“Con nhóc thối tha nhà mày, mày lật trời rồi, nhìn xem tao có dạy dỗ mày hay không!” Vân Kiến Quốc không đi mà xông lên, đưa tay muốn đánh Vân Bắc.
Sau đó lúc tay ông ta còn chưa đụng vào Vân Bắc, tay đã rụt về, chỉ thấy trên tay Vân Bắc có nhiều thêm một con dao thái, đang hướng về phía ông ta.
“Bác cả, bác dám động vào một sợi lông của tôi xem, vậy cũng đừng trách tôi cho bác nhìn thấy ít máu!”
“Mày dám!” Vân Kiến Quốc vừa tức lại vừa sợ.
“Bác có thể thử một lần, nhìn xem tôi có dám hay không, lần bị ốm này, tôi xem như đã nghĩ thông suốt, đối với các người không thể quá thuận theo, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày bị mấy người ăn đến không còn sót cả xương.
Bây giờ cướp công việc của tôi, qua một thời gian nữa, đoán chừng còn muốn luôn cả cái mạng này của tôi.
”
Vân Bắc vừa nói còn thuận tay vung con dao lên vài lần, dọa sợ Vân Kiến Quốc.
“Vân Bắc, nhanh bỏ dao xuống, có lời gì từ từ rồi nói!” Vân Kiến Quốc bị dọa sợ, vừa khuyên nhủ Vân Bắc bỏ dao xuống, vừa dịch người về sau.
Vân Bắc nhìn thấy động tác này của ông ta, vẻ mặt cười khinh, quay người ăn xong quả trứng gà cuối cùng, lúc này mới cầm dao thái đi về phía phòng khách, đứng đối diện với Vân Kiến Quốc.
“Mày, mày muốn làm gì?” Vân Kiến Quốc nhìn Vân Bắc cầm dao, không khỏi sợ hãi.
“Chẳng làm gì cả, chỉ muốn nói chuyện với bác mà thôi.
”
“Nói, nói chuyện gì?”
“Nói chuyện về công việc thuộc về tôi, nói về chuyện các người định đền bù tổn thất cho tôi ra sao! Bác sẽ không cảm thấy cướp đi công việc của tôi, cứ vậy là xong chuyện?”
“Vân Bắc, chúng ta là người một nhà, công việc cho mày hay là cho chị họ mày, không phải đều như nhau sao?” Vân Kiến Quốc lại muốn lừa gạt Vân Bắc, đánh lên chiêu bài tình thân.
Trước kia bọn họ nói như vậy, Vân Bắc đều sẽ thỏa hiệp, bởi vì cô quan tâm đến tình thân, quan tâm những người thân như bọn họ.
Nhưng bây giờ Vân Bắc đã sớm đổi thành người khác, dáng vẻ này của ông ta, hoàn toàn vô dụng với cô.
Vì thế sau khi nghe Vân Kiến Quốc nói, Vân Bắc cười nói thẳng: “Dựa theo cách nói của bác, vậy vì sao Vân Tuyết còn muốn cướp công việc của tôi?”
“Đó không phải vì…” Vân Kiến Quốc há miệng muốn ngụy biện, Vân Bắc lại trực tiếp cắt ngang lời ông ta, nói: “Tôi không muốn nghe bác nói nhảm nữa, công việc kia xem như tôi bán cho Vân Tuyết, 800 đồng, một xu cũng không thể thiếu, nếu không đừng trách tôi không nương tay, dù sao các người không cho tôi đường sống, vậy thì tất cả mọi người đừng sống nữa!”
Vân Bắc giải quyết dứt khoát, khiến sắc mặt Vân Kiến Quốc đen thui, 800 đồng một công việc, đây chính là giá thị trường hiện giờ, nhưng dựa vào đâu ông ta phải cho chứ?
Nghĩ như vậy, ông ta cũng nói như vậy.
“Vân Bắc, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, lại nuôi thành kẻ thù, một công việc mà thôi, mày còn đòi tao tiền, tám năm nay, mày ăn uống không cần tiền hả? Những chuyện đó tao đều không tính toán với mày, mày còn không biết xấu hổ đòi tao tiền?”