Tống Điềm Chi từ trong cơn đau đớn của vụ tai nạn xe dần hồi tỉnh, chỉ cảm thấy sau lưng như có lửa thiêu đốt, tựa như đứng trên đống than hồng bị nướng nóng, dày vò.
Cảm giác khô rát, nóng bỏng khiến cô nhịn không được mà liếm đôi môi khô nứt nẻ.
Cô cảm thấy mình đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đã ngồi bao lâu, hai chân tê dại như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm.
Không đứng dậy nổi, cũng không động đậy được, toàn thân không thể dùng một chút sức lực nào.
Bên tai lại có tiếng phụ nữ cãi cọ không ngớt, có người còn nắm lấy cổ tay cô, dùng sức lay động, vừa lay vừa kéo cô muốn cô đứng lên, lực đạo lớn đến mức như đang lôi kéo một con búp bê vậy.
“Thanh niên tri thức Tống! Thanh niên tri thức Tống! Tỉnh lại đi! Sao lại để con trai nhà họ Văn phơi nắng cả ngày như vậy, người ta còn đang bị thương, tiếp tục như thế e là người ta sẽ ngất xỉu mất thôi!”
“Đúng đấy đúng đấy, thanh niên tri thức từ thành phố tới thật là đài các, đâu giống chúng ta, từ lúc lên công trường đến khi tan ca đều hăng say làm việc, lát nữa không tính công cho cô ta, cô ta không có cơm ăn lại mặt dày mày dạn đi nịnh nọt Văn Phong cho mà xem, đánh người xong còn muốn ăn không của người ta.
”
“Phải nói là tổ tiên tám đời nhà họ Văn đã tạo nghiệp gì rồi, nên kiếp này mới rước về một cô con dâu ham ăn lười làm như vậy…”
Tống Điềm Chi bị người ta vỗ mạnh một cái vào lưng, cô giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt là một mảnh đất vàng khô cằn bát ngát.
Dưới ánh mặt trời chói chang, một chiếc máy kéo Đông Phương Hồng cũ kỹ đang hoạt động, từng đợt sóng lúa mạch bị gió thổi cuộn lên từng lớp sóng.
Không ít người đang cặm cụi làm việc trên đất, cúi người xuống cấy lúa, cuốc đất nhổ cỏ, còn có một bộ phận người đang đứng nói chuyện phiếm xem kịch vui.
Chỉ có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bên cạnh đang vung cuốc chim, toàn thân đầy vết thương, cặm cụi làm việc.
Thấy như vậy một màn, đầu cô đau nhức vô cùng, còn có người cố tình ở bên tai gân cổ lên kêu to, cô vừa định đứng lên thân thể đột nhiên thoát lực, ngay sau đó cắm mặt.
Bên tai truyền đến những tiếng hô toáng.
Ngay sau đó có mấy người luống cuống đỡ cô dậy.
“Điềm Chi! Cậu không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái à?”