Quan Hệ Thân Mật


Tô Mộc Nghiên lớn như vậy, chưa từng làm chuyện gì khác người.
Trước đây nàng dẻo miệng, nói chuyện lại ngọt, hành vi cử chỉ lễ phép lại khéo, nên trưởng bối không ai không thích nàng. Thành tích học tập xuất sắc, năm nào cũng lấy được học bổng, là con gái, nàng vẫn là sự kiêu ngạo của Tô gia. Sau khi vào Thụy An, nàng chưa tùng phạm lỗi gì to lớn, ngoại trừ việc thăng chức Cảnh Phong làm giám đốc đã rước lấy một trận phong ba bên ngoài, thì nàng cũng không có chuyện gì đáng để người khác nói.
Nhưng Tô Mộc Nghiên không vui. Rất không vui.
Làm con gái của Tô gia, nàng thật mạnh mẽ mà kiêu ngạo, biết Tô Lập Hằng không thích nàng, khắp nơi nhằm vào nàng, nàng càng phải làm mọi thứ tốt hơn so với anh ta, làm cho toàn bộ ánh mắt chú ý cưng chìu của Tô Nghiêu Hải đều tập trung ở một mình nàng. Dần dần, người nhà họ Tô đều có một loại ảo giác, đó là Tô Mộc Nghiên thật sự ngày càng vĩ đại và tốt đẹp, dường như vĩnh viễn sẽ không làm bọn họ thất vọng.
Ngụy trang làm cho Tô Mộc Nghiên cảm thấy thật mỏi mệt, trên thực tế có lẽ tất cả mọi người trong Tô gia hoặc nhiều hoặc ít đã hiểu lầm tính cách chân thật của nàng, nàng không hề hoàn mỹ như họ nghĩ. Nàng giống Tô Mộc Nghiên trong mắt Cảnh Phong, tật xấu chất đống, tùy tiện lấy một cái ra cũng làm người ta chịu không nổi. Nàng căn bản không phải thiên sứ trong mắt họ, thật ra, nàng còn xứng với cái tên ác ma hơn Tô Nhiễm Nhiễm.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng nên thẳng thắn một lần, vì chính mình, vì Cảnh Phong, nàng phải nên thẳng thắn một lần. Dù rằng, thẳng thắn kết quả không nhất định có nghĩa sẽ nhận được khoan thứ cùng lý giải, nàng chỉ không muốn tiếp tục dối lừa. Nàng ngụy trang đủ rồi, dù là thiện ý, xuất phát từ việc bảo hộ chính mình.
Nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên xoay người đi trở về trước bàn làm việc của Tô Nghiêu Hải, bước chân giẫm lên sàn gỗ nặng nề đầy áp lực, tựa như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực nàng, ép nàng thở không nổi.
“Ba ba, có lẽ trong lòng ba đã đoán được.” Tô Mộc Nghiên đứng trước bàn, nàng hít sâu một hơi, nói: “Đúng vậy, sỡ dĩ con khắp nơi thiên vị Cảnh Phong, thậm chí không muốn cô ấy rời Thụy An, nguyên nhân không phải là gì khác, mà vì con yêu cô ấy.”
Tô Nghiêu Hải nghe vậy, ông nâng lên ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc Nghiên, ánh mắt khiếp sợ mở to nhìn Tô Mộc Nghiên, xoáy sâu khóa trên người Tô Mộc Nghiên. “Nghiên Nghiên, con có biết con đang nói cái gì không?”

“Con biết.” Lời nói vẫn giấu tận đáy lòng một khi nói ra miệng, ngược lại khiến Tô Mộc Nghiên cảm thấy thật thoải mái.
Thấy thần sắc Tô Mộc Nghiên thản nhiên bình tĩnh, Tô Nghiêu Hải nhíu nhíu mày, lúc nhìn thấy lá thư, ông thật sự có hoài nghi quan hệ của hai người. Nhưng dù sao chuyện như vậy quá mức khó tin, hoặc là trong lòng ông, kiểu người kén chọn như Tô Mộc Nghiên căn bản không có khả năng cùng với Cảnh Phong được. Nên ông mới quyết định để Cảnh Phong rời đi, nghĩ rằng nếu Tô Mộc Nghiên không khác thường, vậy thì tốt rồi, nhưng ông ngàn vạn lần không ngờ, đối với chuyện Cảnh Phong rời đi, Tô Mộc Nghiên thế nhưng lại kích động đến vậy.
“Con nói con yêu Cảnh Phong? Vậy Cảnh Phong thì sao? Cô ta biết không? Cô ta đối với con thế nào?”
Tô Mộc Nghiên thản nhiên nói: “Đúng vậy, con yêu cô ấy. Con biết cô ấy cũng yêu con, thậm chí còn sâu nặng hơn con yêu cô ấy.”
Trả lời như vậy, làm cho đáy lòng Tô Nghiêu Hải tuyệt vọng càng sâu, ông hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Bắt đầu từ năm năm trước.” Nếu đã mở ra đề tài này, Tô Mộc Nghiên vốn không nghĩ sẽ giấu diếm điều gì nữa. “Nhưng gần đây mới xác định quan hệ.”
Tô Nghiêu Hải bất động thanh sắc châm một điếu thuốc, xuyên thấu qua làn khói lượn lờ nhìn Tô Mộc Nghiên: “Nghiên Nghiên, con là con của Tô Nghiêu Hải, về sau là người lãnh đạo của toàn bộ Thụy An, con muốn dạng đàn ông gì mà không được? Từ nhỏ đến lớn con chưa từng làm ta thất vọng, ta hy vọng lúc này đây con cũng đừng làm ta và mẹ con đau lòng. Những gì con nói hôm nay, ta có thể xem như con đang nói giỡn với ta, nhưng từ nay về sau, những lời bốc đồng như vậy ta không hy vọng nghe được lần thứ hai từ miệng con nói ra.”
“Con không nói giỡn với ba.” Tô Mộc Nghiên nắm chặt túi văn kiện trong tay, nàng cúi đầu, lời nói rất nhẹ nhưng vô cùng kiên định. “Những gì con nói là thật, con yêu Cảnh Phong, con chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ cô ấy.”
“Hồ nháo!” Tô Nghiêu Hải lúc này thật sự giận dữ, ông vỗ mạnh lên bàn, nói: “Con biét con đang nói gì không? Nghiên Nghiên, con làm việc luôn có chừng mực, chưa từng làm ta và mẹ thất vọng, nay con cư nhiên làm ra mấy chuyện trái lẽ thường, con có biết những gì con nói ra thật sự làm cho ta quá thất vọng không?”

“Ai muốn làm lãnh đạo của Thuy An, ai muốn làm mọi chuyện phải để ba mẹ hài lòng, ai muốn làm cái gọi là đại tiểu thư Tô gia. Con một chút cũng không cần!” Khí thế của Tô Nghiêu Hải không chỉ không thể dập tắt lòng kiên trì của Tô Mộc Nghiên, ngược lại càng làm cho nàng kiên định hơn. “Con chỉ yêu Cảnh Phong thôi, con làm gì sai? Nếu làm con gái của ba mà phải sống theo ý ba, con thà con chưa bao giờ nghe lời ba.”
“Con!” Tô Nghiêu Hải trợn tròn mắt, ông không dám tin đứa con gái luôn hiểu chuyện của mình thế nhưng lại chống đối mình, chỉ vì một người ngoài, cơn giận lên tới đỉnh điểm, ông kiềm chế chính mình không để tức giận hóa thành bàn tay vung qua.
Đó là đứa con gái ông cưng chìu cả đời, cho dù Tô Mộc Nghiên có làm cho ông đau lòng cỡ nào, ông cũng không nhẫn tâm trách phạt nàng.
Tô Nghiêu Hải quật cường, Tô Mộc Nghiên cũng quật cường như vậy, trong không khí im lặng, cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra, Mẹ Tô vội vàng từ ngoài đi vào, đầu tiên là quan sát vẻ mặt hai cha con, sau đó mởi đi đến bên người Tô Mộc Nghiên, kéo tay Tô Mộc Nghiên.
“Hơn nửa đêm rồi, ở trong này ầm ĩ cái gì? Tôi ở bên ngoài còn nghe được tiếng cha con hai người tranh cãi.” Thư phòng im lặng đắng sợ, lời Mẹ Tô nói không được đáp lại, nghe như tự nói chuyện một mình một cách quái dị.
“Không có gì.” Tô Mộc Nghiên một hồi lâu mới lạnh lùng đáp lời, nàng nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng. “Không còn sớm, con về trước.”
“Khoan khoan.” Mẹ Tô tay mắt lanh lẹ kéo Tô Mộc Nghiên, liếc mắt nhìn Tô Nghiêu Hải im lặng không nói, thế này mới nhẹ trách mắng: “Giờ mấy giờ rồi, một mình con trở về sao an toàn, đêm nay ngủ ở nhà đi.”
Tô Mộc Nghiên đương nhiên không chịu, nàng quay đầu vừa muốn cự tuyệt, liền cảm giác được Mẹ Tô kéo tay nàng lại tăng thêm sức lực, nói: “Có chuyện gì ngày mai nói sau. Nghe lời, con đêm nay ngoan ngoãn ngủ ở đây đi.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Mẹ Tô, Tô Mộc Nghiên trầm mặc trong chốc lát, mới không cam lòng gật đầu, đi trước ra khỏi thư phòng.
Một đường yên lặng đi trở về phòng ngủ của mình, Tô Mộc Nghiên lúc này mới có thời gian để thở, nàng vô lực ngã nằm trên chiếc nệm mềm mại, nghiêng người, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là cần phải gọi cho Cảnh Phong một cuộc điện thoại. Nhưng lấy điện thoại ra, Tô Mộc Nghiên mới phát hiện đã quên sạc pin, không biết nó đã tắt nguồn từ khi nào.

Đêm nay quả thật là làm gì cũng không thuận lợi. Nghĩ, Tô Mộc Nghiên phiền lòng vò đầu bức tóc, sau đó cầm lấy điện thoại, chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, nó đã bị ném lên giường.
Lúc Mẹ Tô đi vào phòng, Tô Mộc Nghiên đã nằm trên giường sắp ngủ, đến khi cảm giác được trên nệm lún xuống một góc, nàng mới giật mình tỉnh dậy, thấy Mẹ Tô ngồi bên giường, cúi đầu nhìn mình.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tô Mộc Nghiên thấp giọng oán giận, đưa tay vuốt vuốt ngực tim đập thình thịch.
“Còn dám hỏi mẹ, con không có lương tâm, ba con bị con chọc tức không nhẹ.” Mẹ Tô nói xong, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ chỉ chỉ lên đầu Tô Mộc Nghiên, sau đó nghiêm túc nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “Nghiên Nghiên, nói thật cho mẹ biết, con và Cảnh Phong là thật sao?”
Tô Mộc Nghiên không nghĩ Mẹ Tô sẽ hỏi mình như vậy, nàng giật mình sửng sốt, sau đó, im lặng gật đầu.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng cái gật đầu đầy thuyết phục của Tô Mộc Nghiên, Mẹ Tô há miệng, vốn muốn khuyên nhũ, cuối cùng là thở dài, kéo chăn đắp cho Tô Mộc Nghiên, tựa như trước đây dỗ nàng ngủ vậy, vỗ vỗ đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Về phía ba con mẹ sẽ nói chuyện với ông ấy, đêm nay con ngủ một giấc đi, đừng làm gì cả.”
“Vâng.”
Tô Mộc Nghiên thật là mệt nhọc, nhưng mỗi khi nghĩ đến Tô Nghiêu Hải, nàng lại không có nửa điểm buồn ngủ, không yên lòng, Tô Mộc Nghiên nhìn Mẹ Tô ra khỏi phòng, sau đó nàng mở to đôi mắt mệt mỏi, nhìn chằm chằm trần nhà yên lặng ngẩn người.
Cả đêm dài, Tô Mộc Nghiên nửa ngủ nửa tỉnh, ngủ cực kỳ không ngon giấc. Vất vả chìm vào giấc ngủ, nàng lại liên tục gặp ác mộng, sau đó tỉnh dậy, tiếp theo lại ngủ không được.
Sớm rời khỏi giường, Tô Mộc Nghiên vác đôi mắt đen thùi đi rửa mặt.

Lúc xuống lầu má Triệu đã làm xong bữa sáng, thấy Tô Mộc Nghiên xuống, lập tức tiếp đón nàng đi qua ăn sáng.
Thuận miệng đáp ứng, Tô Mộc Nghiên xuống lầu liền thấy Tô Nghiêu Hải đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở sô pha, Mẹ Tô ở trước người ông thay ông thắt cà vạt, tầm mắt thoáng nhìn Tô Mộc Nghiên ở phía sau Tô Nghiêu Hải, lập tức kêu: “Nghiên Nghiên, dậy rồi hả con?”
“Vâng.” Tô Mộc Nghiên vội vã đi xuống, không nghĩ gặp Tô Nghiêu Hải, nàng giật mình, mới đi lại kêu: “Ba ba.”
Tô Nghiêu Hải mơ hồ ‘ừm’ một tiếng trả lời, sau đó xoay người hờ hững nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “Con đã không cần Thụy An, vậy thì từ nay trở đi khỏi đến Thụy An nữa, Thụy An từ đây về sau không liên quan gì đến con.”
“Nghiêu Hải, ông nói gì vậy?” Tô Mộc Nghiên không vội, nhưng Mẹ Tô là người đầu tiên kinh ngạc hô lên.
Tô Nghiêu Hải không để ý tới bà, chỉ xoay người đi đến bàn ăn dùng bữa sáng.
Tiếp nhận hay không tiếp nhận Thụy An ở trong lòng Tô Mộc Nghiên nó chỉ là thứ yếu, nàng bỗng nhiên nhớ đến Cảnh Phong, không biết Tô Nghiêu Hải sẽ xử trí Cảnh Phong thế nào, vừa nghĩ đến điều này, nàng liền không khỏi lo lắng.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên vừa định phải đi lên để hỏi rõ ràng, nghiêng đầu liền thấy xuyên thấu qua kính cửa sổ, một chiếc xe hơi quen thuộc đứng vững chắc bên ngoài cửa lớn Tô gia. Nàng giật mình dừng bước, tựa hồ quên mất phải bước đi, tư duy nhất thời trống rỗng.
---
Rất thích sự quật cường của bạn Nghiên trong chương này ^^ thấy tác giả viết mấy chương cãi lộn có vẻ mượt hơn mấy chương nói nhảm :)) edit cũng mượt hơn =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận