Chương 41: Tối qua... cô thổ lộ với tôi, cô thật không nhớ rõ sao?
Tô Nhiễm Nhiễm thở phì phì cắt miếng thịt bò trên bàn, hung hăng đưa vào miệng, vừa nới tới Mạc Tư Ngư, trong bụng liền kiềm nén tức giận.
"Cô nói xem chị ta tối qua có phải thật quá đáng hay không? Cái tên Đỗ Việt Hàng gì đó là đối tượng thím chấm cho chị họ, chị ta còn là bạn từ nhỏ của chị họ, vậy mà còn muốn chen một chân vào, tôi còn hổ thẹn thay chị ta!"
Cảnh Phong yên lặng hớp một miếng hồng trà, cong khóe miệng, không nói gì.
Dù sao thời gian này, cũng không nghĩ nghe thấy tên Mạc Tư Ngư. Dùng cơm trưa hẳn là chuyện tốt đẹp, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm lại cố tình cứ nhắc tới Mạc Tư Ngư, miệng cũng không rời đi ba chữ Mạc Tư Ngư, cho dù là Cảnh Phong có khẩu vị, cũng bị nghe tới phát chán.
Nhưng là ở phương diện nào đó mà nói, cô lại là một người cực kỳ có tư cách ngồi nghe, mặc kệ Tô Nhiễm Nhiễm trút giận thế nào lên người cô, Cảnh Phong đều im lặng nghe, không lên tiếng quấy rầy, cũng không cắt ngang oán giận, cho nên khiến cho Tô Nhiễm Nhiễm suốt thời gian dùng bữa, đem Mạc Tư Ngư oán giận vô cùng nhuần nhuyễn, cả người nháy mắt liền cảm thấy thoải mái cực.
Thẳng đến Tô Nhiễm Nhiễm rốt cuộc tìm không thấy điều gì để có thể oán giận nữa, Cảnh Phong mới buông dao nĩa, giảo hoạt cười rộ lên, nói: "Có lẽ, tôi có thể giúp cô."
"Giúp tôi cái gì?" Tô Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu, không rõ Cảnh Phong đột nhiên vì sao muốn giúp.
"Cô ấy chọc giận cô như vậy, đương nhiên là phải trả thù chứ." Cho dù đã muốn nhìn thấu tâm tư Tô Nhiễm Nhiễm, nhưng Cảnh Phong cũng không nói ra, miệng thản nhiên, lại cố tình sinh ra ý tứ dụ dỗ.
Tô Nhiễm Nhiễm nghe nói như thế, thẳng thắn lúc nãy đột nhiên trở nên thiếu tự nhiên, nàng cúi đầu cắt thịt bò, im lặng một hồi, mói nói: "Mạc Tư Ngư rất phúc hắc, cô xác định có thể giúp tôi sao?"
Tô Nhiễm Nhiễm lúc này quyết định không nghĩ nữa, người phụ nữ trước mắt này trình độ phúc hắc có lẽ không thua Mạc Tư Ngư. Nàng chính là nghi hoặc nhìn Cảnh Phong, hy vọng Cảnh Phong có thể cho nàng đáp án khẳng định, lại hy vọng Cảnh Phong có thể chân thật trả lời nàng.
Cảnh Phong vênh vênh môi, lộ ra một chứt ý cười bỡn cợt, "Cô còn lựa chọn nào khác tốt hơn?"
"Đó..." Tô Nhiễm Nhiễm do dự, Cảnh Phong thật là một người đáng tin thế nào, hơn nữa lời của cô nói ra thập phần hương vị dụ hoặc. "Vậy cô định giúp tôi thế nào?"
Cầm lấy khăn tay sạch sẽ trên bàn lau miệng, Cảnh Phong cười đến chế nhạo, nhíu mày nhưng không nói nữa.
Chở Tô Nhiễm Nhiễm trở về công ty, vừa vặn cổng lớn gặp Tiểu Mạn cùng một đám đồng sự, đơn giản gọi một tiếng, Tiểu Mạn thừa dịp không ai để ý lặng lẽ kéo tay áo Cảnh Phong, nói cho cô Tô Mộc Nghiên từng tìm cô.
Gật đầu, Cảnh Phong trước đưa Tô Nhiễm Nhiễm về tầng làm việc của mình, sau đó theo thang máy đi lên tầng cao nhất.
Lúc Cảnh Phong gõ cửa, Tô Mộc Nghiên vừa trở lại công ty không lâu, nghe được tiếng Cảnh Phong ngoài cửa, nàng ngẩng người, sau đó lên tiếng cho cô vào.
"Sao cô biết tôi về công ty?" Tô Mộc Nghiên đứng trước cửa sổ sát đất uống cà phê, nghe được tiếng mở cửa, nàng mới quay lại nửa thân mình nhìn Cảnh Phong.
Đóng cửa lại, Cảnh Phong đi vào, ngồi vào ghế đối diện bàn làm việc, nói: "Vừa rồi ở cửa gặp Tiểu Mạn, nghe nói cô tìm tôi, cho nên lên gặp xem." Nói xong, Cảnh Phong ngẩng đầu lên, tay chống cằm cười rộ lên, "Không nghĩ cô thật sự ở văn phòng."
"Đi ăn cơm trưa?" Tô Mộc Nghiên biết rõ còn cố hỏi.
"Ừ." Cảnh Phong gật gật đầu, nàng trả lời, vốn không nói thêm.
Cảnh Phong chỉ nói một chữ, điểm này làm Tô Mộc Nghiên cảm thấy có chút mất mát, nhưng nàng cũng không hỏi tiếp, chỉ đi đến bàn làm viễ, ngồi xuống, cầm trên tay tách cà phê, nhất thời không nói gì.
"Ồ?" Cảnh Phong hơi hơi nghiêng đầu, bộ dáng giả vờ nghi hoặc khó hiểu, cười nói: "Sao cô không hỏi xem tôi ra ngoài với ai?"
"Không có hứng thú." Tô Mộc Nghiên uống một ngụm cà phê, phiên xem thường nói. Bất quá cái gọi là không có hứng thú, chẳng qua là vì đã hỏi Tiểu Mạn biết được đáp án mà thôi.
Nhưng mà cái này lại khiến cho Cảnh Phong bất ngờ, có lúc Tô Mộc Nghiên lại không có hứng thú, nghĩ, cômỉ cười quan sát Tô Mộc Nghiên trong chốc lát, 'à' một tiếng.
Tô Mộc Nghiên tiếp tục cúi đầu uống cà phê, thần kỳ im lặng, Cảnh Phong cứ như vậy bất động thanh sắc nhìn nàng, mơ hồ đã nhận ra cảm xúc Tô Mộc Nghiên hôm nay dường như không tốt. Nghĩ, cô hơi nghi hoặc nhíu mày.
Trầm mặc trong chốc lát, Tô Mộc Nghiên nhớ tới chuyện tối qua, mở miệng nói: "Tối qua tôi uống rượu, mẹ nói cô chăm sóc tôi."
"Ừ." Cảnh Phong bỡn cợt cười rộ lên, "Chuyện tối qua, cô không nhớ rõ?"
Những lời này làm cho Tô Mộc Nghiên bản năng khẩn trương lên, nàng nghi hoặc nhìn Cảnh Phong, thử tính hỏi: "Chẳng lẽ ta tối tôi làm chuyện gì sao?"
Chuyện tối qua nàng thật sự không nhớ rõ, trong đầu loáng thoáng hiện ra vài hình ảnh, nhưng thật muốn nhỡ kỹ, lại biến thành một mảng trống rỗng. Nhưng bộ dáng Cảnh Phong thật giống như tối qua nàng đã làm gì đó, Tô Mộc Nghiên nuốt nước miếng, cảm thấy bất an.
"Cô thật sự không nhớ rõ?" Tô Mộc Nghiên khẩn trương đều bị Cảnh Phong xem trong mắt, nhưngcô cứ như không phát hiện, như trước vẫn thảnh thơi gãi đến tâm Tô Mộc Nghiên. "Cô nghĩ kỹ lại xem."
Tô Mộc Nghiên liếc Cảnh Phong, mất hứng nói: "Cô cố ý đùa giỡn tôi sao?"
Tâm tư đều bị nói trúng rồi, Cảnh Phong cũng không quẫn bách, cô chỉ cười đến càng nhiều hơn, thái độ từ chối cho ý kiến, thẳng đến Tô Mộc Nghiên ngồi đối diện muốn nổi giận, cô mới cười nhạt nói: "Tối hôm qua... cô thổ lộ với tôi, cô thật sự không nhớ rõ?"
"Hả!" Trái tim bé nhỏ của Tô Mộc Nghiên co lại một cái, mãnh liệt đến mức làm cho nàng phát đau, nàng cười gượng, ánh mắt chuyển động qua lại, chỉ là không nhìn về phía Cảnh Phong. "Tôi đây tối qua thật đúng là say không nhẹ."
Thổ lộ?
Cả đời nàng cũng chưa từng làm chuyện này, chẳng lẽ tối qua say đến mức ức chế không được cảm thụ trong lòng nói hết với Cảnh Phong? Không thể, nàng cũng không thể hồ đồ như vậy. Tô Mộc Nghiên trong lòng bồn chồn, mặt mũi tự nhiên vẫn bình tĩnh, bằng không lời mình nói không thể lừa bất cứ kẻ nào.
"Ừ." Cảnh Phong khẽ gật đầu thừa nhận, chế nhạo nói: "Tối qua cô thật sự là say không nhẹ."
"Cho nên tôi vẫn là nói giỡn, cô đừng xem là thật."
"Thật không?" Cảnh Phong âm cuối kéo dài, tim Tô Mộc Nghiên cũng theo một tiếng này mà chợt lên chợt xuống.
"Đương nhiên!" Thanh âm không lớn không nhỏ, cũng không thể đại biểu lời mình nói có sức thuyết phục, đáng tiếc nếu Tô đại tiểu thư không làm vậy, chỉ sợ ngay cả chính nàng nhịn không được mà lo lắng.
"Được rồi." Cảnh Phong ác liệt cười rộ lên, khóe miệng cong lên, "Thật ra, tôi cũng nói giỡn thôi."
"......" Tô Mộc Nghiên hít sâu một hơi, lo lắng khẩn trương nãy giờ trong phút chốc toàn bộ bay mất, nhưng nàng lại không thấy thoải mái, đàu óc trong nháy mắt như bị chặn lại. Đến lúc nàng tỉnh ngộ phát hiện bản thân mình lại bị Cảnh Phong trêu đùa, nàng nghẹn một cục tức ngay ngực, nhả ra không được nuốt xuống không xong, lúc sáng cùng ba mẹ nói chuyện không vui cũng không còn quan trọng, nàng thầm nghĩ hận không thể đem khuôn mặt trêu tức của Cảnh Phong che khuất đi, nhắm mắt làm ngơ.
Rất giận, quả thật chính là rất giận.
Tô Mộc Nghiên tức giận cứ như con nhím xù lông, nàng 'đằng' một tiếng từ trên ghế đứng lên, trừng mắt nhìn Cảnh Phong, hơn nửa ngày mới cả giận nói: "Trẻ con!"
Người bị mắng trẻ con đều không chút để ý, Cảnh Phong dường như đối với sự tức giận của Tô Mộc Nghiên còn có chút hưởng thụ, nàng sờ sờ cằm vui vẻ nhìn Tô Mộc Nghiên, cười đến lộ ra mặt.
"Cho nên tôi hôm qua, tôi rốt cuộc nói gì?" Bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, Tô Mộc Nghiên có thể nhận thấy được Cảnh Phong nói ra cũng không phải là vô căn cứ. Mà nàng cũng cũng không phải nhất muốn biết, nhưng vì Cảnh Phong càng không nói, nàng càng tò mò.
"Cô muốn biết?" Phản ứng của Cảnh Phong thêm một bước khẳng định suy đoán của Tô Mộc Nghiên, cô chỉ nhíu mày, lời nói mang giọng điệu chế nhạo.
Tô Mộc Nghiên trừng mắt nhìn lên trần nhà, không chút khách khí cho Cảnh Phong một ánh mắt rõ ràng ý tứ là, "Biết còn hỏi."
Cảnh Phong nghe vậy, nhưng không vội nói chuyện, mà là vòng qua bàn làm việc, đi tới bên người Tô Mộc Nghiên, tay cô chỉ nhẹ nhàng xuyên qua cổ Tô Mộc Nghiên, đem tóc nàng phân tán trước ngực toàn bộ xỏa ra phía sau, lộ ra cái cổ trắng nõn còn xương quai xanh.
Thình lình đến gần làm Tô Mộc Nghiên giật mình, nàng nghi hoặc cảnh giác nhìn khuôn mặt Cảnh Phong để sát vào bên tai mình, không khỏi lùi về sau một chút.
"Làm gì?"
Hơi thở Cảnh Phong ấm áp phả ra trên cổ Tô Mộc Nghiên, nàng ngượng đỏ mặt, vừa định đẩy Cảnh Phong ra, chợt nghe âm thanh khêu gợi vang bên tai nàng: "Cô thật sự muốn biết tối hôm qua cô nói gì sao?"
"... Ừ." Tô Mộc Nghiên chỉ nói ra được một chữ, hơi thở của Cảnh Phong, động tác của Cảnh Phong, lời nói của Cảnh Phong, quả thật giống như đang dụ dỗ nàng phạm tội.
"Tôi..." Cảnh Phong nói xong, gợi cảm đến cực điểm cười rộ lên, "vĩnh viễn không nói cho cô."
Nói xong, còn không chờ Tô Mộc Nghiên phản ứng lại đây, Cảnh Phong trước hết từng bước rời tai Tô Mộc Nghiên. Tự giác thối lui vài bước, Cảnh Phong tựa như không việc gì cuí đầu nhìn đầu hồ trên tay, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Sắp đến giờ làm việc, tôi ra ngoài trước."
Cảnh Phong nói xong liền nhấc chân hướng ngoài cửa đi ra, đáng tiếc Tô Mộc Nghiên không thể làm được chuyện thu phóng tự nhiên như Cảnh Phong, nàng chỉ đăm đăm nhìn bóng dáng Cảnh Phong, trong lòng nghi hoặc cùng khó hiểu vang lên như sấm nổ.
Nàng như thế nào càng nhìn Cảnh Phong hôm nay, càng cảm thấy đây chính là âm mưu trả thù từ lâu?
Tuy rằng cái này ngày thường đều là thủ đoạn yêu thích của Tô Mộc Nghiên, nhưng hôm nay nàng mới biết, thì ra Cảnh Phong cũng biết làm trò. Nghĩ, Tô Mộc Nghiên vắt hết óc để nhớ đến, tối qua nàng rốt cuộc là làm cái gì, mà Cảnh Phong lại để ý như vậy?
Tô Mộc Nghiên ngồi đây tự rối rắm, Cảnh Phong cũng đã đẩy cửa ra. Cô dường như nhớ tới cái gì, quay đầu buồn cười nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Mộc Nghiên, nói: "Đúng rồi, chiều nay sau khi tan tầm tôi chờ cô ở cửa lớn."
"Hả?" Tô Mộc Nghiên hiển nhiên không dự đoán được Cảnh Phong nói điều này, cho nên nàng lên tiếng theo bản năng.
"Cô đã quên?" Cảnh Phong nói xong, giương lên cằm cười rộ lên, nói: "Tối nay không phải chúng ta có hẹn 'khách hàng lớn' bàn chuyện sao?"
Tô Mộc Nghiên gặp khách hàng nhiều đến mức đếm không xuể, nhưng có thể đáng giả để hai người đặc biệt đặt một cái biệt hiệu cho người này, cho đến giờ, cũng chỉ duy nhất một người. Lúc này Tô Mộc Nghiên mới nhớ tới mục đích nàng về công ty, chẳng qua nghĩ đến vị nhân vật lớn kia, Tô Mộc Nghiên liền nhịn không được thấy đau đầu.
"Ừ, tôi biết rồi."