Quan Hệ Thân Mật


Trên đường về nhà, Tô Mộc Nghiên thủy chung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói câu nào.
Trong thân thể ngứa, cũng không phải chỉ dựa vào gãi là có thể giải quyết rung động, Tô Mộc Nghiên biết rõ nàng muốn gì, nhưng một hơi nghẹn trong cổ họng, nàng không muốn mở miệng yêu cầu.
Về tới nhà, Tô Mộc Nghiên nhanh chóng cởi giày, đi thẳng vào phòng tắm.
Tắm xong, Tô Mộc Nghiên đi ra phòng tắm, thấy Cảnh Phong ngồi ở sô pha, một tay chống đầu, một tay cầm điều khiển từ xa không tập trung coi tivi. Chậm rãi đi đến bên người Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên khom người giật lấy điều khiển từ xa trong tay cô, ném lên bàn trà. Cúi đầu nghĩ, Tô Mộc Nghiên cảm thấy lúc này có nên dùng nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn cho có vẻ lãng mạn hay không, nhưng nàng phân tích một chút lại thấy Cảnh Phong rất có khả năng phản ứng lại một cách không hề lãng mạn, cuối cùng vẫn lắc đầu từ bỏ.
Lực chú ý đều bị Tô Mộc Nghiên hấp dẫn lại đây, Cảnh Phong ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng, phát hiện tắm xong làn da Tô Mộc Nghiên có vẻ càng thêm trắng nõn xinh đẹp, cho dù dưới ngọn đèn mờ ảo, lại gần như có thể tỏa ra một vầng sáng. Tóc nàng tùy ý vén bên cổ, lộ ra cái cổ trắng nõn, dấu hôn đo đỏ càng hiện ra rõ ràng.
“Có muốn đi tắm không?” Trải qua một ít thời gian lắng đọng lại, Cơ thể Tô Mộc Nghiên lúc nãy bị Cảnh Phong kích thích cũng trở nên không gấp gáp, nàng nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói vô cùng thân thiết ngọt ngào.
Tô Mộc Nghiên thoạt nhìn thật vô cùng ngon miệng cùng mê người, nhưng Cảnh Phong luôn không phải kiểu người nóng vội, cô không ngại đem mỹ vị gì đó để lại thời khắc thích hợp nhất để hưởng dụng. Nên Cảnh Phong chỉ híp mắt cười cười, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một lát sau, Tô Mộc Nghiên chợt nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, nàng đưa tay nắm lấy hai bên vạt áo tắm kéo sát lại, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô vô cùng.

Lấy ra chai rượu vang đỏ nàng thích nhất từ trên tủ rượu, ngón tay thon dài cầm lấy cái ly, đổ chất lỏng màu đỏ vào trong ly, tiếng nước tí tách vang lên bên tai càng thêm rõ ràng.
TV đang chiếu ba mấy tiết mục giải trí chán ngắt, Tô Mộc Nghiên đi qua tắt cái tivi ồn ào, xoay người mở nhạc giao hưởng, âm nhạc du dường từ từ vang lên. Nửa người thả lỏng nằm trên sô pha, đôi chân thon dài của Tô Mộc Nghiên gác lên nhau, nàng từ từ nhấp rượu, một bàn tay nhàm chán khẽ cào lên sô pha, nàng bắt đầu hoài nghi thời gian Cảnh Phong tắm có phải hơi lâu rồi không.
Ly rượu dần thấy đáy, Tô Mộc Nghiên uống cạn ngụm rượu cuối cùng, rượu còn trong miệng, nàng đứng lên, theo tiếng nước chảy chậm rãi đi qua. Dựa lên cửa phòng tắm, khóe miệng Tô Mộc Nghiên gợi lên một nụ cười có chút xấu xa, nàng miễn cưỡng ở trên cửa xoay thân mình, tay đặt lên nắm cửa, thử mở ra, phát hiện cửa không khóa.
Nàng cười rộ lên, khóe miệng hiện lên nụ cười càng thêm xấu xa vô cùng, nàng đảo mắt, thử tưởng tượng một chút bộ dáng Cảnh Phong vào giờ phút này, cuối cùng mở cửa ra đi vào.
Hơi nước ngộp trời, hỗn hợp hương thơm mang nhiều ý tứ hàm xúc đi vào trong mũi Tô Mộc Nghiên, nàng nâng mí mắt, thấy Cảnh Phong đứng tắm dưới vòi sen đưa lưng về phía nàng, bốn phía thủy tinh đầy hơi nước, Tô Mộc Nghiên cách lớp kính nhìn qua, chỉ thấy một thân ảnh mông lung mờ ảo. Nhưng chỉ một hình ảnh mơ hồ, cũng đã khiến tâm Tô Mộc Nghiên rung động không thôi.
Dưới tiếng nước che giấu, Tô Mộc Nghiên bước đến, đến khi nàng mở cửa thủy tinh, Cảnh Phong mới xoay người lại, một mảnh mờ mịt nhìn đến thân ảnh Tô Mộc Nghiên.
Cảnh Phong vừa gội đầu nên tóc ướt sũng, dán sát trên cổ cô, nước từ vòi sen chảy theo cái trán sáng bóng của cô chảy xuống dưới, khiến cả người cô thoạt nhìn vô cùng mê người.
Ánh mắt Tô Mộc Nghiên mang theo ý cười trộn lẫn si mê, càng ngắm nhìn Cảnh Phong càng thêm sâu đậm, nàng cười rộ lên, không đợi Cảnh Phong mở miệng nói chuyện, chân nàng đã bước vào dưới vòi sen, dán sát cơ thể Cảnh Phong, nhiệt liệt hôn lên đôi môi Cảnh Phong.

“Em…” Cảnh Phong hơi hơi nghiêng đầu, không cho Tô Mộc Nghiên có cơ hội hôn tiếp, giọng cô thản nhiên, dưới tiếng nước rào rào vẫn bình tĩnh, nhưng bình thản như mọi ngày, lại lộ ra ý cười sâu đậm.
Tóc lại ướt sũng lần nữa, Tô Mộc Nghiên lắc đầu, lấy sợi tóc đang dán trên gương mặt mình ra, nàng chỉ cười không nói lời nào, cúi đầu cởi áo tắm của mình, đem áo tắm đã ướt hơn phân nửa ném ra ngoài. “Không có gì, tôi chỉ muốn tắm lại lần nữa.” Nói xong, Tô Mộc Nghiên yêu mị mở to mắt nhìn Cảnh Phong, bên môi mở ra nụ cười gợi cảm đến cực điểm.
Căn bản không cần ngôn ngữ để nói, động tác Tô Mộc Nghiên đã muốn ám chỉ tất cả. Dù là ai cũng không thể cực tuyệt Tô Mộc Nghiên giờ khắc này quá mức xinh đẹp, mỗi một động tác một ánh mắt của nàng, đều gợi lên dục niệm sâu nhất lòng người. Huống chi, đứng trước mắt nàng là Cảnh Phong, yêu nàng như sinh mệnh.
Khoảng cách giữ hai người thật gần, khiến cho Cảnh Phong chỉ cần hơi khuynh người về phía trước, có thể chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ hồng của Tô Mộc Nghiên.
Lúc này đây không ai muốn né tránh, không khí theo độ ấm trong hơi nước từ từ tăng dần lên, độ ấm ái muội mà cực nóng, cho dù đang trong nụ hôn kích tình lưng Tô Mộc Nghiên áp lên tấm kính thủy tinh, cũng không thể giảm đi cảm giác khô nóng không thôi của nàng vào giờ phút này.
Một tay Cảnh Phong giữ ở gáy nàng không ngừng làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, một bàn tay ôm lấy vòng eo thon thả của Tô Mộc Nghiên, động tác ôn nhu như vậy khiến tận đáy lòng Tô Mộc Nghiên vô cùng ấm áp. Không ai lại không thích người mình yêu ôn nhu với mình, Tô Mộc Nghiên đương nhiên cũng vậy.
Dần dần, nụ hôn đã muốn không thể thỏa mãn hai người. Tay Tô Mộc Nghiên không thành thật theo bả vai Cảnh Phong lướt xuống dưới, đầu tiên là cọ cọ lên xương quai xanh xinh đẹp của Cảnh Phong, sau đó từ từ lướt đến trước ngực mềm mại, đưa tay vuốt ve nặng nhẹ có chừng mực. Tô đại tiểu thư có thù tất báo, nàng đương nhiên không quên những chuyện Cảnh Phong làm với nàng trên xe, cái gọi là làm thụ làm hoài cũng có thể đúc kết được kinh nghiệm, huống chi lúc ban đầu chủ động là nàng mà, cho nên Cảnh Phong ở trong xe đùa giỡn nàng như vậy, bàn tay cứ lướt lướt qua đỉnh của nàng, lại cố tình không cho nàng thống khoái.
Trong lòng Tô Mộc Nghiên nghĩ gì làm sao qua được tâm tư Cảnh Phong, nên Cảnh Phong chỉ yên lặng trong lòng xem thường nàng, căn bản không thèm để ý tới hai tay đang làm chuyện xấu của Tô Mộc Nghiên, cô trực tiếp rút lại bàn tay đang ôm lấy eo Tô Mộc Nghiên, trực tiếp di chuyển đến giữa hai chân nàng, đầu ngón tay vừa chạm đến, liền truyền tới một cảm giác ướt át.

Bắp đùi truyền đến một dòng điện, Tô Mộc Nghiên theo bản năng khép chặt hai chân, đáng tiếc là không kịp rồi, nàng chỉ nghe Cảnh Phong khẽ cười bên tai nàng, sau đó nàng liền cảm giác được dưới thân trong nháy mắt bị lấp đầy.
Kích thích to lớn làm cho Tô Mộc Nghiên la hoảng lên, nàng hứng lấy ngón tay Cảnh Phong tiến sâu vào, hai tay không thể không ôm chặt Cảnh Phong, sợ nàng chống đỡ không nổi chân nhũn ra sẽ ngã xuống đất.
Dưới vòi sen tiếng nước hòa với tiếng thở dốc của Tô Mộc Nghiên, hơi nước tràn ngập phòng tắm, nhiệt độ không khí trong nháy mắt muốn sôi trào.
Dục vọng vẫn ẩn nhẫn từ trong bãi đỗ xe đến giờ như muốn thoát ra ào ạt, không được bao lâu, trước thế công của Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên buông vũ khí đầu hàng.
Cuồng hoan một khi bắt đầu, sẽ không vội kết thúc khi chỉ mới ở một vũ điệu đầu tiên. Không khiêu vũ đến sức cùng lực kiệt, trận cuồng hoan này tuyệt đối sẽ không cam tâm chấm dứt dễ dàng như vậy.
Trên chiếc giường rộng lớn, Cảnh Phong hôn lên vành tai Tô Mộc Nghiên, hàm răng nhẹ nhàng cắn mút, mỗi khi đầu lưỡi khẽ lướt qua, Tô Mộc Nghiên lại nhịn không nổi mà run lên. Mỗi một điểm mẫn cảm trên người nàng, Cảnh Phong đều có thể dễ dàng tìm được, hơn nữa còn lặp đi lặp lại cọ sát lên nó.
“A…” Hơi thở Cảnh Phong toàn bộ đều phả lên tai Tô Mộc Nghiên, nàng nhịn không được khẽ rên ra tiếng, hơi nghiêng đầu, muốn tránh đi sự tra tấn như vậy.
Bàn tay động tình vuốt ve tấm lưng bóng loán của Cảnh Phong, chạm đến xương sống đột nhiên hiện ra rõ ràng, Tô Mộc Nghiên vuốt ve qua lại. Tay lướt xuống chút nữa, Tô Mộc Nghiên đụng đến vòng eo tinh tế của Cảnh Phong, lưu luyến không muốn dời đi.
Ngay cả người luôn tự cao về vóc dáng của mình như Tô Mộc Nghiên cũng không thể không thừa nhận, Cảnh Phong thật gầy, nhưng rõ ràng trên người không có nhiều thịt mà lại có thể phát triển ở một số nơi. Mỗi lần Tô Mộc Nghiên nhìn Cảnh Phong lõa thể, đều nhịn không được mà ghen tị trong lòng.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên không cam lòng lắc đầu, tránh đi nụ hôn Cảnh Phong đang rơi xuống vành tai nàng, sau đó nàng xoay người, vị trí cả hai trong nháy mắt đã thay đổi.

Lúc này đây dễ dàng xoay người nhưng thật ra làm cho Tô Mộc Nghiên bất ngờ, trong thân thể mười phần khí lực chỉ dùng dùng có năm phần, sức lực nhất thời không khống chế được, khiến nàng thật vất vả mới ngồi lên suýt chút nữa ngã nhào lên trên giường.
Cũng may không làm trò cười cho thiên hạ, Tô Mộc Nghiên thở phào tận đáy lòng, sau đó nàng thấy Cảnh Phong hai tay gối lên đầu giường nhìn nàng với ánh mắt trêu  đùa.
Ánh mắt này thật sự làm người ta căm tức! Tô Mộc Nghiên hung hăng nhìn cô, cả giận nói: “Cười cái gì mà cười!” Đợi xem không biết ai mới là người cười cuối cùng đâu, để tôi xem cô còn có thể cười được bao lâu!
“Em muốn làm gì?” Cảnh Phong chậm rãi hỏi, ý cười trong mắt theo lời nói càng hiện ra rõ rệt.
“Làm gì?” Chậm rãi lặp lại lời Cảnh Phong nói, Tô Mộc Nghiên vừa thì thào, vừa nhướng mày cười rộ lên. “Chẳng lẽ cô thật sự không biết?”
Lời Tô Mộc Nghiên nói làm Cảnh Phong khẽ cười, cô nâng mắt lên nhìn Tô Mộc Nghiên, trong ánh mắt nói lên cô rõ ràng hiểu, nhưng cố tình ra vể không hiểu hỏi: “Em không ngại nói thử xem.”

“Cảnh Phong.” Tô Mộc Nghiên chậm rãi cúi xuống, ái muội cực điểm khẽ cắn cánh môi Cảnh Phong, cười ‘ha ha’ nói: “Bắt đầu từ giờ phút này, ngoan ngoãn học làm thụ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận