Đến ngày sinh nhật của Hạ Dương, Ly Tâm đã thức dậy thật sớm.
Nam nhân bên cạnh còn đang ngủ say, Ly Tâm đứng dậy, thả nhẹ động tác, mặc áo ngủ bước xuống giường rồi đi ra ban công, nhìn thấy bên ngoài ánh mặt trời đã bắt đầu ló dạng.
Ở một góc trên ban công có để mấy chậu hoa nhỏ mà cô chăm sóc, Ly Tâm tưới nước cho nó rồi trở lại phòng ngủ liền thấy người trên giường đã tỉnh lại.
Hạ Dương ngồi ở mép giường, cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin, tựa hồ là đang xử lý công việc.
Ly Tâm bước tới, ngồi xuống bên cạnh rồi đột nhiên nghiêng người, vươn tay ôm hắn.
"Sinh nhật vui vẻ,Hạ Dương."
Ly Tâm dựa vào vai Hạ Dương, hít hà hơi thở quen thuộc của hắn, có cảm giác rất an toàn.
Hạ Dương quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Không có lên lớp dạy sao?"
"Hôm nay không có lớp, có thể ở bên anh cả ngày." Ly Tâm ngẩng đầu, một đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, Ly Tâm vội buông tay ra: "Anh chờ em một chút."
cô đứng dậy, đi tới tủ bên cạnh mở ngăn kéo, lấy trong đó ra một hộp quà đã đóng gói.
Ly Tâm cầm lấy hộp quà trở lại giường, nhanh chóng đưa cho hắn.
"Quà sinh nhật của anh!"
Hạ Dương nhận hộp quà mở ra, nhìn thấy bên trong là một cặp khuy cài áo màu xanh ngọc bích.
"Anh không phải lần trước mới mua một bộ tây trang sao? có thể kết hợp chúng với nhau." Ly Tâm cười.
Chiếc ghim cài áo này là do chính tay cô lựa chọn thật lâu, cũng đã tích cóp thật lâu mới có được món quà tuyệt vời nhất để tặng hắn.Tất nhiên là bằng tiền của dạy thêm của cô.
Ly Tâm chỉ là một người dạy violin bình thường, mà Hạ Dương lại tài phiệt hàng đầu trong giới thượng lưu, giữa họ có một khoảng cách chênh lệch rất lớn.
cô chỉ có thể cố gắng hết sức để dành những điều tốt đẹp nhất của mình cho Hạ Dương.
Có đôi khi cô còn cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được hắn.
cô cùng Hạ Dương hoàn toàn là người của hai thế giới, lại vô tình 5 năm trước gặp được nhau rồi ngày càng trở nên thân thiết.
Hạ Dương giống như một vị thần cao cao tại thượng vậy, xa xôi không thể với tới.
Nhưng hiện tại, vị thần đó chỉ thuộc về một mình cô.
Ly Tâm nhìn sườn mặt nam nhân, đôi mắt đào hoa trở nên dịu dàng.
Khi Hạ Dương nhìn hộp quà trong lòng bàn tay, quay đầu lại vô tình bắt gặp tầm mắt của cô nàng.
Hạ Dương có thể nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa lấp lánh của cô gái phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Hơi thở cả hai gần như hòa quyện vào nhau.
Hạ Dương nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa ấy rồi chậm rãi đưa tay ra cởi bỏ thắt lưng áo ngủ của cô.
Thắt lưng áo ngủ có thể tháo ra, Hạ Dương dùng thắt lưng che đi đôi mắt đào hoa của Ly Tâm, Ly Tâm ngoan ngoãn vươn tay ôm vai Hạ Dương, đầu ngón tay lại một lần nữa để lại vết xước trên lưng hắn.
Sau khi cuộc ân ái kết thúc, Ly Tâm nằm trên ngực nam nhân bình phục hô hấp, sắc mặt ửng hồng vẫn chưa phai nhạt.
Hạ Dương cởi bỏ dây thắt lưng che mắt Ly Tâm rồi đứng dậy đi về phòng tắm.
Ly Tâm vẫn chưa hồi phục, mệt mỏi nằm nhắm mắt lại trên giường rồi ngủ say lúc nào không biết.
Cho đến Ly Tâm tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa.
Trong phòng ngủ trống rỗng, Hạ Dương không có ở trong phòng.
Ly Tâm trước tiên vào phòng tắm tắm rửa một lát rồi mặc áo choàng tắm đi vào phòng để quần áo, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi.
Mà đang khi Ly Tâm cởi áo ngủ, liền nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Ly Tâm không quay đầu lại mà chỉ tiếp tục thay đồ, vừa mặc áo vào xong thì bắt gặp ánh mắt của nam nhân trong gương.
Hạ Dương đi tới, nhìn thấy áo sơ mi trắng trên người cô, lại đi tới bên cạnh, lấy trong tủ ra một chiếc váy sẫm màu rồi đưa qua.
"Mặc cái này."
Ly Tâm ngoan ngoãn cầm lấy mặc vào.
Chiếc váy màu xám nhạt và khá dày dặn, là một nhãn hiệu khá nổi tiếng, do Hạ Dương mua cho cô.
Chính xác mà nói thì gần 80% quần áo trong tủ đều do Hạ Dương mua.
Ly Tâm không thích mua đồ nhiều, nhưng Hạ Dương lại cứ thích mua cho cô, còn giúp cô phối quần áo.
Hạ Dương còn có một thói quen nhỏ là khi mua đồ chỉ cần kiểu dáng yêu thích hoặc bộ truyện yêu thích thì hắn sẽ mua hết tất cả các màu về.
Ví dụ như hiện tại, chiếc váy mà cô đang mặc bây giờ đã có bảy hoặc tám chiếc cùng kiểu nhưng khác màu ở trong tủ, tất cả đều cùng nhãn hiệu D.
Ngoại trừ mua quần áo, hắn còn thích giúp cô phối quần áo.
Chỉ cần lúc nào Hạ Dương không vội ra ngoài làm việc thì đều sẽ giúp cô chọn quần áo.
Ly Tâm nhìn vào gương sửa sang lại một
chút cổ váy, trong lòng nghĩ đến hôm nay trời nắng to liền hỏi: " Dương, mặc cái này có thể sẽ hơi nóng."
"Buổi tối sẽ hạ nhiệt độ, mặc cái này là vừa vặn." Hạ Dương đứng ở đằng sau Ly Tâm, nhìn vào gương đánh giá cô, lại cảm giác có chút không hài lòng, khẽ nhíu mày thấp giọng nói: "Còn kém một chút gì đó."
Ly Tâm cúi đầu nhìn nhìn chính mình, theo vô thức liền hỏi: "Kém cái gì?"
Hạ Dương không nói gì nữa mà đi vào một bên, mở tủ đồ trang sức và lấy ra một chiếc dây chuyền vàng mỏng đính và viên kim cương nhỏ xung quanh sợi dây.
Ly Tâm bất đắc dĩ hiểu ý hắn, đành phải mang vào.Cô không thích đeo dây chuyền đặc biệt là dây chuyền vàng, vì cô không hợp với màu vàng nhưng Hạ Dương lại thích xem cô đeo, ở trong nhà có hai ngăn kéo đựng đầy đủ các loại dâu chuyền vàng, tất cả đều là do Hạ Dương mua về.
Ly Tâm chỉnh sửa lại mặt dây chuyền, cười hỏi: "Bây giờ ổn rồi chứ?"
"Ừm." Hạ Dương đáp lại, từ sau lưng ôm Ly Tâm vào trong lòng ngực, bất tri bất giác vươn tay sờ lên chiếc vòng tay trên tay cô.
Ly Tâm cũng chú ý tới động tác của hắn, nở nụ cười rực rỡ: "Quà anh tặng cho em vẫn luôn mang."
Chiếc vòng tay là quà sinh nhật lần trước Hạ Dương tặng cho cô, cô luôn mang nó.
Tiệc sinh nhật bắt đầu vào chiều tối.
Cuối cùng bữa biệc sinh nhật của Hạ Dương cũng bắt đầu..