Chương 21: Nghiên Nghiên, em vẫn thú vị như vậy.
Cảnh Phong sau khi rời khỏi, Tô Mộc Nghiên thế này mới vô cũng không có tiền đồ ngẩng khuôn mặt ửng hồng của mình lên.
Cầm remote, chỉnh nhiệt độ máy điều hòa thấp xuống, thế này nàng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Tô tổng."
Nghe Tiểu Mạn gõ cửa, Tô Mộc Nghiên tỏ vẻ bình thường nói: "Vào đi."
Nghe tiếng cửa mở, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, thấy Tiểu Mạn đang cầm một bó hoa hồng xanh đi vào, đưa tới trước mặt nàng.
"Cái gì đây?" Tô Mộc Nghiên nhíu mày, liếc mắt nhìn bó hoa một cái, sau đó lại dời ánh mắt nhìn Tiểu Mạn.
Đây đương nhiên là hoa, còn phải hỏi sao?
Tiểu Mạn nghĩ vậy, ngẩn người, cuối cùng mới hiểu được ý Tô Mộc Nghiên muốn hỏi, nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần, nói: "Không rõ lắm, vừa rồi nhân viên giao hàng của tiệm hoa đưa tới, nói là đưa cho ngài."
Bó hoa gàn như chiếm một phần ba bàn làm việc, lớn kiểu này thạt sự là dọa người mà, nhìn ra được người tặng ra tay thật hào phóng.
Chống đầu, đầu ngón tay Tô Mộc Nghiên gõ nhẹ lên bàn, nghiêng đầu xem xét bó hoa kia.điểm nhẹ cái bàn, oai đầu đánh giá kia thúc hoa.
"Ừ, cô làm chuyện của cô đi."
Lực chú ý hoàn toàn đặt vào bó hoa này, Tô Mộc Nghiên tùy ý nói, tìm tám thiệp trên bó hóa, muốn biết chủ nhân rốt cuộc là ai.
Nhưng mặc cho Tô Mộc Nghiên tìm thế nào, tìm kỹ tới giấy gói, trừ giấy gói hoa thì vẫn là hoa.
Trước nay người đưa hoa đến văn phòng nhiều không kể xiết, đều là mấy công tử nhà giàu tốn chút tâm tư lấy lòng mình, ghi tên trên giấy sao cho càng dễ thấy càng tốt. Nhưng mà bó hoa này, không lưu danh tính, là lần đầu tiên.
Nghĩ, di động chợt vang lên, Tô Mộc Nghiên bất ngờ, giật mình.
Lấy điện thoại, màn hình hiển thị dãy số lạ, nhìn lại bó hoa trước mặt, Tô Mộc Nghiên lập tức đoán được ít nhiều.
Thật rảnh rỗi.
Tô Mộc Nghiên ụp màn hình điện thoại lên bàn, cúi đầu tiếp tục bắt tay vào công việc, hoàn toàn không để ý đến tiếng chuông điện thoại đang reo không ngừng và kẻ tặng hoa rảnh rỗi kia.
Nhưng Tô Mộc Nghiên hiển nhiên xem nhẹ sự cố chấp của người này, di động cứ rung rung di chuyển qua lại trên bàn, làm cho nàng căn bản không có biện pháp làm việc tiếp.
Tức giận nhận cuộc gọi, Tô Mộc Nghiên đặt điện thoại trên bàn, nhấn nút mở loa ngoài, nhưng không nói, chỉ ngồi chờ đối phương lên tiếng trước.
"Ha ha." Chịu đựng hơn mười giây, người trong điện thoại kiềm chế không được, cúi đầu cười rộ lên, phá vỡ cục diện trầm mặc: "Nghiên Nghiên, em vẫn thú vị như vậy."
Cây bút run rẩy trong tay, Tô Mộc Nghiên kinh ngạc nhìn chằm chằm cái điện thoại, giống như đang trừng mắt ngạc nhiên nhìn người đó.
Nàng bất giác cắn cắn môi, mắt nhìn điện thoại, mày khẽ nhíu lại.
Im lặng thay cho lời chào hỏi, người trong điện thoại cũng không để ý, giọng nói trầm thấp từ tính rất dễ nghe, lúc này lại tư từ vang lên.
"Năm năm không gặp, em có tốt không?"
Tô Mộc Nghiên đầu óc trống rỗng, da đầu cũng vì giọng nói của người đàn ông này mà run lên, nàng thất thần, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Lấy lại bình tĩnh, cầm điện thoại lên, Tô Mộc Nghiên tắt loa ngoài, áp vào bên tai: "Đỗ tiên sinh, thật sự là đã lâu không gặp." Nói xong, Tô Mộc Nghiên cầm bút chọt chọt bó hoa, "Không biết anh gọi cho tôi là vì chuyện gì?"
"Anh về nước, mấy ngày nay luôn tìm em. Chuyện năm năm trước, anh muốn nói với em."
Tô Mộc Nghiên xoay ghế dựa nhìn cảnh sắc phía sau qua kính cửa sổ, nghe anh ta nói, lạnh lùng từ chối: "Chúng ta không có gì để nói."
"Xem ra năm năm trôi qua, em vẫn không chịu tha thứ cho anh?" Giọng nói thản nhiên, mang theo phảng phất một loại tự tin.
"Anh hy vọng tôi nói tha thứ để giảm bớt áy náy của anh, hay là hy vọng tôi không tha thứ để chứng minh tôi còn yêu anh?"
Lời Tô Mộc Nghiên nói lạnh như băng không mang theo một chút tình cảm, nàng nói xong, chờ đến chính là đầu bên kia điện thoại một trận trầm mặc.
Hơi hơi híp mắt lại, nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Đỗ Việt Hàng, anh cũng tự quan trọng hóa bản thân rồi đó?"
Tô Mộc Nghiên không đợi đầu bên kia điện thoại nói tiếp, cúp máy trước.
Quay ghế lại, nàng cúi đầu nhìn bó hoa hồng xanh, đóa hoa kiều diễm vẫn còn đọng vài giọt sương, nhìn qua tươi đẹp mà mỹ lệ.
Khinh thường không để mắt tới, Tô Mộc Nghiên cầm bó hoa, không chút luyến tiếc ném vào thùng rác.
Gần đến giờ tan tầm, Cảnh Phong đi vào phòng nghỉ pha cà phê, chuẩn bị nghênh đón hội nghị tăng ca tối nay.
Đi đến bên cửa sổ, Cảnh Phong kéo màn che nắng ra, đứng bên cửa sổ. Cô cúi đầu uống một ngụm cà phê, vô tình thấy ngoài cửa lớn công ty, bóng dáng Tô Mộc Nghiên đi ra.
Cảnh Phong hơi có hứng thú nghiêng đầu, nhìn chăm chú nàng xách túi đi nhanh về phía trước, tư thế ngẩng đầu vĩnh viễn lộ ra hương vị bá đạo cùng kiêu ngạo.
Tô Mộc Nghiên đi vài bước, cách đó không xa một chiếc màu đen đẩy cửa ra, một người đàn ông bận vest đen bước xuống xe, vừa lúc đón gặp Tô Mộc Nghiên, ngăn cản nàng.
"Giám đốc Cảnh." Trợ lý Đa Đa vừa lúc cũng vào phòng nghỉ ngơi, thấy Cảnh Phong đứng ở bên cửa sổ, lập tức gọi. "Chị ở đây à?"
"Ừ."
"Ủa? Đó không phải Tô tổng sao?" Đa Đa rót một ly nước ép, đi tới bên cạnh Cảnh Phong, cúi đầu thấy Tô Mộc Nghiên, hơi ngạc nhiên: "Xem ra người theo đuổi Tô tổng lại tới công ty, có điều người này xem ra cũng đẹp trai, em thấy Tô tổng cùng bộ dáng của anh ta, tám phần là có quen biết."
Cảnh Phong nghe Đa Đa nói, không nói câu nào, chỉ cúi đầu uống cà phê.
"Đúng rồi, Giám đốc Cảnh chị biết không, giờ nghỉ trưa em nghe Tiểu Mạn nói, sáng nay có người tặng hoa cho Tô tổng, em đoán, khẳng định là người này tặng rồi."
Đa Đa ghé vào bên cửa sổ nhìn trong chốc lát, nàng chậc chậc nói xong, chú ý tới Cảnh Phong bên cạnh đứng thẳng người, nàng tò mò nhìn qua.
"Lát nữa rửa cái tách này gùm tôi." Cảnh Phong nói xong, đưa cái tách trên tay cho Đa Đa.
Sững sờ nhận lấy cái tách, Đa Đa há hốc mồm, còn chưa kịp nói chuyện, thấy Cảnh Phong ngoài cười nhưng trong không cười, nói thêm một câu: "Cám ơn."
Thật ra làm trợ lý của Cảnh Phong, thay cô rửa một cái tách thôi cũng không có gì, nhưng Đa Đa cúi đầu nhìn cái tách trong tay, trong lúc nhất thời nghĩ không ra.
Cảm giác hôm nay Giám đốc Cảnh là lạ thế nào đó, khí thế mạnh mẽ làm người ta không dám lại gần. Đa Đa nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, mới đột nhiên thở mạnh một hơi.
Chẳng lẽ là mình nói sai điều gì?
Ngẫm nghĩ, nàng nhìn quanh, đã không còn thấy bóng dáng Cảnh Phong.
Phỏng nghỉ ngơi im lặng, chỉ để lại một mình Đa Đa đứng tại chỗ buồn bực. Nàng ngẩn người, lúc quay đầu lại, bên dưới cửa sổ, Tô Mộc Nghiên đã ngồi vào trong xe của người đàn ông kia.
"Nghiên Nghiên."
Tô Mộc Nghiên dừng bước, nhìn người đàn ông trước mắt, hai tay bất giác khoanh lại trước ngực, mắt híp lại, vẻ mặt lạnh như băng.
Người đàn ông thân hình thon dài, cao lớn, khuôn mặt điển trai mê người, ngũ quan rõ ràng từng nét mang theo khí chất cao quý. Bộ vest trên người dường như vì anh ta mà tạo ra, chỉ đứng ở nơi đó, có thể thu phục được lòng của phụ nữ.
Quả thật không thể đánh đồng với người Tô Mộc Nghiên biết năm năm trước.
Tô Mộc Nghiên bất động thanh sắc nghĩ, cuối cùng nàng lạnh lùng cười cười, nói: "Đỗ tiên sinh, xin hỏi anh tới đây làm gì?"
"Anh muốn nói chuyện với em." Đỗ Việt Hàng nói xong, bước tới gần Tô Mộc Nghiên, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của nàng, biết điều dừng bước. "Nghiên Nghiên, năm năm qua, anh không lúc nào không nhớ đến em."
Giọng Đỗ Việt Hàng từ tính trầm thấp, anh ta khẽ nâng khóe miệng, lời nói như gió xuân làm say lòng người.
"Thật đáng tiếc, tôi không có gì để nói với anh."
Mặc kệ Đỗ Việt Hàng lời nói có bao nhiêu thâm tình, mà Tô Mộc Nghiên không chút nào để ý cười nhẹ một tiếng, nàng xoay người hướng tới xe của mình.
Lúc này Tôn Đình đã xuống xe, thay Tô Mộc Nghiên mở cửa xe, Tô Mộc Nghiên đi vài bước tới trước cửa xe của mình, lại quay đầu nhìn Đỗ Việt Hàng đang đứng ở đằng xa, nói: "Nếu anh còn đứng đó, không ngại tôi gọi bảo an chứ?"
Tô Mộc Nghiên vẻ mặt không lưu tình đuổi khách. Đỗ Việt Hàng nở nụ cười nho nhã, dường như thấy Tô Mộc Nghiên thật thú vị.
"Nghiên Nghiên, em vẫn thú vị như vậy."
Kiêu ngạo, bá đạo, không chịu thua.
Cao quý tựa như nữ vương làm người ta sùng bái, nhưng cũng ít có người biết, lúc Tô Mộc Nghiên tức giận, bộ dáng cáu kỉnh phát điên đáng yêu đến cỡ nào.
Đương nhiên, Tô Mộc Nghiên đã không còn là bộ dáng năm năm trước anh ta nhớ đến. Nàng bây giờ, đã càng thêm thành thục xinh đẹp, giấu không được cao quý cùng kiêu ngạo.
Nghĩ như vậy, Đỗ Việt Hàng cười đến càng thêm sung sướng, "Nếu em nhất định không cho anh cơ hội, vậy chúng ta chỉ còn cách về nhà em cùng nói chuyện."
Tô Mộc Nghiên nghe vậy, cúi đầu nhìn nhìn xe mình, mở cửa xe, nàng hít sâu một hơi.
Đỗ Việt Hàng uy hiếp nàng không phải là nghe không hiểu, nàng cũng biết Đỗ Việt Hàng là người nói được làm được, tay nắm cửa xe nghĩ trong chốc lát, Tô Mộc Nghiên đóng cửa xe lại, nói với Tôn Đình.
"Cậu về trước đi."
Nói xong, nàng yên lặng tiêu sái đi đến xe Đỗ Việt Hàng, đón nhận ánh mắt của nhân viên tan tầm, ngồi vào xe anh ta.
Tô tổng ngang nhiên hẹn hò trai lạ.
Phỏng chừng tin tức này tin tức ngày mai nổ tung trong công ty, Tô Mộc Nghiên đau đầu sờ sờ huyệt thái dương, nhìn Đỗ Việt Hàng thân sĩ thay nàng đóng cửa xe.
Nàng bất giác ngẩng đầu, mắt nhìn về hướng văn phòng Cảnh Phong, lâm vào loại trầm tư không biết gọi tên.
----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần đây xem mọi người bình luận, nói chuyện cực kỳ nhất trí, một hai muốn tác giả ngược Giám đốc Cảnh, mọi người tâm tư đều muốn thiên vị đại tiểu thư, thích đại tiểu thư ngạo kiều, hiển nhiên tôi thấy vậy cũng tốt, bản thân tác giả cũng nghĩ như thế... Nói tiếng người! Tôi vốn tính ngược Giám đốc Cảnh a......[ vô tội mắt to ].