Chương 78: Sự thật kết quả thường khiến lòng người tuyệt vọng.
Cảnh Phong rời đi đêm nay, Tô Mộc Nghiên ngủ không ngon giấc.
Nàng nằm nghiêng trên sô pha, không biết khi nào thì mơ màng ngủ thiếp đi, nhiều lúc ban đêm, nàng nghe được những tiếng vang nhỏ ngoài cửa, sau đó nàng lại tỉnh giấc, ngồi dậy cẩn thận đi nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa.
Đáng tiếc, bất kể ngoài cửa vang lên đủ loại tiếng động, cánh cửa kia lúc tối bị Cảnh Phong đóng lại, không còn có người mở ra.
Bất luận ngoài miệng Tô Mộc Nghiên cậy mạnh thế nào trong lòng phủ nhận thế nào, tâm tư nàng vẫn nhịn khổng nỗi suy nghĩ, có lẽ Cảnh Phong đi rồi vẫn sẽ quay về. Tuy rằng so với bất cứ ai nàng đều hiểu được kết quả là gì, nhưng vẫn không thể khiến nàng kiềm chế sự mong chờ tận đáy lòng.
Sự thật kết quả thường thường đều khiến lòng người sinh tuyệt vọng, Cảnh Phong đã đi như vậy, không hề trở về.
Buổi sáng ánh sáng chiếu vào phòng khách rộng rãi, Tô Mộc Nghiên mệt mỏi lấy tay che ánh sáng ngay mắt, nàng ngồi dậy, thân người không chút sức lực tựa vào sô pha, toàn thân bủn rủn khó chịu.
Di động vang lên, Tô Mộc Nghiên giật mình, ánh mắt nhất tình thanh tỉnh hơn. Nàng cầm lấy di động, ánh mắt lóe sáng nhưng khi nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình lại nhịn không được trở nên ảm đạm.
"Alô, ba ba?" Tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên khi đột nhiên Tô Nghiêu Hải gọi đến, nhưng vẻ mặt Tô Mộc Nghiên vẫn không chút thay đổi.
"Nghiên Nghiên, hôm nay dành chút thời gian về nhà một chuyến đi, ta có chuyện muốn nói với con."
Giọng Tô Nghiêu Hải lạnh như băng xuyên thấu qua điện thoại truyền tới không chút độ ấm, Tô Mộc Nghiên yên lặng nhìn trần nhà thất thần, một hồi lâu sau mới đáp lời: "Vâng."
Từ sau khi vì chuyện của Cảnh Phong mà tranh cãi, mối quan hệ giữa Tô Nghiêu Hải cùng Tô Mộc Nghiên vẫn trong trạng thái khẩn trương mà lãnh đạm, trong lòng Tô Mộc Nghiên mơ hồ hiểu được Tô Nghiêu Hải muốn nói gì với mình, nàng không hỏi nhiều liền cúp điện thoại, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc đi ra ngoài, Tô Mộc Nghiên đi ngang phòng bếp, nàng dừng bước, nghiêng đầu nhìn bên trên bếp vẫn còn chưa kịp thu dọn. Tối qua Cảnh Phong nấu canh, nồi vẫn còn trên bếp, tiếc là đã nguôi lạnh. Trên bếp còn bày vài thứ, Tô Mộc Nghiên cúi đầu nhìn, mới phát hiện tất cả đều là những thứ sáng hôm qua nàng thuận miệng nói muốn ăn, không nghĩ đến Cảnh Phong đều ghi nhớ trong lòng.
Tô Mộc Nghiên nhấp hé miệng, chỉ cần nghĩ đến Cảnh Phong, lòng nàng bất giác sinh ra cảm giác khó chịu cùng chua xót, khó có thể kiềm chế trong đầu.
Nếu tối hôm qua nàng không hỏi Cảnh Phong chân tướng sự việc kia, như vậy có phải hai người vẫn bình an vô sự trong cảnh thái bình giả tạo không? Hoặc là, nếu cả đời nàng đều cất giấu bí mật này, có phải nàng và Cảnh Phong vĩnh viễn sẽ không gặp cục diện như hôm nay hay không? Nhưng mọi giả thiết chung quy đều không có ý nghĩa, nàng vẫn là Tô Mộc Nghiên kia, là Tô Mộc Nghiên không chấp nhận được bị lừa gạt, là Tô Mộc Nghiên nếu không biết chân tướng sẽ không từ bỏ ý định.
Thay bộ đồ sạch sẽ, Tô Mộc Nghiên vội vàng ra cửa.
Trở lại Tô gia, Tô Mộc Nghiên ở ngoài cửa lớn thấy hai chiếc xe không phải của Tô gia. Nàng nhịn không được nghiêng đầu quan sát một chút, sau đó đại khái đoán được người nào đến nhà nàng.
Đi vào hoa viên Tô gia, Tô Mộc Nghiên chỉ vừa gõ cửa một chút, Mẹ Tô lập tức ra mở cửa.
"Nghiên Nghiên, mau vào đi." Nụ cười trên mặt Mẹ Tô thật nhạt, không giống như có tinh thần. "Chú Mạc của con và Tư Ngư đều đến đây."
"Vâng. Con biết rồi." Tô Mộc Nghiên khom người đổi đôi dép Mẹ Tô đưa cho, trên mặt không chút nào kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói: "Con thấy xe họ bên ngoài, họ đâu rồi?"
"Chú Mạc đang cùng ba con ở thư phòng bàn công việc, Tư Ngư mới đây đã bị Nhiễm Nhiễm lôi đi rồi, chắc đang ở phòng ngủ của Nhiễm Nhiễm." Mẹ Tô nói xong, đón lấy túi xách cùng áo khoác của Tô Mộc Nghiên, nói: "Ba con nói, con về thì kêu con lên thư phòng gặp ông ấy."
Tô Mộc Nghiên đi vào phòng khách, nghe Mẹ Tô nói, nàng chỉ gật đầu, sau đó đi thẳng lên lầu hai.
Lúc đi vào thư phòng Tô Nghiêu Hải, Tô Mộc Nghiên vừa lúc thấy ba của Mạc Tư Ngư là Mạc Ngạn Đình từ trong thư phòng đi ra, nàng dừng bước, khẽ cười, gọi: "Chú Mạc."
"Nghiên Nghiên, chú vừa bàn xong việc với ba con, con vào đi thôi." Mạc Ngạn Đình hòa ái cười cười, ý bảo Tô Mộc Nghiên có thể đi vào.
Tô Mộc Nghiên cúi đầu nhìn trong tay Mạc Ngạn Đình cầm một túi văn kiện, nàng hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lễ phép gật đầu, lướt qua Mạc Ngạn Đình đi vào thư phòng.
"Nghiên Nghiên." Tô Mộc Nghiên lách qua, chợt nghe Mạc Ngạn Đình gọi nàng, thở dài nói: "Chuyện của con đại khái chú đã nghe ba con nói qua, con yên tâm, không phải chú muốn chỉ trích con cái gì, cũng không phải muốn thuyết giáo điều gì. Con là đứa nhỏ vừa thông minh lại có chủ kiến, chú vẫn rất yên tâm về con, thật ra trong lòng ba con vẫn giữ thái độ như vậy về con. Tình cảnh Thụy An bây giờ con cũng hiểu được, ngay thời khắc quan trọng này, chú hy vọng con có thể lấy đại cục làm trọng, đừng làm chuyện gì cho ba con đau lòng nữa. Con phải nhớ kỹ, đời này người hiểu con nhất chính là ông ấy, ông ấy đem tất cả mọi hy vọng ký thác trên người con đó."
Tô Mộc Nghiên trên mặt thật bình thản, thậm chí nhìn không ra có gì thay đổi, nàng trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu lên nhìn Mạc Ngạn Đình thản nhiên cười, nói: "Con biết rồi."
"Vào đi thôi." Mạc Ngạn Đình hướng tới thư phòng hất cằm, "Sở sự vụ còn có việc, chú về trước đây, Tư Ngư sẽ ở lại, nếu có chuyện gì thì con cứ nói với nó."
Nhìn theo bóng dáng Mạc Ngạn Đình đi xuống lầu, Tô Mộc Nghiên thế này mới xoay người đi đến trước cửa thư phòng, nàng nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thở dài, sau đó co tay nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Nghe được giọng Tô Nghiêu Hải, Tô Mộc Nghiên mới mở cửa đi vào, nàng đóng cửa lại, ngẩng đầu lên liền thấy Tô Nghiêu Hải ngồi trước bàn làm việc, trên bàn bày rất nhiều văn kiện.
"Ba ba, ba tìm con?" Tô Mộc Nghiên yên lặng đi tới, bước chân rất chậm, tựa như khoảng cách chỉ vài bước ngắn ngủi nhưng thế nào cũng không đi đến nơi.
"Ngồi đi." Tô Nghiêu Hải vẫn không ngẩng đầu, đến khi cảm giác Tô Mộc Nghiên đi đến trước người ông, ông mới ngẩng đầu lên.
Tô Mộc Nghiên theo lời Tô Nghiêu Hải ngồi xuống, nàng nhìn một đống văn kiện trên bàn tìm thấy được con dấu của Tô Nghiêu Hải, sau đó cau mày, có vài ý niệm xoay chuyển trong đầu, cuối cùng ẩn ẩn cảm thấy được có gì đó.
"Nghiên Nghiên, con đã biết chuyện của anh hai con, vì sao không cho ta biết?"
"Vì con không muốn ba khó xử." Tô Mộc Nghiên đáp thẳng thắn, "Giống như trong lòng ba đã hiểu được, vì sao không nói gì. Lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, bất luận tổn thương mặt nào, đau cũng đều là ba và mẹ."
Ánh mắt Tô Nghiêu Hải thâm thúy mà ngưng trọng nhìn lại Tô Mộc Nghiên, hồi lâu mới giận dữ nói: "Đáng tiếc anh hai con không biết."
"Một người tràn ngập oán hận trong lòng, đương nhiên sẽ không thấy được điều đó." Cứ việc Tô Mộc Nghiên nói được thật bình thản, nhưng lời nàng có phần khinh thường cùng lạnh nhạt khi nói đến Tô Lập Hằng.
"Được rồi." Tô Nghiêu Hải nhịn không được lại thở dài, ông đổi đề tài, tựa hồ không muốn nghĩ đến vấn đề khiến ông mệt mỏi này nữa. "Chú Mạc con vừa rồi nói rất dúng, chúng ta đã già đi, là thời điểm nen giao hết mọi việc của người trẻ tuổi. Vài ngày sau ta sẽ mở cuộc họp ban giám đốc, đem toàn bộ Thụy An giao cho con."
"Ba ba..." Về mục đích lần này Tô Nghiêu Hải tìm nàng, tuy Tô Mộc Nghiên đại khái đoán được bảy tám phần, nhưng thế nào nàng cũng không nghĩ đến Tô Nghiêu Hải lại ra quyết định như vậy. "Này có phải hơi quá bất ngờ không?"
"Ta đã quyết định, Thụy An giao cho con là lựa chọn thích hợp nhất." Tô Nghiêu Hải nói xong, ông từ sau bàn làm việc đứng dậy, "Chính là trải qua chuyện lần này, anh hai con cũng sẽ bị đả kích và đau khổ, trong công việc sẽ thu liễm một chút. Ta chỉ hy vọng, con và anh con sau này sẽ khong tránh đấu nữa, xem như đây là chuyện ta và mẹ con muốn nhìn thấy nhất. Nghiên Nghiên, con có thể đáp ứng ta không?"
Tô Mộc Nghiên cụp mi, không nói gì, nàng không muốn lừa Tô Nghiêu Hải, lại càng không muón nói dối.
Trầm mặc, nàng cảm giác được bước chân Tô Nghiêu Hải đang tiến gần đến nàng, nàng theo tiếng động ngẩng đàu lên, thấy gương mặt đầy nếp nhăn do năm tháng ăn mòn của Tô Nghiêu Hải, trong lòng của nàng cũng có chút buông lỏng.
"Con đáp ứng ba." Tô Mộc Nghiên chịu đựng cảm giác quay cuồng tận đáy lòng, trịnh trọng nói: "Nếu anh ta thật sự thu liễm lại." Bằng không, đích thân con sẽ ra tay, khiến anh ta chuốc lấy mọi đau khổ.
"Còn một chuyện nữa," Tô Nghiêu Hải nói: "Về Cảnh Phong."
"Ba ba, ba không cần nói." Tô Mộc Nghiên thái độ vẫn thật bình tĩnh, không hề vui sướng vì có được Thụy An, cũng không có phẫn hận khi nhắc đến Tô Lập Hằng, chỉ có ngya lúc này, biểu tình trên mặt nàng mới buông lỏng. "Lần này đối với vấn đề dùng người, là sơ sót của con. Bất quá con đáp ứng ba, từ nay về sau, Thụy An sẽ không bao giờ xuất hiện chuyện như vậy nữa."
Biểu tình Tô Mộc Nghiên tất cả đều lọt vào mắt Tô Nghiêu Hải, ông chỉ lắc đầu, nói: "Ta không phải muốn nói với con chuyện của Thụy An, bây giờ, ta đang nói chuyện của con."
"Chuyện của con con sẽ xử lý tốt, ba ba đừng quan tâm," Tô Mộc Nghiên nói xong, đón lấy ánh mắt Tô Nghiêu Hải, hiển nhiên là không muốn nói nhiều về chuyện này. "Nếu không còn chuyện gì, con ra ngoài trước."
"Nghiên Nghiên." Tô Nghiêu Hải gọi Tô Mộc Nghiên, nói: "Đến bây giờ mà con còn muốn bảo vệ cô ta?"
"Không phải con bảo vệ cô ấy." Tô Mộc Nghiên nắm lấy chốt cửa, hít sâu một hơi, muốn để chính mình bình tĩnh lại quay đầu nhìn Tô Nghiêu Hải, nói: "Chỉ là con không có cách nào tin được."
Cái gì là thật cái gì là giả, Tô Mộc Nghiên đã sắp bắt đầu không phân biệt rõ ràng, chỉ là nàng không có cách nào, là không có cách nào mà thôi. Nếu muốn nàng tin tưởng Cảnh Phong ôn nhu làm bạn và chăm sóc nàng nhiều năm như vậy là giả, chẳng khác gì buộc nàng thừa nhận, nàng mất năm năm tìm người yêu, chẳng qua chỉ do nàng nhất sương tình nguyện trả giá.
Chuyện này, để nàng thừa nhận còn khó hơn muốn nàng chết.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên không dừng lại, xoay người đi ra khỏi thư phòng Tô Nghiêu Hải.