Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên trên mặt Cảnh Phong, ánh sáng ấm áp, tất cả đều đẹp như vậy.
Tô Mộc Nghiên yên lặng nhìn cô, tay bất giác sờ lên cái trán nơi bị cô vừa hôn xuống, đột nhiên cười ‘ha ha’, sau đó nàng vòng tay ôm lấy cổ Cảnh Phong, kéo cô đến bên người, nói: “Cô hôn trộm tôi?”
“Thì sao?” Cảnh Phong nhướng mày, cười đến chế nhạo. (tỉnh quá tỉnh :3)
“Cảnh Phong mà tôi biết, cũng không phải là kẻ tùy tiện chiếm tiện nghi người khác.” Tô Mộc Nghiên cúi đầu, vừa nói, vừa cởi mấy cái nút áo Cảnh Phong, lại đem chúng cài lại, động tác khỏi nói có bao nhiêu ái muội. Nàng nói xong, ngẩng đầu giảo hoạt nheo mắt. “Cô nói đi?”
Tô Mộc Nghiên hôm nay tâm tình thoạt nhìn khá tốt, Cảnh Phong mơ hồ đoán được có bao nhiêu nguyên nhân trong đó, cô chỉ cười cười, nói: “Chẳng lẽ cô không biết, cô nói câu đó có một nửa chính là, kẻ tùy tiện thì không phải là người sao?”
“……” Tô Mộc Nghiên liếc Cảnh Phong một cái, nhớ lại một màn tối qua, nhịn không được trả lời một cách mỉa mai, nói: “Tối qua cô xác thực không phải người.”
“Phì!” Cảnh Phong nghe vậy, hiểu được ẩn ý bên trong câu nói đó, buồn cười cười rộ lên.
“Tắm rồi?” Tô Mộc Nghiên đưa tay vuốt vuốt tóc Cảnh Phong, hờ hững hỏi.
“Ừ.” Cảnh Phong nói xong, xoay người nhặt lên chiếc váy tối qua ở bên giường mặc vào. “Đói bụng không?”
Lúc này Tô Mộc Nghiên đã lười biếng ngồi dậy, nghe Cảnh Phong hỏi, nàng mới ỉu xìu lên tiếng: “Ừ.”
“Muốn ăn gì?” Lúc Cảnh Phong nói chuyện, đã mặc xong chỉnh tề đi trở về bên giường Tô Mộc Nghiên, cô vừa hỏi vừa đưa tay xốc lên cái chăn trên người Tô Mộc Nghiên. “Đứng dậy nhanh.”
“Ê, cô đừng xốc lên!” Tô Mộc Nghiên dưới chăn hoàn toàn một bộ dáng trơn bóng, đêm qua thì không tính, nhưng nàng cũng không có tùy tiện lỏa thân cho người ta ngắm. Nên mắt thấy ma trảo của Cảnh Phong đưa tới, nàng nhanh tay bắt lấy góc chăn trước, nói: “Cô đùa giỡn lưu manh.”
Cảnh Phong ‘Xùy’ một tiếng cười lên, nói: “Cô còn sợ tôi đùa giỡn lưu manh?”
Nghe xem, lời này thật sự là rất rõ ràng. Tô Mộc Nghiên tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Phong, suy nghĩ một chút, nàng cũng không nhăn nhó, trực tiếp ở trước mặt Cảnh Phong hất chăn, bước xuống giường.
Đáng tiếc vừa bước xuống, Tô Mộc Nghiên liền nhuyễn chân lảo đảo muốn ngã sấp xuống sàn, may mà Cảnh Phong nhanh tay lẹ mắt một bước đỡ lấy nàng, bằng không nàng sẽ cứ vậy mà ngã xuống.
“Ách.” Cảnh Phong ôm Tô Mộc Nghiên vào trong ngực, miệng nhẹ phát ra một tiếng cười nhạo không có ý tốt, cô lần nữa đem Tô Mộc Nghiên đặt lên trên giường, vuốt mũi buồn cười nói: “Sao không cẩn thận như vậy.”
“Là tại ai.” Tô Mộc Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói xong, nhịn không được nhéo cánh tay Cảnh Phong đang đỡ lấy nàng, mượn lực này mà trút hận. “Nếu tối qua cô biết tiết chế, hôm nay tôi sẽ trở nên như vậy sao?”
Nói chưa dứt lời, vừa nói nàng vừa hoàn toàn triệt để cảm giác được thân thể mình có bao nhiêu không khỏe. Nghĩ, lòng nàng càng thêm giận, lực đạo trên tay càng mạnh hơn.
“Được rồi được rồi.” Cảnh Phong tốt tính dỗ nàng, “Tôi đi làm bữa sáng cho cô.”
Dù cho là ai thì một cái đánh vào bông đều như không, huống chi người luôn chịu mềm không chịu cứng như Tô Mộc Nghiên, cho nên lửa giận đầy mình chỉ vì một lời nói nhỏ nhẹ của Cảnh Phong mà bị dập tắt, chỉ là trên mặt vẫn hầm hầm, yên lặng gật đầu.
Cảnh Phong nói xong liền xoay người đi ra phòng bếp, Tô Mộc Nghiên yên lặng ngồi trên giường, cho đến khi trong bếp vang lên vài tiếng động nhỏ, nàng mới chậm rãi đi xuống giường, vào toilet rửa mặt. Tuy rằng lòng vẫn nghĩ sẽ quay lại giường, nhưng khi nàng rửa mặt xong, vẫn là lấy quần áo sạch mặc vào.
Đợi cho Tô Mộc Nghiên đi đến phòng bếp, Cảnh Phong chuẩn bị sắp xong bữa sáng, thấy Tô Mộc Nghiên đứng ở cạnh cửa phòng bếp, cô tắt lửa, xoay người nhìn Tô Mộc Nghiên hỏi: “Sao lại đi ra?”
“Cũng không thể vẫn ngồi trên giường, còn phải đi làm nữa.”
“Cô xác định cô còn muốn đi làm?” Cảnh Phong đem bữa sáng chia làm hai phần, bỏ vào dĩa, nghe Tô Mộc Nghiên nói, cô không khỏi quan sát Tô Mộc Nghiên từ trên xuống dưới, có chút nghi ngờ.
Tô Mộc Nghiên cầm trong tay dĩa đồ ăn sáng, xoay người đi vào phòng khách, ngồi xuôgs bàn ăn, nàng mới nói với Cảnh Phong: “Cô đã quên, sáng nay có cuộc họp tôi phải tự mình chủ trì.”
Cảnh Phong thả xuống tay áo bị xắn lên, nghe Tô Mộc Nghiên nói vậy, nàng không có ý kiến nữa, mà đặt cái dĩa lên bàn, xoay người đi vào bếp lấy dao nĩa.
Nếm qua bữa sáng, Tô Mộc Nghiên ngồi xe Cảnh Phong đến công ty.
Xe tới công ty, Tô Mộc Nghiên thẳng người đứng dậy, đau đớn từ eo tới lưng liền lan ra, nàng không thoải mái nhíu mày, nghiêng người chuẩn bị mở cửa xe.
“Cô xác định cô không có việc gì chứ?” tay Tô Mộc Nghiên vừa nắm lên cửa xe, tiếng Cảnh Phong từ phía sau truyền tới.
Cảnh Phong thân thiết âm thanh nghe vào làm lòng Tô Mộc Nghiên ấm áp vui vẻ , đương nhiên, nàng cũng không quên hôm nay nàng chịu khổ là công lao, nên nàng chỉ liếc Cảnh Phong một cái, im lặng lắc đầu, mở cửa xe đi vào công ty.
Tuy rằng miệng nói thoải mái, nhưng sau khi Tô Mộc Nghiêng chủ trì cuộc họp sáng xong, thân thể cũng đã bắt đầu kháng nghị.
Vất vả chịu đựng đến khi cuộc họp chấm dứt, lúc Tô Mộc Nghiên đi trở về văn phòng, cũng đã cảm thấy hai chân mềm nhũn vô lực muốn chống đỡ không xong, huống chi lúc này còn mang thêm đôi giày cao gót, thoạt nhìn thật sự đúng là tự ngược. Thật vất vả mới trở lại văn phòng ngồi xuống, thắt lưng đau nhức, đi đứng như nhũn ra, thân thể cũng không nghe theo nàng sai bảo.
Còn chưa kịp đem tên đầu sỏ làm nàng mệt mỏi như vậy mắng một trận, người kia đã chủ động tìm tới cửa.
Cảnh Phong đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Tô Mộc Nghiên, cô đi đến, đặt hồ sơ trên tay xuống, hỏi: “Rất khó chịu?”
“Vẫn ổn.” Tô Mộc Nghiên vô tình đáp lời, nhấp một ngụm cà phê, mânhj mẽ lấy lại tinh thần mở ra hồ sơ Cảnh Phong đưa qua, cúi đầu phê duyệt. Cuối cùng, nàng mới ngẩng đầu, nói: “Nghe thư ký Tiêu tỷ nói, chị ấy tối qua lên máy bay về công ty xử lý công việc rồi, phỏng chừng tạm thời sẽ không quay lại.”
“Chúng ta không thể kéo dài.” Cảnh Phong trầm tư một hồi, hỏi: “Cần phái người đi theo sao?”
Khép lại hồ sơ, Tô Mộc Nghiên tạm thời đem vấn đề này để qua một bên, nàng nhìn đồng hồ điện tử tren bàn, nói: “Sắp đến giờ nghỉ trưa, thế nào, đi chung?”
“Không được.” Cảnh Phong không chút nghĩ ngợi lắc đầu từ chối. “Tôi hẹn Nhiễm Nhiễm ăn cơm trưa.”
Nhiễm Nhiễm?
Tô Mộc Nghiên cầm hồ sơ trong tay, nhíu mày, không biết Cảnh Phong cùng Tô Nhiễm Nhiễm khi nào thân thiết như thế, ngay cả tên cũng gọi ra nóng như vậy.
“Thật không?” Tô Mộc Nghiên đem hồ sơ ném qua một bên, đưa tay chống cằm, cong khóe miệng nhìn Cảnh Phong trong chốc lát, yên lặng trong lòng quyết định chủ ý. “Xem ra gần đây cô rất rảnh.”
Giọng điệu Tô Mộc Nghiên lúc này, Cảnh Phong thật sự quen quá rồi. Mỗi lần Tô Mộc Nghiên muốn đến dùng chức quyền, nhất định là dùng giọng điệu này để mở đầu. Nên cô cũng không vội vã đứng dậy rời đi, chỉ ngồi nhìn Tô Mộc Nghiên, bỡn cợt cười lên. “Cho nên?”
“Cho nên lần này hợp đồng của chúng ta cùng Tiêu tỷ, giao cho cô tự mình phụ trách.” Tô Mộc Nghiên nói xong, không khỏi phân trần đem hồ sơ ném tới bên người Cảnh Phong. “Thời hạn nửa tháng, đủ không?”
“Đủ.” Cảnh Phong một lần nữa lấy lại hồ sơ, cô đứng dậy, tay trái cầm văn kiện, đánh vào lòng bàn tay phải. Cô nói xong, đứng yên lặng nhìn Tô Mộc Nghiên vài giây, đột nhiên mỉm cười nói, nói: “Tôi ra ngoài trước.”
Tô Mộc Nghiên bị Cảnh Phong nhìn làm nàng không được tự nhiên, lúc này nghe Cảnh Phong nói phải đi, nàng thoải mái gật đầu, nhìn Cảnh Phong từng bước đi về phía cửa. Nàng có chút xuất thần, đột nhiên hơi hơi hối hận quyết định của mình hôm nay, nhưng cũng chỉ là một chút, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, Cảnh Phong đã đứng trước cửa.
Cảnh Phong dừng bước, đột nhiên xoay người lại nhìn Tô Mộc Nghiên, nửa đùa nửa thật nói: “Cô vốn không nghĩ tới, có lẽ lần này tôi đi, sẽ không nỡ quay lại sao?”
Tiêu Linh luôn thưởng thức Cảnh Phong, cũng từng trước mặt Tô Mộc Nghiên tỏ vẻ ưu ái Cảnh Phong. Y theo tính tình Tiêu Linh, cho dù nàng cùng Tô Mộc Nghiên giao hảo, chỉ cần Cảnh Phong nguyện ý, nàng cũng nhất định không ngại chào đón Cảnh Phong tién vào công ty nàng làm việc. Cho nên câu nói đùa này của Cảnh Phong, nghe thật sự thản nhiên. To Mộc Nghiên đoán không ra nơi đó có bao nhiêu nhiệt tình, nàng chỉ ngẩn người, sau đó cười rộ lên, chắc chắn nói: “Cô sẽ không.”
Cảnh Phong nghe vậy, không có nói thêm gì nữa, chính là thích thú nở nụ cười, mở cửa văn phòng, nghênh ngang mà đi.
Nhìn chằm chằm bóng dáng Cảnh Phong rời đi, Tô Mộc Nghiên không yên lòng nhấp một ngụm cà phê, đáy lòng lại như thế nào vô phương bình tĩnh trở lại.