Thật tiếc là vừa rồi đã no rồi, nhìn những món ăn ngon đến mức không thể ăn được nữa thực sự là cực hình.
Thạch Đường lại dẫn Tiền Kim Ngọc cất tiền, hai người đi ra khách sạn quốc doanh.
Ở lối vào khách sạn, Mã Đắc Bỉ đang ngồi xổm hút thuốc, thấy họ đến, anh nhanh chóng tiến tới và nói:
"Anh Đường, chị dâu, hai người đến rồi.
Em họ em cứ khóc ở nhà làm em mệt muốn chết.
Em mong ngày mai đi luôn, tránh xa em họ của em ra.
Em không chịu được khi nhìn phụ nữ khóc.
"
Thạch Đường vỗ vỗ vai anh.
"Châp nhận đi! Vào thôi! "
Mã Đắc Bỉ ném điếu thuốc xuống đất và dùng chân lăn nó đi.
Anh đưa tay vuốt lại mái tóc hai tám của mình rồi nói:
“Được rồi, tối qua em nghe thấy em họ của em hỏi về quân khu của anh Hạ.
Anh nghĩ thử xem, sao em họ của em lại bị ám ảnh anh Hạ đến vậy.
Trên thế giới nhiều người như vậy, người này không được thì người kia.
Em nói đến mức kiệt sức rồi, mà nó vẫn bướng bỉnh
Lúc đi học, em đâu có thấy nó cứng đầu đến vậy đâu, Hôm nay em nhờ dì trông nó ở nhà, vì sợ cô ra ngoài sẽ khóc lóc lụt cả Vạn Lý Trường Thành.
"
Tiền Kim Ngọc thích thú với Mã Đắc Bỉ, nói nhiều cũng là một tài năng.
Thạch Đường không có thiện cảm với em họ Mã Đắc Bỉ, chỉ có thể nói rằng thật tốt khi kết hôn với Tiền Kim Ngọc.
Rồi Mã Đắc Bỉ như nhớ ra điều gì đó.
“Hôm qua em trai chị cậu không đến à?”
"Không đến, cũng không biết tại sao."
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nghe Thạch Đường nói vậy, Tiền Kim Ngọc lắc đầu, trong lòng cũng chẳng bận tâm mà đáp:
“Không sao đâu, một người đàn ông như nó thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Trong nguyên tác không có tình tiết về người em trai này, chỉ đề cập sơ qua.
Trong ký ức của nguyên chủ, người em trai Tiền Kim Mãn là một người khá trầm lặng.
Không thân thiết với ai trong nhà.
Ngay cả với nguyên chủ là chị gái cũng chẳng mấy khi trò chuyện.
Lúc này, bọn họ đang đi về phía nhà hàng, cách đó không xa có hai thanh niên khoác vai bá cổ nhau đi tới.
“Anh em Kim Mãn, hôm nay cậu mời anh em mình một bữa ở nhà hàng quốc doanh đi, sau này anh em mình sẽ gọi thêm mấy người nữa, đảm bảo giúp cậu giải quyết ổn thoả chuyện này.”
Giọng điệu người nói đầy vẻ ngông cuồng.
Người thanh niên đeo kính bị hắn ta khoác vai cũng vỗ vỗ vào vai hắn ta, nói:
“Có câu nói của anh Tào đây thì tôi yên tâm rồi.
Hôm nay muốn ăn gì cứ việc nói.”
Tiền Kim Ngọc nghe giọng nói này có chút quen tai, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là gương mặt quen thuộc.
“Tiền Kim Mãn!”
Tiền Kim Mãn mặc chiếc áo màu xanh đã giặt đến bạc màu, nghe có người gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiền Kim Ngọc.
Đối với người chị gái nhu nhược này, Tiền Kim Mãn liếc nhìn Tiền Kim Ngọc với vẻ khinh thường.
“Chị đến nhà hàng quốc doanh làm gì?”
Tiền Kim Ngọc thật sự muốn bật cười vì câu hỏi này của cậu ta.
“Hôm nay Tiền Kim Hoa kết hôn, mời mọi người trong nhà đi ăn cơm, ở ngay nhà hàng quốc doanh này.
Ngay cả chuyện này mà em cũng không biết, chẳng lẽ bố mẹ không nói với em sao?”
Tiền Kim Mãn cau mày, đẩy gọng kính trên sống mũi lên.
Lạnh nhạt nhìn Tiền Kim Ngọc, nói:
“Không ạ!”
Nói xong liền quay sang nói với thanh niên bên cạnh:
“Anh Tào, xem ra hôm nay mai mới mời anh ăn bữa cơm được rồi, hôm nay nhà tôi có việc!”
Người thanh niên được gọi là anh Tào kia đánh giá Tiền Kim Ngọc từ trên xuống dưới, sau đó hít hà một tiếng rồi vỗ vai Tiền Kim Mãn, nói:
“Cậu được đấy nhỉ? Không ngờ lại có người chị gái xinh đẹp như vậy, giới thiệu cho anh làm quen một chút đi, anh đây còn chưa có bạn gái đâu.”
Tiền Kim Ngọc nhìn thấy ánh mắt bất chính của tên thanh niên kia, thấy buồn cười.
Kiếp trước, cô là người có thể vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, đánh được lưu manh, diệt được mã độc.
Không ngờ lại có kẻ dám giở trò lưu manh với cô, thật đúng là tự chui đầu vào rọ.
Cô đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, đang định xắn tay áo lên thì bên cạnh bỗng có một cơn gió lướt qua.
Tên Tào kia, trực tiếp bị Thạch Đường đá bay như một bao cỏ.