Quan Hệ Thuê Mướn Bà Lâm Xin Giơ Cao Đánh Khẽ


Lục Thi Nguyệt lắc đầu: “Mọi người đều rất hoà đồng, làm việc cùng họ tôi thấy rất thoải mái.”
“Vậy thì tốt.

Tôi vốn định để em làm trợ lý cho tôi, nhưng nghĩ lại thấy lãng phí nhân tài quá nên để em tới bộ phận thiết kế.

Tôi đã điều chuyển một nhân viên rất tài năng đến trụ sở chính rồi.” Từ Thần Chinh giải thích.
Lục Thi Nguyệt cảm ơn chân thành: “Thần Chinh, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này, bốn năm rồi tôi không đụng đến thiết kế, bây giờ quay lại trong lòng vẫn rất sục sôi, nói lên rằng mấy năm nay tôi vẫn luôn thích thiết kế.”
Từ Thần Chinh lắc đầu: “Là tôi có lỗi với em và Lục Phượng mới phải, nếu năm đó không vì tôi thì em cũng không rời đi, vậy nên tôi phải nói xin lỗi em mới đúng.”
Lục Thi Nguyệt xua tay: “Thôi đừng nói chuyện trước đây nữa, tôi không có ý trách anh, khi ấy cũng vì tôi và Lục Phượng còn quá trẻ nên mới mắc mưu của người khác, bây giờ nói nhiều thì lại thành khách sáo.”
“Được, chúng ta không nói những điều này nữa.”

Từ Thần Chinh đưa cô về tới cổng tiểu khu, vừa xuống xe thì tình cờ thấy xe của Lâm Khánh Quyền cũng vừa đổ lại.
Lục Thi Nguyệt xuống xe, tình cờ là Lâm Khánh Quyền cũng xuống xe, anh nhìn Từ Thần Chinh xuống xe cùng Lục Thi Nguyệt rồi mới hung ác nhìn cô.
“Lục Thi Nguyệt, không phải hôm qua em nói sẽ đến chỗ Lục Phượng à?” Lâm Khánh Quyền nén giận hỏi.
Lục Thi Nguyệt không trả lời anh mà nói với Từ Thần Chinh: “Thần Chinh, cảm ơn anh đưa tôi về, anh về trước đi, tôi với chồng tôi đi xe vào là được rồi.”
Từ Thần Chinh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Sau khi Từ Thần Chinh đi, sắc mặt Lâm Khánh Quyền vô cùng khó coi, giọng nói như phát ra từ lồng ngực.
“Lên xe.”
Lục Thi Nguyệt ngoan ngoãn lên xe, nhưng bầu không khí trong xe rất căng thẳng, Lâm Khánh Quyền trầm mặc không nói, Lục Thi Nguyệt vì cuộc gọi của Dương Linh Hạ mà cũng im lặng, đến khi hai người vào nhà rồi vẫn rất ngột ngạt.
Lâm Khánh Quyền giật mạnh cà vạt, tàn thân toát ra vẻ độc đoán đừng lại gần tôi, anh nhìn Lục Thi Nguyệt bằng ánh mắt lạnh lùng: “Em không nên giải thích với tôi chuyện của Từ Thần Chinh sao?”
Lục Thi Nguyệt nở nụ cười nhưng ý cười không tới đáy mắt: “Chẳng phải tổng giám đốc Lâm cũng không giải thích với em chuyện một đêm xuân tiêu của anh và cô Dương đó à? Cấp trên của em có lòng tốt đưa em về nhà, em có gì phải giải thích?”
Vẻ mặt Lâm Khánh Quyền càng thêm khó coi: “Em phái người theo dõi tôi?”
Lục Thi Nguyệt nhún vai: “Tổng giám đốc Lâm, em không có sở thích quái đản đó, là cục cưng của anh sợ sự tồn tại của em uy hiếp đến địa vị của cô ta, sau khi qua đêm với anh bèn lấy điện thoại anh gọi cho em, còn nói cô ta đã mang thai con anh.

Chúc mừng tổng giám đốc Lâm được lên chức ba sớm như vậy, khi nào cô ta sinh em bé em cũng không tới thăm đâu, dù sao người làm vợ cũ như em đến thăm cũng không hợp lý lắm.”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, hiển nhiên không tin: “Linh Hạ gọi cho em?”
“Tổng giám đốc Lâm không tin à? Em có lịch sử cuộc gọi đấy.” Lục Thi Nguyệt lấy điện thoại ra rồi đưa cho Lâm Khánh Quyền, trên đó hiển thị rõ số điện thoại của anh, thời gian là gần chín giờ sáng, đúng là lúc hai người vừa ngủ dậy không lâu.
Lông mày Lâm Khánh Quyền cau chặt đến mức dường như có thể kẹp chết một con muỗi.
“Nếu tổng giám đốc Lâm không nhận nhầm số điện thoại trên này thì chắc nên tôi tin lời em nói chứ.” Lục Thi Nguyệt châm chọc: “Tổng giám đốc Lâm, cô Dương mà anh cho rằng rất đơn thuần ấy có lẽ không vô tội như anh nghĩ đâu.


Tổng giám đốc Lâm là người làm chuyện lớn, kết quả lại bị một cô gái nhìn như đơn thuần chơi đùa quay vòng vòng thì rất mất mặt đó."
“Lục Thi Nguyệt, em có thể đừng nói với giọng điệu quái gở đó được không?” Giọng Lâm Khánh Quyền hơi trầm xuống: “Linh Hạ không phải người như vậy, cô ấy gọi điện cho em chắc chắn là vì chuyện khác.

Lục Thi Nguyệt, em không thể vì tôi mà ác ý vu oan cho cô ấy, lần này tôi không so đo với em, lần sau nếu còn như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Trái tim Lục Thi Nguyệt đã bị anh làm tổn thương đến mức không lành lặn nổi, vậy nên nghe anh nói vậy cô cũng không có phản ứng gì mà chỉ nói: “Nếu anh không thích nghe em nói về Dương Linh Hạ thì em không nói nữa, tránh cho anh lại bảo em châm ngòi ly gián.”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô dò xét, thật lâu sau mới nói: “Linh Hạ thật sự gọi điện cho em rồi nói những lời khó nghe?”
Lục Thi Nguyệt nhún vai: “Nếu tổng giám đốc Lâm tin thì em sẽ trả lời là ‘phải’.

Nếu tổng giám đốc Lâm không tin thì cứ coi như em nói nhảm đi.”
Lâm Khánh Quyền nói: “Em không phải người như vậy, điểm này tôi vẫn có thể bảo đảm.”
Khoé miệng Lục Thi Nguyệt giật giật, cô thản nhiên nói: “Em nên cảm ơn tổng giám đốc Lâm đã tin tưởng không?”
“Em sẽ không châm ngòi ly gián, nhưng tôi cũng không tin Linh Hạ là người như thế.” Lâm Khánh Quyền lại nói.
Lục Thi Nguyệt trợn mắt nhìn trời, anh nói câu này cũng như không nói.

“Tổng giám đốc Lâm là thiên tài trong giới kinh doanh.

Một người dù tốt hay xấu khẳng định không qua nổi mắt anh, nếu anh chú ý thì sẽ biết cô Dương là người thế nào, chỉ là anh có muốn tin hay không thôi.”
Lâm Khánh Quyền không vui nhìn cô: “Linh Hạ là người bạn đời của tôi trong tương lai, là người yêu mà tôi muốn che chở, dù cô ấy thế nào, tôi cũng vẫn yêu.”
Lời này Lâm Khánh Quyền không biết đang nói cho Lục Thi Nguyệt nghe hay nói cho chính mình.
Tim Lục Thi Nguyệt như bị điện giật, toàn thân tê dại, không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Cô cố nặn ra một nụ cười: “Chúc mừng tổng giám đốc Lâm có thể ôm được người đẹp, người vợ giả là em cũng nên lộng lẫy rút lui rồi, sau này khi tổng giám đốc Lâm kết hôn không càn gửi thiệp mời cho em đâu, dù sao em cũng rất yêu tiền.”
Lông mày Lâm Khánh Quyền càng nhíu chặt hơn: “Rốt cuộc Từ Thần Chinh có quan hệ gì với em?”
Lục Thi Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha: “Tổng giám đốc Lâm đã sắp ly hôn với em rồi sao còn quan tâm đến mối quan hệ giữa em và Từ Thần Chinh làm gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận