“Hạ Châu Kiến, chúc mừng cậu, cậu nhanh thật đấy.
Sau này có phải tôi phải gọi cậu một tiếng anh rể không?”
Ánh mắt Hạ Châu Kiến bị Thạch Đường chặn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhìn Thạch Đường.
“Đúng vậy, sau này tôi cũng phải gọi cậu một tiếng em rể, chúng ta là người một nhà rồi, mau ngồi đi!”
Anh ta vừa dứt lời, Thạch Đường nắm tay Tiền Kim Ngọc đi vào trong, đột nhiên có một người lao đến.
“Anh Hạ, anh không cần Bích Liên nữa sao?”
Đây rõ ràng là giọng của Trương Bích Liên, mọi người quay đầu nhìn ra cửa.
Mã Đắc Bỉ đã chặn Trương Bích Liên đang muốn xông vào.
“Em họ, em đừng làm loạn nữa, mau về cho anh, người ta đã đăng ký kết hôn rồi, em hãy từ bỏ đi!”
“Em không! Rõ ràng là em quen anh Hạ trước, tại sao anh Hạ không chọn em? Anh Hạ à, có phải vì chị Kim Hoa là chị họ của Kim Ngọc nên anh mới chọn chị ấy không?”
Cái gì nữa vậy? Trương Bích Liên đây là đang bật chế độ tấn công diện rộng à? Đây là lời người nói ra sao? Vừa hay ánh mắt Tiền Kim Hoa lại hướng về phía Tiền Kim Ngọc.
Rồi lại liếc nhìn Hạ Châu Kiến bên cạnh, quả nhiên bắt gặp ánh mắt của Hạ Châu Kiến đang nhìn Tiền Kim Ngọc.
Tay cô ấy ở dưới bàn siết chặt lại.
Ánh mắt Thạch Đường cũng rơi vào người Hạ Châu Kiến, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc giọng nói của Trương Bích Liên như biến thành nhạc nền.
Tiền Kim Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đây là tự nhiên rước họa vào thân sao?
Mã Đắc Bỉ ôm eo Trương Bích Liên, kéo cô ta ra ngoài.
“Xin lỗi mọi người, tôi đưa cô ấy ra ngoài một lát, mọi người cứ tiếp tục.
”
Tiền Kim Ngọc nhìn Mã Đắc Bỉ kéo cô em họ kia đi.
Rồi, bây giờ vấn đề là, câu nói kia của Trương Bích Liên, chẳng khác nào ném một quả bom vào phòng này?
Cô nàng kia tuyệt đối là cao thủ phá hỏng bầu không khí mà.
Trong phòng có nhà họ Hạ, nhà họ Tiền, nhà họ Thạch.
Bầu không khí của ba nhà bỗng chốc trở nên mất tự nhiên.
Tiền Kim Ngọc cũng thấy rất bực mình.
Trong bầu không khí gượng gạo như vậy, mẹ Hạ ngồi bên cạnh bố Hạ Châu Kiến đánh giá Tiền Kim Ngọc một lượt rồi cười nói:
“Nào nào, nói thật nhé, nhìn cô gái này tôi thấy rất ưa nhìn, lại còn có cảm giác thân thiết! Thì ra là em gái của Kim Hoa à! Hôm qua hai đứa nhỏ kết hôn đúng không? Đoàn xe đạp đó, với cả dàn thanh niên mặc áo thủy thủ, ý tưởng đón dâu này hay thật.
Tôi cũng bảo thằng Tiểu Kiến học tập mà nó không nghe, một mình chạy đi đón người ta về, chẳng náo nhiệt chút nào! Này, còn đứng đó làm gì nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi!”
Tiền Kim Ngọc: Trời đất ơi, đây là mẹ ruột sao?
Thạch Đường mỉm cười, kéo Tiền Kim Ngọc ngồi xuống.
Bầu không khí lại một lần nữa trở nên ngượng ngùng.
Lúc này, một cô gái bước vào từ cửa, khoảng 17, 18 tuổi, mặc một chiếc váy vải bông in hoa đỏ trên nền trắng.
Vừa vào cửa, ánh mắt đã đảo một vòng quanh mọi người.
“Không phải nói anh Tiểu Mã hôm nay cũng đến sao?”
Mẹ Hạ Châu Kiến kéo con gái ngồi xuống bên cạnh.
“Con đừng có nhắc đến Tiểu Mã, cô em họ của nó vừa đến đây gây chuyện đấy.
May mà bị nó lôi đi rồi, haiz, đều tại anh con quá đẹp trai, khiến cô gái kia bất chấp vì anh con như vậy.
”
Tiền Kim Ngọc và Thạch Đường nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng:
[Đây thật sự là mẹ ruột sao?]
Thạch Đường ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói:
“Em thử món thịt kho tàu này xem.
”
Sau đó lại hạ giọng nói:
“Đó là mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ của Hạ Châu Kiến.
”
Tiền Kim Ngọc lúc này mới hiểu ra, bảo sao nghe cách nói chuyện của bà ta lại kỳ quái như vậy.
À đúng rồi, trong sách có nhắc đến bà mẹ chồng ác độc này.
Nhưng mà đều là để cho Tiền Kim Hoa tích lũy kinh nghiệm thôi, còn cô em chồng kia cũng không phải dạng vừa đâu, chậc chậc!
Lại một lần nữa tự tán dương sự lựa chọn của mình!