Quân Hôn 70 Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay


Du Hướng Vãn mở mắt, hoang mang nhìn quanh.


Mái ngói đen kịt, xà nhà đầy mạng nhện!

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn vuông rách nát, hai chiếc ghế bốn chân duy nhất trông như sắp gãy đến nơi.


Cửa sổ thì được dán hai tờ giấy đỏ chói.


Đây là đâu?

Phòng của cô tuyệt đối không phải thế này!

Du Hướng Vãn nhắm mắt lại.


Chắc là mơ thôi?

Ký ức như thủy triều ập đến, Du Hướng Vãn vội vã lấy chăn trùm kín đầu.


Cô xuyên sách rồi!

Quyển tiểu thuyết《Nữ Hải Vương Thập Niên 70》 này kể về nữ chính Đàm Hải Vi, dựa vào nhan sắc xinh đẹp mê hoặc trái tim của một đám đàn ông trong thôn, từ đó có cuộc sống sung sướng về mọi mặt, cuối cùng thi đỗ trường đại học số 1 cả nước, tiêu sái vỗ mông chạy lấy người, tiếp tục làm Nữ Hải Vương chốn thành thị.


Nữ chính thì sướng rồi.


Đáng tiếc, Du Hướng Vãn lại không xuyên vào làm nữ chính, mà là nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ chết sớm!


Nguyên chủ là con gái của đội trưởng đội sản xuất, đem lòng yêu một anh thanh niên tri thức tên là Trâu Kiến Văn.


Trùng hợp làm sao, Trâu Kiến Văn lại là một trong những "con cá" mà Nữ Hải Vương nuôi.


(Hải Vương: chỉ những người chuyên đi thả thính, có nhiều mối quan hệ không rõ với người khác giới.

)

Trâu Kiến Văn nhắm trúng thân phận con gái đội trưởng của nguyên chủ, cưới cô về, nói không chừng sẽ có thể làm chút việc nhẹ nhàng, còn có thể kiếm chút lợi ích cho Nữ Hải Vương.


Hy sinh bản thân, cống hiến cho Nữ Hải Vương, thật là một sự hy sinh vĩ đại!

Nhưng đối với nguyên chủ, một người si tình, thì đó lại là đả kích chí mạng.


Cô không thể chấp nhận được việc người chồng mới cưới của mình lại yêu người khác, không yêu mình.

Trong lúc đầu óc mê man, cô vô tình bị ngã, đập đầu.


Cuối cùng bỏ mạng.


Du Hướng Vãn: "! "

Im lặng là vàng.


Cạn lời!

Chỗ nào cũng thấy cạn lời!

Sao có thể hèn nhát như vậy!

Cô phải lật ngược kịch bản.


Đùa à, Du Hướng Vãn cô đây từ trước đến nay chỉ quen uỷ khuất người khác, chứ không quen uỷ khuất bản thân!

Ai thèm tên đàn ông tệ bạc đó chứ?

Tối nay là đêm tân hôn của cô và Trâu Kiến Văn.


Tên khốn kiếp kia, vậy mà lại vì Nữ Hải Vương bị sốt mà chạy đến ký túc xá thanh niên tri thức.


Không nói đến chuyện đêm tân hôn không ở cùng vợ, một thằng đàn ông như hắn, lại chạy đến chăm sóc một nữ thanh niên trí thức, coi những nữ thanh niên trí thức khác như không khí à? Hay coi thường lễ giáo bây giờ à?

"Cái tên Trâu Kiến Văn này, đầu óc bị nước vào rồi à?"

"Hắn đâu phải bác sĩ, cũng chẳng có thuốc, chạy đến đó làm gì, lại còn phải trơ mắt nhìn người đàn ông khác ân cần với nữ chính, mà hắn chỉ là một trong số đó.


"

"Mình phải đi nhanh lên, nếu không sẽ bị lây bệnh thiểu năng trí tuệ ở đây mất.

"

Đúng vậy, Du Hướng Vãn quyết định bỏ trốn.


Cuộc hôn nhân chưa chính thức bắt đầu này, đối với cô mà nói, đã kết thúc rồi.


Hơn nữa còn là kiểu không cần hậu mãi về sau.


À không được, vẫn phải giải quyết cho sạch sẽ đã.


Ngày mai vậy, ngày mai cô sẽ dẫn người đến đá tên đàn ông vô dụng Trâu Kiến Văn kia.


Du Hướng Vãn bắt đầu thu dọn chăn ga gối đệm.


Đây là của hồi môn của cô, đương nhiên cô phải mang về, không thể để Trâu Kiến Văn và bà cô của hắn chiếm tiện nghi được.


Nói đến căn phòng tân hôn này, lại là có chuyện để phàn nàn.


Đây là đội sản xuất Hồng Kỳ ở trấn Vân Sơn.


Nhà Trâu Kiến Văn cố ý tìm mối quan hệ, xin xuống nơi này, bởi vì ở đây có bà cô của hắn, Trâu Nhị Hoa.


Trâu Nhị Hoa sinh được ba đứa con gái, không có con trai.


Kết quả của việc trọng nam khinh nữ chính là, bà ta coi Trâu Kiến Văn như con trai ruột, đợi sau này hắn phụng dưỡng.



Thật đúng là "đặt nồi hấp lên mây, hấp trời luôn đấy.

"

Trong truyện có tình tiết là sau khi Trâu Kiến Văn về thành phố, liền quên mất Trâu Nhị Hoa.


Du Hướng Vãn có thể tưởng tượng ra được, nếu nguyên chủ còn sống đến lúc Trâu Kiến Văn về thành phố, hắn nhất định sẽ ly hôn vứt bỏ vợ con.


Cô nhấc tấm ga giường lên, vừa nhìn thấy tấm ván giường thì giật mình hoảng sợ.


"Trời ạ!"

Tấm ván này căn bản không thể gọi là ván giường được, chỉ có thể gọi là khúc gỗ mục nát.


Du Hướng Vãn vốn có thói quen sạch sẽ, ghê tởm dùng đầu ngón tay gấp ga giường lại.


Bẩn thì mang về giặt, đồ vật có giá trị trong nhà này, dù chỉ là một sợi chỉ, cũng phải mang họ Du!

Cô nhất định phải mang về nhà, không thể để người ngoài chiếm tiện nghi.


Cũng may của hồi môn của Du Hướng Vãn vẫn còn chưa có chuyển hết đến đây.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận