Quân Hôn 70 Quân Tẩu Sinh Ba Dựa Vào Buôn Bán Kiếm Ngoại Tệ Nuôi Chồng


Là kiểu ảnh đen trắng chụp chung cả gia đình, bên trong có bố mẹ anh, em trai anh là Thạch Trụ, em dâu là em dâu Chu, một cô gái khác chính là em gái họ.


“Hay là sáng mai chúng ta đi chụp thêm một tấm.

Em ấy không về thì thôi, đợi khi nào có dịp rồi chụp chung sau vậy!”

“Được!”

Hôm sau, cả nhà họ cùng đến Chiếu Tương Quán.


Cả nhà chụp chung một bức ảnh, sau khi ra ngoài, mẹ Thạch Đường nhìn Tiền Kim Ngọc.


“Chiều nay đã phải đi rồi, có muốn về nhà nói một tiếng? Tụ tập với họ một chút?”

Tiền Kim Ngọc không muốn, dù sao thì cô cũng không có tình cảm gì với họ.


Nhưng người khác đâu biết cô không phải là người xuyên không, trong mắt họ, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, rất bất hiếu.


Vì vậy, cô quyết định về xem sao.


Nhân tiện nói cho họ biết tin tức mà cô biết.


Còn người em trai kia nghĩ gì về cô thì cô không quan tâm.



“Em muốn về xem một chút.



“Anh đi cùng em!”

Thạch Đường lập tức lên tiếng.


Bố Thạch Đường gật đầu.


“Đi đi! Trưa có về hay không cũng được, hai đứa tự sắp xếp, nhưng đừng để trễ chuyến tàu 2 giờ chiều đấy.



“Con biết rồi bố!”

Tiền Kim Ngọc ngồi lên xe đạp của Thạch Đường, hai người đến nhà họ Tiền.


Tiền Kim Đấu và Tiền Kim La nhìn thấy cô, hai anh em sợ hãi ôm chặt lấy nhau.


Tiền Kim Đấu: “Sao chị lại về đây?”

Tiền Kim La: “Chị về vì chuyện kết hôn của Tiền Kim Mãn đấy à?”

Tiền Kim Đấu: “A! Em biết rồi, chắc chắn là chị cho Tiền Kim Mãn mượn tiền đúng không?”

Tiền Kim Ngọc nhíu mày, quay sang nhìn Thạch Đường.


Thạch Đường lập tức lắc đầu.


“Tuyệt đối không phải là anh, anh kiên quyết đi theo bước chân của em.

Em bảo anh đi đông anh không đi tây, bảo anh đánh chó anh không đuổi gà.



Tiền Kim Ngọc bất lực liếc anh một cái.


Quay sang hỏi hai người anh em đang định ra ngoài:

“Ý của hai người là, Tiền Kim Mãn đã đưa ra 3000 tệ tiền sính lễ sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy, Tiền Kim Đấu lại càng tò mò.


“Đúng vậy! Không phải là hai người cho nó mượn sao?”

Tiền Kim Ngọc lắc đầu đầy ẩn ý.


“Không phải, sao chị có thể cho nó nhiều tiền như vậy được, hai người xem chị có giống kẻ ngốc không?”


Tiền Kim La lắc đầu.


“Chị không giống kẻ ngốc, mà giống Diêm Vương.



Tiền Kim Ngọc lười để ý đến bọn họ, bây giờ cô chỉ muốn biết tiền của Tiền Kim Mãn là từ đâu ra!

“Bố mẹ chị đâu?”

“Đi hỏi vợ cho nó rồi!”

Tiền Kim Ngọc nhíu mày.


“Vậy là hai người thực sự không biết tiền của nó từ đâu ra?”

Hai người đồng loạt lắc đầu như trống bỏi.


“Hai người đi đi, chị vào nhà đợi họ về.



Hai anh em nhìn nhau rồi cùng nhau rời đi.


Tiền Kim Ngọc hít sâu một hơi, người em trai này đúng là có tinh thần kiên trì.


Thạch Đường thấy sắc mặt cô không tốt, liền an ủi cô.


“Đừng lo lắng.



Tiền Kim Ngọc lúc này thật sự rất tức giận, khí thế xung quanh người đều giảm xuống mức thấp nhất.



Nghiêm túc nhìn Thạch Đường, nghiêm mặt nói:

“Em không phải lo nó dùng thủ đoạn bất chính kiếm tiền, mà là lo nó lấy danh nghĩa của anh để kiếm tiền.

Nếu vậy thì sẽ rất bất lợi cho anh.



Nghe vậy, Thạch Đường cũng nhíu mày.


“Ý chị là, nó lấy danh nghĩa ‘anh rể tôi là đoàn trưởng’ để đi khắp nơi vay tiền?”

Tiền Kim Ngọc gật đầu, đây là điều cô không muốn nhìn thấy nhất.


Thạch Đường chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, nhưng cũng không khỏi nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng thêm vài phần.


Nhà họ Tiền không có ai, mọi người đều đã đi làm hết.


Bà cụ Tiền và ông cụ Tiền không đi làm, khi trở về nhà thấy họ ngồi trong nhà chính thì tò mò hỏi.


“Hai đứa đến rồi à! Không phải nói là hôm nay phải đi sao?”

Tiền Kim Ngọc hỏi bà cụ Tiền.


“Tiền Kim Mãn cầm 3000 tệ tiền lễ hỏi, muốn cưới con gái nhà giám đốc Vương, chuyện này mọi người có biết không? Tiền của nó từ đâu ra, mọi người có biết không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận