Ly Tâm đứng ở bên ngoài phòng bệnh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng không có đi vào quấy rầy mà ngồi xuống ghế nghỉ ngơi bên cạnh chậm rãi chờ đợi.
Bảo Ngọc thấy vậy do dự một chút cũng không đi vào, ngồi ở bên ngoài bồi Ly Tâm.
Ly Tâm ngồi rất yên lặng, xuất thần nhìn bức tường trắng phía đối diện.
Bảo Ngọc nhìn Ly Tâm, lén lấy điện thoại ra gửi cho Hạ Dương một tin nhắn để nhắc nhở một chút.
Không bao lâu, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Hạ Dương đi ra đóng cửa lại, nhìn hai người trên ghế chờ bên ngoài.
"Hạ Dương" Ly Tâm đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: "Vân Thy...!cô ấy khá hơn chút nào không?"
"Ừm." Hạ Dương lạnh lùng đáp.
Ly Tâm nhìn về phía phòng bệnh, giải thích: " dì giúp việc tạm thời thay đổi thực đơn, em không có chú ý là có thêm hải sản, cũng không biết cô ấy sẽ dị ứng...!"
"Em có thể vào xem cô ấy không?" Ly Tâm hỏi.
Hạ Dương không trả lời, chỉ mở cửa cho Ly Tâm vào.
Vân Thy dựa ngồi ở đầu giường, đang cầm một bình giữ ấm chậm rãi uống nước.
Nhìn thấy có người đi vào, Vân Thy ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Sắc mặt của Vân Thy còn có chút tái nhợt và yếu ớt nhưng các đường nét trên gương mặt thoạt nhìn lại càng trông mềm mại hơn.
Ly Tâm từng bước một đi qua, đến gần thấp giọng nói: "Xin lỗi...!"
"Lần này phòng bếp xảy ra sự cố là lỗi của tôi, tôi không biết sẽ có hải sản...!" Ly Tâm chủ động xin lỗi.
"Không sao!" Vân Thy cười cười, tựa hồ không để ý chuyện này chút nào: "Dù sao cũng không nghiêm trọng lắm."
Hạ Dương ở bên cạnh nghe xong nhíu mày, nhìn Ly Tâm: "Lần sau lại có tụ họp thì bảo dì đem danh sách nguyên liệu nấu ăn gửi cho anh một phần."
Ly Tâm sững người, có phải do hắn không tin cô nên mới nói vậy không, trong cổ họng có chút khó khăn mới phát ra được một từ: "Được."
Hạ Dương lại đi tới bên giường bệnh, đắp chăn bông trên người Vân Thy chặt hơn một chút, lúc này mới thu hồi tầm mắt nhìn phía Ly Tâm chuẩn bị nói gì đó.
Cũng là lúc này Hạ Dương mới chú ý tới tay trái Ly Tâm còn quấn băng vải.
Hạ Dương hỏi: "Tay em làm sao vậy?"
Ly Tâm theo bản năng cúi đầu nhìn tay mình, bình thản trả lời: "Lúc trước không cẩn thận bị thương thôi."
Hạ Dương nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt cũng không để ý nữa.
Ly Tâm cùng Bảo Ngọc ở trong phòng bệnh một lúc thì rời đi.
Vì Vân Thy cần nghỉ ngơi nên Hạ Dương ở lại trong phòng bệnh chăm sóc, không cùng Ly Tâm trở về.
Bảo Ngọc đưa Ly Tâm về đến chung cư, còn có chút lo lắng cho trạng thái của Ly Tâm hỏi: Chị dâu, chị có sao không?"
"Không sao." Ly Tâm đánh lên tinh thần, không hề miên man suy nghĩ.
Đêm khuya, Ly Tâm tắm rửa xong liền lên giường nằm một mình.
Trong phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa cũng bị kéo lại, xung quanh trở nên tối đen.
Ly Tâm mở to mắt, tầm nhìn không có tiêu cự chìm vào màn đêm.
Bất tri bất giác, Ly Tâm đã chìm vào giấc ngủ, thẳng đến trưa hôm sau thì bị tiếng mưa bên ngoài đánh thức.
Căn nhà vẫn vắng tanh như cũ, mà cả đêm Hạ Dương cũng chưa trở về.
Ly Tâm mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, phát hiện đầu có chút choáng váng, thân thể không còn chút sức lực nào, giống như lại bị cảm lạnh.
Ly Tâm sờ trán ướm thử nhiệt độ rồi lấy thuốc trị cảm từ trong ngăn kéo ra uống, sau đó lại nằm ở trên giường ngủ .
Khi Ly Tâm còn đang ngủ nửa mộng nửa tỉnh thì cảm giác được bên cạnh có người tới gần, một bàn tay to ấm áp đặt ở trên mặt cô xoa nhẹ.
Loại cảm giác này thực làm người an tâm, Ly Tâm vừa mở mắt tỉnh dậy, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở bên giường.
Chiếc đèn bàn nhỏ trên tủ đầu giường đang bật sáng, chiếu tỏa ánh đèn vàng ấm áp vào người Hạ Dương, chiếu đến ngay cả vẻ mặt của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn, không còn lạnh lùng như thường ngày.
"Dương...!" Ly Tâm không nhịn được nắm lấy bàn tay bên cạnh, đem mặt đặt ở trong lòng bàn tay nam nhân.
"Em bị cảm sao?" Hạ Dương nhẹ giọng hỏi.
"Ừm...vâng." Giọng Ly Tâm còn có chút khàn khàn: "Em đã uống thuốc rồi."
Hạ Dương nhìn cô nàng trước mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vươn lên cọ xát bên má cô, sau đó dịch đến nốt lệ chí dưới đôi mắt.
"Hôm qua ở bệnh viện không thể trở về." Hạ Dương nói tiếp: "Nên mua một cái bánh kem cho em."
Hạ Dương thu tay về, cầm lấy túi điểm tâm ngọt trên bàn đầu giường đưa cho Ly Tâm.
Ly Tâm ngồi dậy dịch người ra mép giường một chút rồi tiếp nhận túi điểm tâm ngọt mở ra, bên trong là một cái bánh kem.
Hạ Dương đối xử với cô rất tốt, là thật sự tốt.
Hạ Dương sẽ mua món quà nhỏ để dỗ cô, cũng sẽ nói với cô bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Thật sự rất dễ dàng để cô rơi vào sự ôn nhu ấy của hắn, cho rằng sự ôn nhu ấy chỉ dành cho một mình cô.
Nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, chính mình chỉ là một kẻ thay thế, một món hàng giả rẻ tiền không hơn không kém mà thôi.
Ly Tâm cúi đầu nhìn chiếc bánh kem trong lòng ngực, bất tri bất giác trong lòng một trận chua xót, đôi mắt đỏ hoe hình như có thứ gì đó nóng hổi đang dâng lên, không biết có phải do cô bị bệnh nên mới vậy hay không.
Từ trước đến nay cô đều không thích ăn đồ ngọt, là Vân Thy mới thích.
Ly Tâm không nói lời nào, hai mắt càng ngày càng đỏ.
Hạ Dương cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn liền hỏi: "Rất khó chịu sao?"
Hạ Dương duỗi tay nhẹ nhàng nâng mặt Ly Tâm lên, nhìn thấy cặp mắt đào hoa kia đang dâng trào nước mắt, tựa hồ là giây tiếp theo liền sẽ khóc ra.
"Hai mắt đều đỏ hết rồi." Hạ Dương sờ sờ khóe mắt Ly Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ly Tâm nhắm mắt lại, gọi một tiếng: "Dương!"
"Em không phải Vân Thy!" Thanh âm Ly Tâm nghẹn ngào: "Em từ trước đến nay đều không thích ăn bánh kem!"
"Em cũng không cần nước hoa, không mang dây chuyền, em ghét nó!! "
"Những thứ anh mua cho em, tất cả đều cùng Vân Thy giống nhau như đúc...!"
"Vì cái gì?" Ly Tâm đỏ hoe mắt.
"Tâm." Ngữ khí Hạ Dương chậm lại, bàn tay khẽ xoa đầu cô: "Ngoan một chút, đừng làm loạn."
"Em không làm loạn ...!" Ly Tâm nhìn chiếc bánh trong lòng ngực, tay cô ghì chặt vào ngực mình, cố nén cảm xúc: "Em đã, rất ngoan rồi mà...!"
cô đã rất ngoan, rất nghe lời.
Vậy nhưng tại sao Hạ Dương không thể nhìn cô nhiều hơn?
Ly Tâm nhịn không được hỏi: "Dương, chúng ta như vậy được tính là mối quan hệ gì?"
"Tâm." Hạ Dương than nhẹ một tiếng: "Anh đã nói rồi, cô ấy là bạn của anh."
"Là một người bạn rất quan trọng." Ngữ khí Hạ Dương vẫn như cũ thập phần ôn nhu, bàn tay để ở phía sau lưng cô vỗ vỗ trấn an: "Đừng nghĩ quá nhiều."
"Vậy em thì sao?" Ly Tâm có chút sắp mất khống chế: " Dương, em cũng sẽ buồn."
"Anh đối với một người khác tốt như vậy, em sẽ ghen, cũng sẽ ghen ghét."
"Chúng ta không phải đã ở bên nhau sao? Nhưng anh vì cái gì lại muốn đem em trở thành một...!người thay thế?"
"Tâm!" Giọng Hạ Dương trở nên lãnh đạm, chậm rãi nói: "Dường như từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói rằng chúng ta là quan hệ ở bên nhau như người yêu.".