tôi ở trong này mới vừa cắm rễ củng cố, không muốn có thay đổi." Cảnh Phong nói xong, uyển chuyển cười, "Cho nên, chỉ sợ là phụ lòng tốt của anh rồi."
Cảnh Phong lời nói dịu dàng, mà Tô Lập Hằng sắc mặt trầm xuống, không nói gì.
"Nếu anh hẹn tôi đến chính là vì chuyện này, như vậy có lẽ tôi về trước." Cảnh Phong nói xong, lấy trong túi xách ra mấy tờ một trăm đồng đặt trên bàn. "Công ty có chút việc, lần này tính cho tôi, lần sau mới hẹn lại anh ăn com bồi thường."
Cảnh Phong đứng lên, xoay người muốn đi, đã thấy Tô Lập Hằng tiến lên trước vài bước, dùng thân ngăn trước người Cảnh Phong.
"Cảnh Phong, xem ra cô nghĩ sai mục đích lần này tôi tới tìm cô rồi." Tô Lập Hằng gương mặt tuấn nhã hiện lên ý cười, nhưng lời nói lại cực điểm lạnh như băng. "Tôi hỏi ý kiến của cô, bất quá chỉ là lễ phép, nhưng điều động nhân sự trong công ty trước nay vẫn là do cấp trên quyết định, làm sao cho phép cô tự quyết định bản thân đi hay ở?"
Cảnh Phong nhíu mày, cô nhìn Tô Lập Hằng đang chắn trước mặt mình, cũng không nói gì.
"Đương nhiên, cô hoàn toàn có thể vận dụng vào quan hệ cá nhân với Nghiên Nghiên để cho em ấy giữ cô lại. Nhưng là, cô đừng quên, toàn bộ Thụy An, trừ Nghiên Nghiên còn có chủ tịch, cô cho là cô có thể dựa vào Nghiên Nghiên bảo hộ cô tới khi nào?"
Tô Lập Hằng yên lặng cười, lời nói đủ để làm suy yếu khí thế bất luận là của kẻ nào, Cảnh Phong cũng không ngoại lệ.
Hắn lễ phép giơ giơ tay lên, ý bảo Cảnh Phong ngồi xuống, tất cả thương lượng lại từ đầu.
Liếc mắt nhìn Tô Lập Hằng một cái, Cảnh Phong xoay người ngồi xuống.
Rũ mắt nhìn cà phê trên bàn đang lay động, Cảnh Phong yên lặng loan loan khóe miệng, yên tĩnh mỉm cười dưới ánh nắng, lại có thi vị lạnh lẽo.
"Trước khi đến, tôi có tự xem một ít tư liệu công ty mới." khi Cảnh Phong nói chuyện thanh âm luôn luôn rất nhẹ, nay cô cúi đầu chậm rãi tự thuật, giọng điệu không hề có cảm xúc lên xuống, không có một chút cảm tình. "Tuy nói là công ty mới của Thụy An, thực tế trong cơ cấu hoạt động và lợi nhuận định hướng của công ty, lại không giống nhau. Hơn nữa, theo tôi được biết, thời điểm thành lập công ty mới, người đại diện đăng ký pháp định là anh, mà không phải là chủ tịch. Vì vậy, tôi không không thể không nghĩ cái gọi là phân công ty, có phải bất quá chỉ là nương nhờ tên tuổi Thụy An, mà anh thành lập một công ty độc lập cùng với Thụy An không có chút quan hệ nào trên pháp luật?"
Tô Lập Hằng nhíu mày, nhìn Cảnh Phong đối diện từ từ nói, trong lúc nhất thời tìm không thấy câu trả lời thích hợp.
"Thật có lỗi, là tôi nói trắng ra quá?" Cảnh Phong chống cằm, tựa hồ vì chính mình thẳng thắn mà cảm thấy làm phức tạp. "Tôi nói điều này không có ý gì khác, chỉ là hy vọng anh có thể không cần nương danh nghĩa Thụy An để áp chế tôi, bởi vì trên pháp luật, căn bản không có một chút ràng buộc nào để nói tới. Thụy An đối với tôi, chỉ có thể có hai quyết định, một là giữ tôi lại, hai là xa thải tôi. Nhưng mặc kệ nói thế nào, cũng không thể buộc tôi đến công ty của anh, bởi điều đó có thể xâm phạm sự tự do lựa chọn của tôi."
Thở dài, Tô Lập Hằng buông tay, đối với Cảnh Phong cảm thấy thực không có cách nào. "Đúng vậy, đó thật là lấy danh nghĩa của tôi thành lập công ty. Tôi cũng hoàn toàn có thể thẳng thắn nói với cô, trong hàng trăm ngàn nhân viên xuất sắc tôi lựa chọn cô không vì cái gì khác, chính là hy vọng mượn chuyện này lấy đi trợ thủ đắc lực của Nghiên Nghiên, tiêu phí sĩ khí của em ấy. Mà người thỏa mãn điều kiện này trừ cô ra, không có người thứ hai."
Cảnh Phong không nói lời nào, chính là yên lặng uống một ngụm cà phê, cà phê lạnh thấu vừa vào miệng, hương vị chua xót tràn ngập lên đầu lưỡi.
"Cảnh Phong, nói thật ra, lấy năng lực cùng kinh nghiệm của cô, cho dù rời Thụy An, cô cũng hoàn toàn có thể đạt được cơ hội công việc tốt. Không ai cam tâm cả đời nghe người khác an bày, liều chết vì người khác kiếm tiền, chẳng lẽ cô không nghĩ sẽ rời Thụy An, lắng nghe chính mình, làm điều mình muốn sao?" Tô Lập Hằng lời nói mười phần ý tứ dụ dỗ, không ai có thể chống lại lời mời đó. "Chỉ cần cô nguyện ý, cô có thể ở nơi này đạt được chức vị tốt hơn so với Thụy An, mà ở chỗ Nghiên Nghiên không có được quyền lời cùng địa vị. Đừng nói cho tôi biết là cô không muốn, tôi thấy dã tâm của cô cũng không ít hơn tôi."
Theo ý đó mà nói, ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Phong, Tô Lập Hằng đã hiểu Cảnh Phong với mình là cùng một loại người.
Tràn ngập dã tâm cùng thủ đoạn, im lặng ẩn núp, chẳng qua là vì cướp lấy trong nháy mắt.
Hắn thực tin tưởng, đợi đến một ngày Cảnh Phong bộc lộ tài năng, không ai ngăn cản được dã tâm bừng bừng của cô.
Cho nên hắn như thế bức thiết muốn cô, liều lĩnh muốn giành cô từ trong tay Tô Mộc Nghiên.
Không ai có thể cả đời may mắn, cho dù là trời sinh có được Tô Mộc Nghiên ngàn vạn sủng ái ở một thân, cũng luôn sẽ có một ngày mất đi chiếu cố.
"Nói thật, tôi không nghĩ tới anh nhưng lại hận chính em gái của mình." Nhìn Tô Lập Hằng, Cảnh Phong cười đến vân đạm phong khinh. "Nhiều khi, mọi người có thói quen đem bất hạnh của mình quy kết hết lên người khác, nghĩ là làm vậy có thể cân bằng tâm lý. Nhưng thứ lỗi tôi nói thẳng, tôi vẫn cho rằng, đó là lựa chọn phương thức sinh tồn của kẻ yếu đuối nhất."
Cảnh Phong nói xong, khuôn mặt tinh xảo thanh nhã hiện lên nhợt nhạt ý cười, đôi mắt màu hổ phách lóe lên ánh sáng xuyên thấu lòng người, xinh đẹp mà sâu sắc.
Chuyện Tô gia, cô tuy rằng không thể đi hỏi thăm, nhưng nhiều năm như vậy, cũng có thể từ miệng Tô Mộc Nghiên hiểu được đại khái. Nói ngắn gọn, chính là anh em Tô gia ngoài mặt hiền lành nhưng bên trong góc khuất, không ai nhường ai.
"Tôi thừa nhận, điều kiện anh nói xác thực đủ mê người, anh xem ra quả thật cũng hiểu cách làm người của tôi. Không ngại thẳng thắn nói cho anh biết, tôi không đi, đây là dã tâm của tôi. Giống như anh muốn cướp đi thứ gì đó của Tô Mộc Nghiên, ở Thụy An, tôi cũng có thứ tôi muốn cướp đi. Bất quá anh yêu tâm, thứ chúng ta muốn không giống nhau, tôi đối với những lời này của anh không có hứng thú."
Đứng lên, Cảnh Phong phủi phủi quần áo, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Vì muốn được thứ gì đó, cho dù là làm con chó bên người khác, cô cũng nguyện ý sao?" Tô Lập Hằng thở gấp, ngôn ngữ cay độc. "Đừng làm người ta cười chết, Cảnh Phong, tôi không tin cô thỏa mãn với mối quan hệ như vậy?"
Cảnh Phong đứng lại, không thể chịu được lời nói châm chọc của Tô Lập Hằng, hơi hơi để môi sát vào bên tai Tô Lập Hằng.
"Nếu anh thật sự cho rằng như vậy, hôm nay anh lại đây tìm tôi làm gì?" Cảnh Phong tự nhiên cười rộ lên, giọng điệu cực đạm cực thiển, vừa nhạt mà sắc nhọn. "Hơn nữa, nói đến chó, loài động vật này. Chẳng lẽ anh không biết sao, chó là động vật trung thành nhất."
Tiếng đàn dương cầm từ từ vang lên du dương, phiêu đãng vào trong một góc quán cà phê.
Ở đối diện sớm đã không còn bóng dáng Cảnh Phong. Tô Lập Hằng gọi người phục vụ, một lần nữa kêu một ly cà phê, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng dáng Cảnh Phong đi qua đường cái, càng lúc càng xa.
Ánh mắt diều hâu sắc nhọn, nhợt nhạt, đó là một loại hơi thở nguy hiểm.
Trong trí nhớ, Cảnh Phong là một người đặc biệt. không giống Tô Mộc Nghiên đàng hoàng chói mắt xinh đẹp, vẻ đẹp của cô, không chút nào đường hoàng, khiêm tốn ung dung.
Nữ nhân như vậy, rất khó có người này xem nhẹ sự tồn tại độc đáo của cô ấy.
Nhớ lại Cảnh Phong mỗi một câu mỗi một cái vẻ mặt lúc nãy, Tô Lập Hằng yên lặng cười.
Giống như đây vừa là một vở kịch, mà phần phấn khích là chuẩn bị cho phần trình diễn.