Quan Hệ Thân Mật


Chương 3: Như vậy cô chính là người của tôi.
“Tôi đã nói rất nhiều lần, không phải chuyện gì giám đốc Cảnh cũng phải xử lý thay cô, tôi mời cô về đây không phải để ăn cơm, chuyện gì cũng giao cho giám đốc Cảnh quyết định vậy cô không cần làm gì hết à?” Tô Mộc Nghiên đan hai tay vào nhau ngồi trước bàn làm việc nhìn giám đốc phòng Kế hoạch đứng trước mặt mình, gương mặt thanh tú xinh đẹp khẽ nhếch mày, thái độ  nghiêm nghị khí thế khiến người đối diện phải cúi đầu.
Lại còn đến đây tố cáo.
Thư ký vừa đưa cà phê đến, Tô Mộc Nghiên nhấp một chút cà phê, rồi nhìn nhìn đồng hồ trên tường.
Cảnh Phong tối hôm qua mới xin nghỉ nên giám đốc phòng Kế hoạch nói không thấy Cảnh Phong cũng không có gì lạ. Nhưng nàng không nghĩ đến cùng lắm Cảnh Phong chỉ mới nửa ngày không đến công ty thôi mà lập tức có người nhiều chuyện đến đây nói huyên thuyên rồi.
Đừng nói trước đó Cảnh Phong có xin phép mình nghỉ, cho dù không báo, Tô Mộc Nghiên cũng không có ý định truy cứu gì hết.
Dù sao một năm 364 ngày đều đi làm đúng giờ, tới bây giờ cũng chưa từng đến trễ, hơn nữa thành tích công việc còn quá nhiều, Tô Mộc Nghiên thật sự không tìm ra đạo lý gì chỉ vì một ngày nghỉ không xin phép mà khai trừ cô ấy.
Huống chi về công về tư, Tô Mộc Nghiên cũng không nghĩ đến phải khai trừ Cảnh Phong.
“Giám đốc Cảnh xin tôi nghỉ, thế nào, chẳng lẽ cô ấy xin phép tôi còn phải báo cáo với cô sao?” Cầm bản kế hoạch trên bàn, Tô Mộc Nghiên tùy tiện nhìn qua vài lần, đứng dậy, đi đến trước mặt giám đốc phòng Kế hoạch.
Tô Mộc Nghiên giẫm trên giày cao gót, đứng trước mặt giám đốc phòng Kế hoạch, bất kể là khí thế hay là dáng người đều làm người trước mặt không dám thở mạnh. Nàng cúi đầu, ngoan ngoãn nghe Tô Mộc Nghiên giáo huấn, một câu cũng không dám nói.
Tô Mộc Nghiên nói xong, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, nàng thay đổi giọng điệu, nói vào trọng tâm: “Đương nhiên, tôi biết cô vì hiệu quả và lợi ích công ty mới báo cáo chuyện này với tôi, nếu tôi nhớ không lầm, kế hoạch lần này tôi yêu cầu cô đưa trực tiếp cho tôi vào sáng thứ hai, chứ không phải yêu cầu Giám đốc Cảnh xem qua. Cô lại làm ầm ỹ đến chỗ tôi, giám đốc Lý, việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến quan hệ đồng nghiệp.”
Giám đốc Lý vừa mới nhận chức không bao lâu, rõ ràng không chịu nổi kiểu vừa đấm vừa xoa của Tô Mộc Nghiên, mặt nàng đỏ lên, chỉ có thể liên tục gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
“Ra ngoài đi.”
Nên nói đều nói, hiệu quả cũng đạt tới, làm người ta khó xử quá cũng không tốt. Huống hồ thường ngày Tô Mộc Nghiên đối đãi với cấp dưới vẫn luôn rất hòa nhã, hôm nay giáo huấn kiểu này rõ ràng dọa người ta sợ không nhẹ. Nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên liền vỗ vai giám đốc Lý, ý nói nàng có thể đi rồi.
Được Tô Mộc Nghiên chấp thuận, giám đốc Lý chỉ hận không thể một bước chạy nhanh ra khỏi nơi này.
Sau khi giám đốc Lý rời khỏi, Tô Mộc Nghiên đi đến trước cửa sổ sát đất, bưng cà phê yên lặng uống, bất giác cúi đầu híp mắt nhìn nhìn đồng hồ trên tay.
11:28
Cắt tóc thôi, có cần trễ đến vậy không? Nếu không biết còn tưởng rằng cô đi thoát thai hoán cốt* ở đâu rồi nữa.
*Thoát thai hoán cốt: giống “thay da đổi thịt”, trở thành một người hoàn toàn khác.
Cảnh Phong, cô mà không trở về, thì chuẩn bị cuốn gói đi luôn đi.
Xiết chặt tách cà phê trên tay, Tô Mộc Nghiên bất mãn ngồi trở lại trước bàn làm việc, vừa ngồi xuống, chợt nghe vang lên tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Tô tổng.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Tiếng Cảnh Phong ngoài hành lang truyền tới, giọng điệu thản nhiên nghe không ra cảm xúc gì. Nghĩ đến người này cũng ít khi biểu lộ cảm xúc, mặt lúc nào cũng lạnh lùng làm như không có chuyện gì đáng để cô buồn hay vui.
Tô Mộc Nghiên còn chưa phát hiện mắt mình đột nhiên lóe sáng lên, đang chuẩn bị mở miệng đáp ứng, lại không cam lòng. Nàng cúi đầu phê duyệt giấy tờ, mặc kệ Cảnh Phong đang kiên nhẫn chờ ngoài cửa.
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, Cảnh Phong lại gõ cửa.
Quên đi, vẫn là cho cô ấy vào đi.
Tô Mộc Nghiên ra dáng đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân, nàng thong thả dừng bút, ngẩng đầu lên.
“Vào…”
“Tôi chỉ đến báo với cô, tôi đã quay lại công ty, nếu cô đang bận tôi sẽ không quấy rầy, gặp lại sau.”
Cảnh Phong nói xong xoay người định đi, chợt nghe cánh cửa phía sau “phanh” một tiếng mở ra, Tô Mộc Nghiên đen mặt, nhưng muốn giả bộ bình tĩnh, giương cằm lạnh lùng nhìn cô.
“Không có gì để nói? Cô vào đây cho tôi!”
Đi vào, đóng cửa, đứng trước bàn làm việc. Cảnh Phong làm một loạt động tác lưu loát vô cùng, nhưng Tô Mộc Nghiên tức tới khói bốc lên đầu, chân không cẩn thận đụng vào góc bàn.
“Cắt tóc thôi, đi tới 11 giờ luôn là sao? Tôi…”
Hít một ngụm khí lạnh cái xoa lấy đầu gối, Tô Mộc Nghiên đang muốn mắng cho một trận kẻ đầu xỏ gây tội đứng trước mặt này, vừa mới nhìn lên liền sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.
Cảnh Phong thật sự nghe theo lời nói đùa của Tô Mộc Nghiên mà cắt đi mái tóc dài, cắt ngắn đến cổ lộ ra gương mặt thanh tú, làm cho người ta có cảm giác gọn gàng, sạch sẽ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Cảnh Phong, thấy cả những hạt bụi nhỏ bé, Cảnh Phong đứng dưới ánh dương quang dường như không nhiễm một chút bụi bẩn nào.
Nhìn Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên có một loại ảo giác, cả hai như đang trở về buổi chiều năm năm trước, lần đầu tiên nàng gặp Cảnh Phong.
Ngày đó, Cảnh Phong cũng đứng trước mặt nàng như vậy. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người cô ấy, dần hiện ra một vầng sáng thản nhiên khiến nàng nhìn thấy mà mê mẩn.
“Nghe nói giám đốc Lý phòng Kế hoạch đến đây thổi gió bên tai bị cô phê bình?” Cảnh Phong ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, một tay chống cằm, vân đạm phong khinh nói: “Cô thành công làm cho tôi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
Trên đường đến đây, Cảnh Phong gặp giám đốc Lý ngay cửa thang máy, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt lê hoa đái vũ*, Cảnh Phong còn chưa hết khiếp sợ mà lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy ánh mắt ươn ướt của giám đốc Lý. Cảnh Phong khó hiểu đi ra thang máy, giám đốc Lý bước thẳng vào thang máy còn đụng vào người cô.
*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.
Nếu không phải thư ký Tiểu Mạn của Tô Mộc Nghiên nói cho cô nghe mọi chuyện, cô cũng còn không hiểu tự nhiên khi không bị người ta nhìn với ánh mắt như vậy.
“Vậy có gì không tốt? Như vậy cô chính là người của tôi.” Tô Mộc Nghiên buông tay, nói đúng lý hợp tình, có vẻ như không có gì là không ổn, Cảnh Phong vốn là sở hữu của nàng. “Tôi biết mọi người mơ ước vị trí của cô từ lâu, ai cũng như hổ rình mồi, tôi không cho bọn họ nhìn sắc mặt một chút không biết sau này bọn họ còn náo loạn đến cỡ nào.”
“Không phải mơ ước, là bọn họ ở sau lưng nói về vị trí này của tôi.” Cảnh Phong ngồi dựa vào ghế, sửa lời Tô Mộc Nghiên.
Trong công ty vẫn lén đồn đãi, nói Cảnh Phong có thể trong ba năm ngắn ngủi ngồi lên vị trí giám đốc Thị trường đều dựa vào việc cô và Tô Mộc Nghiên thân với nhau.
Về việc thân đến mức nào thì lại là một vấn đề hay ho khác để mọi người bàn tán.
Tô Mộc Nghiên một đường thăng chức từ phòng Nhân sự thong thả ngồi lên vị trí Tổng giám đốc. Mà việc điều động nhân sự đầu tiên sau khi nhậm chức chính là bổ nhiệm Cảnh Phong vào chức vụ giám đốc Thị trường. Việc này khiến cho mọi người xôn xao không ít vào năm đó, trong công ty thâm niên, lớn tuổi hơn Cảnh Phong có cả khối người, nhưng Tô Mộc Nghiên cố tình lựa chọn Cảnh Phong, hơn nữa không có một lời giải thích, đương nhiên khiến cho không ít nhân viên bất mãn. Cuối cùng, vẫn là dựa vào cha của Tô Mộc Nghiên, Chủ tịch ra mặt mới bình ổn sự bất mãn của mọi người.
Sau đó, toàn bộ nhân viên công ty tuy rằng ngoài mặt tất cung tất kính với Cảnh Phong, khuôn mặt tươi cười, nhưng tin đồn vẫn không biến mất còn trở thành đề tài tám chuyện lén lút của mọi người.
“Thì sao? Giám đốc Cảnh có thể không quan tâm đến lời ra tiếng vào của thiên hạ.” Tô Mộc Nghiên nói xong, khóe miệng cong lên, đột nhiên nghĩ tới gì đó. Nàng đặt hai tay lên bàn làm việc, cười đến vẻ mặt gian xảo, “Đúng rồi, mẹ tôi gọi cô tối nay về ăn cơm.”
“Về nhà cô ăn một bữa cơm mà thôi, cô cười vui vẻ như vậy là ý gì?” Cảnh Phong cũng chống hai tay lên bàn, tiến đến trước mặt Tô Mộc Nghiên.
“Bởi vì mẹ tôi muốn gặp cô hỏi một chút, lần trước nói muốn giới thiệu đối tượng cho cô, cô có gặp người ta không? Nói xong, Tô Mộc Nghiên đưa ngón tay ra, bắt đầu nhớ lại lời Tô mẹ đã nói, từ từ kể ra. “Nghe nói là đại thiếu gia của công ty thời trang Huy Hoàng, nam, 32 tuổi, du học về, đẹp trai, lịch sự, không có tật xấu…”
Tô Mộc Nghiên đang cố gắng nhớ lại mấy lời khen ngợi của Tô mẹ, Cảnh Phong nhịn không được đè lại tay Tô Mộc Nghiên, “Cám ơn lời giới thiệu, cô có thể không cần nói nữa.” Nói xong, trừng mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, “Có muốn tôi kể với mẹ cô chuyện cô cùng anh Vương gặp mặt ra sao không, tôi cam đoan nhất định sẽ kể vô cùng đầy đủ, kể toàn bộ cho mẹ cô biết.”
“Vậy cô vẫn là về nhà đi, không cần đến.” Tô Mộc Nghiên ném cái nhìn xem thường về phía cô, nụ cười tỏa nắng trên mặt trong nháy mắt tối sầm.
Tô Mộc Nghiên thề, từ nhỏ tới lớn dù là diện mạo hay học tập, nói chuyện hay làm việc, chưa từng thua thiệt, nhưng từ sau khi gặp Cảnh Phong, lần nào cũng bị làm cho tức chết.
“Dự án thu mua mảnh đất kia tôi đã ký, mấy ngày nay cô có bận cũng nhớ đánh cho tôi một bản báo cáo.” Rút ra bàn tay đang bị Cảnh Phong đè, Tô Mộc Nghiên lấy tập hồ sơ trên bàn đưa đến trước mặt Cảnh Phong, cười xấu xa, “Đêm nay tăng ca, tiền lương gấp đôi.”
Thủ đoạn Tô Mộc Nghiên trả thù Cảnh Phong rất nhiều, mà thường dùng nhất là lấy thân phận cấp trên ra ức hiếp cô, vì vậy mà thủ đoạn trẻ con này Tô Mộc Nghiên dùng hoài không biết mệt.
Cầm lấy hồ sơ, Cảnh Phong đứng lên, cúi người tới phía Tô Mộc Nghiên, nhỏ giọng nói: “Về phía mẹ Tô phiền cô giải thích.” Nói xong, sợ Tô Mộc Nghiên không hiểu, Cảnh Phong giơ giơ lên hồ sơ trong tay, cười tinh quái.
Không đợi Tô Mộc Nghiên nói chuyện, Cảnh Phong liền xoay người ra cửa.
Đến khi nghe tiếng cửa đóng lại, Tô Mộc Nghiên mới giật mình nhớ ra đêm nay vốn là muốn lừa Cảnh Phong về nhà nhận cái chuyện đi xem mắt cô ấy ghét nhất, không nghĩ lại để cho cô ấy tìm cái cớ thật tốt để chạy trốn.
Kết quả của kết quả, Tô Mộc Nghiên lại thỏa mãn ý của Cảnh Phong, bị cô táo bạo ăn mất một quân.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên rầu rĩ chống đầu, nhìn Cảnh Phong đi khỏi tầm mắt mình qua lớp cửa kính, thở dài, cúi đầu xem tiếp mớ hồ sơ sáng nay thư ký đưa tới.
Chạng vạng 6 giờ, Tô Mộc Nghiên đúng giờ cầm lấy túi xách bên cạnh bàn đi ra văn phòng.
Trước khi rời công ty, nàng không có đi thang máy riêng mà theo cầu thang thoát hiểm đi xuống lầu, văn phòng của Cảnh Phong cách một tầng lầu, nàng liền dừng lại, nhìn về phía văn phòng của cô ấy.
Đèn đuốc sáng trưng, chỗ các giám đốc sau khi tan tầm ở lại làm thêm là phòng họp, lại là một đêm tăng ca.
Tiếng oán giận liên tục vang lên, đầu sỏ gây ra tội Tô Mộc Nghiên thè lưỡi, nhanh chân một hơi chạy xuống lầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tồn cảo không nhiều lắm, cũng liền mười chương như vậy = = cho nên làm một ngày nào đó các ngươi phát hiện ta rốt cuộc duy trì không được khẳng khái ngày càng thời điểm, thì phải là ta tồn cảo tiêu xài cho tới khi nào xong thôi………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui