Hơn nữa Đỗ Vãn Thu vui mừng như thế, anh ta thực sự không làm được việc cho người ta hy vọng rồi lại khiến người ta tuyệt vọng.
Quá vô đạo đức.
Không nghĩ nữa, anh ta nhìn đứa bé, khuôn mặt đỏ lên vì lạnh, trông đáng thương lắm.
“Bên ngoài lạnh lắm, mau ôm con vào trong đi.
” Đỗ Vãn Thu gật đầu lia lịa: “Đồng chí Giang, vậy tôi chờ tin tốt của anh nhé.
” “Ừ.
” Ra hiệu cô ta cứ lên tầng trước đi.
Đỗ Vãn Thu vừa đi lên vừa ngoái đầu lại, cuối cùng cười thật tươi một cái với Giang Xuyên rồi mới nhanh chóng đi lên cầu thang.
Cơm phải ăn từng miếng, có những việc không thể nào gấp được, trước mắt quan trọng nhất là phải ở lại đã.
Chỉ cần có thể ở lại trong khu người nhà, thêm khoản tiền trong tay nữa, ngày tháng sau này của cô ta chắc chắn sẽ sống tốt thôi.
Còn tốt hơn cả Tiêu Thanh Như nữa!Đỗ Vãn Thu thầm nghĩ, cô ta không thể cứ chực chờ thế được, phải chuẩn bị đầy đủ hai đường.
Nếu như phía Giang Xuyên không thành công, vậy cô ta chỉ có thể đi con đường khác thôi.
“Đồng chí Giang đến thăm đồng chí Đỗ sao?” “Đi ngang qua.
” “Không biết bao giờ mới được uống rượu mừng của hai người đây ta? Dù sao thì bây giờ cậu cũng đã từ hôn với Thanh Như rồi, mọi người đều được độc thân cả rồi, cậu với đồng chí Đỗ lập gia đình cũng chẳng ai nói gì đâu.
” Sắc mặt Giang Xuyên sầm lại: “Kết hôn gì cơ? Đừng nói bậy bạ! Sau này tôi không muốn nghe thấy những lời này nữa.
” “Haizz, ngày nào cậu cũng tới tìm Đỗ Vãn Thu, không phải muốn cưới cô ấy thì là gì? Dù gì bây giờ giữa hai người cũng chẳng có vướng mắc gì nữa, thế thì cứ cưới thôi, sau này cũng tiện chăm sóc cho cô ấy với đứa bé nữa.
” Đúng là vớ va vớ vẩn, Giang Xuyên tức suýt tắc thở.
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ cưới Đỗ Vãn Thu! Cũng không có ý đó với cô ta!Bảo sao Thanh Như sống chết không chịu quay lại với anh ta, chắc chắn là nghe nhiều mấy câu này nên bị ảnh hưởng.
Hít thật sâu, nói với bản thân không cần giải thích quá nhiều với những người này, nếu không có khi càng giải thích lại càng hiểu lầm.
Chỉ cần anh ta không làm chuyện gì xấu, người khác thích nói như nào là chuyện của người ta.
“Ầy, tôi còn chưa nói hết mà, sao cậu đã đi rồi?” Chị dâu Vương mãi không nói gì kéo tay áo người bên cạnh mình: “Bà điên rồi à, mấy câu này mà nói lung tung được sao?” “Tôi ngứa mắt cái người trên tầng kia đấy.
” “Ngứa mắt thì đừng giao du gì với cô ta là được rồi còn gì? Nói mấy thứ bóng gió này làm gì chứ? Cẩn thận rước họa vào thân đấy.
” Người phụ nữ trung niên bĩu môi: “Bọn họ làm chuyện không có chừng mực, còn trách tôi nói khó nghe à?” Chị dâu Vương thở dài một hơi: “Đỗ Vãn Thu cũng đáng thương, một mình nuôi con cũng chẳng dễ dàng gì, nếu như tìm được một người đàn ông đáng tin thì tốt quá rồi.
” Tìm đàn ông không vấn đề gì, nhưng mà không thể tìm người đàn ông đã có chủ được.
Người phụ nữ trung niên trợn trắng mắt: “Đúng là được hời rồi hèn, hồi trước cô chăm sóc cho Đỗ Vãn Thu, cũng nhận hời từ người ta rồi chứ gì? Chị dâu Vương cười nịnh nọt: “Cũng không nhận nhiều lắm.
” “Thôi thôi, tôi phải về nhà nấu cơm đây, chuyện giữa hai người này chưa xong đâu, tôi cứ chờ xem kịch hay thôi.
” Người phụ nữ trung niên xách làn lên, bên trong đựng củ cải đổi từ nhà người khác, ngâm nga giai điệu không biết tên nào đó về nhà.
Chuyện giữa Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu, chị dâu Vương biết nhiều hơn một chút, lúc này không biết tại sao lại có một cảm giác rằng, chuyện này không kết màn dễ thế đâu.
Dù sao thì nhà họ Tiêu với nhà họ Giang đã hủy hôn rồi, đủ để nói lên mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Chị dâu Vương thầm nghĩ, quan hệ với mình với Đỗ Vãn Thu cũng tốt, nếu như cô ta gả cho Giang Xuyên thật, sau này có chuyện tốt gì, chắc chắn sẽ rơi vào mình thôi.
Chỉ nghĩ thế thôi, cán cân trong lòng đã nghiêng sang phía Đỗ Vãn Thu rồi.
Mong là cô ta cố gắng thêm nữa.
.