Hắc Miêu nhanh chóng che đầu lại: “Ai da đau, không phải vậy đâu, chỉ là em cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều thôi mà.”
"Có lẽ là vì bị ngăn trở? Bây giờ cuối cùng cô ấy cũng nhận ra ai là người đối xử tốt với mình." Hứa Báo cười trêu chọc.
Anh Triệu đã yêu thầm Tề Tư Tư nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cuộc anh cũng được ôm người đẹp về vòng tay mình.
Họ cũng nên mừng cho anh.
"Đúng vậy! Cuối cùng cô ấy cũng hết bị mù rồi!"
Hắc Miêu rất vui vẻ, hiện đang là thời khắc mấu chốt đối với Triệu ca, cuộc hôn nhân này không khác gì xung hỉ cả.
"Hy vọng chân của anh Triệu sẽ sớm bình phục!"
"Cậu có nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của anh Triệu không?"
"Đương nhiên rồi!"
"Cái tên khốn Hàn Quế Binh này, tuy rằng chị dâu của chúng ta có chút mù quáng, nhưng hắn lại dám làm ra chuyện như vậy, quả thực là khinh người quá đáng.
Nhất định chúng ta phải tuyên truyền chuyện này cho hắn biết mặt!"
...
Trên đường Triệu Tinh Vũ và Tề Tư Tư trở về nhà, bọn họ tình cờ gặp chính ủy Đàm đang đi thăm họ hàng trở về, cũng là đồng đội cũ của cha Tề.
"Chú Đàm!"
Hai người đồng thanh chào hỏi.
"Hai đứa làm gì thế?"
Chính ủy Đàm nhìn túi kẹo cưới trên tay họ mà giật mình.
Không phải Tư Tư đã kết hôn với một người đàn ông họ Hàn sao?
"Hôm qua chúng cháu đã kết hôn rồi!"
Triệu Tinh Vũ cố tình di chuyển cánh tay của mình để làm cho chú Đàm chú ý đến lòng bàn tay của họ đan vào nhau.
"Cái này..."
Ông mới về quê có mấy ngày thôi mà, lớp người trẻ bây giờ thay đổi nhanh thế à?
"Nếu đã kết hôn rồi thì nhất định phải sống cho thật tốt đấy."
Cuối cùng chính ủy Đàm cũng chỉ có thể thốt ra được câu nói này.
“Chờ chú Đàm về nhà có thể hỏi thím một chút.”
Tề Tư Tư cười tinh nghịch.
Mọi người trong nhà đại khái đều biết hết bởi chuyện ngày hôm qua ầm ĩ như vậy, hơn nữa còn ly kỳ đến thế...!Chuyện xấu truyền đi ngàn dặm cũng có lý.
"Được!"
Nói xong, chính ủy Đàm muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy một nam một nữ khác đi phía sau, vẻ mặt nhất thời trở nên kỳ lạ.
"Chuyện gì vậy?"
Tề Tư Tư quay người lại nhìn.
Chợt cô nhìn thấy Hàn Quế Binh cùng với Mâu Thúy Thúy đang đứng phía sau cách cô chưa đầy hai mét.
Hàn Quế Binh mặc thường phục màu xanh lá cây, trong khi Mâu Thúy Thúy mặc váy đỏ.
Cô ta vừa thấp lại vừa béo trông như một chiếc đèn lồng đỏ.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, niềm vui trên mặt Hàn Quế Binh lập tức cứng lại.
"Tư Tư..."
Hắn lẩm bẩm, vô thức buông tay Mâu Thúy Thúy ra.
"Xin anh tự trọng cho!"
Sắc mặt Tề Tư Tư lạnh lùng, giọng điệu cũng lãnh đạm.
Môi Hàn Quế Binh mấp máy, nhưng lại không nói được gì.
Mâu Thúy Thúy gượng cười, nắm lấy cánh tay người đàn ông, cười nói: "Anh Quế Binh, chẳng phải chúng ta đến đây để phát thiệp mời sao? Sao tụi mình không gửi thiệp mời cho cô Tề luôn?"
Hàn Quế Binh kéo tay cô ta, nhưng Mâu Thúy Thúy lại ôm chặt hắn, vẻ mặt đắc ý nhìn Tề Tư Tư.
Cho dù kiếp trước Tề Tư Tư có nổi tiếng đến đâu thì kiếp này cô ta mới là người cũng sẽ kết hôn với anh Quế Binh! Về sau, cô ta sẽ sống trong cảnh giàu sang phú quý.
Về phần Tề Tư Tư, cô chỉ có thể sống với một kẻ tàn tật!
Mãi đến khi nghĩ đến thiệp mời cũng như đám cưới, Hàn Quế Binh mới từ bỏ sự đấu tranh của mình.
"Tư Tư, ngày mai tụi anh sẽ kết hôn.
Nếu em rảnh thì..."
"Không có thời gian! Tôi và Tinh Vũ là vợ chồng mới cưới, làm sao có thời gian chia sẻ với người khác được, huống chi là đám cưới của bọn tằng tịu trước hôn nhân.” Tề Tư Tư dùng vẻ mặt ghét bỏ nói.
Tuy đám cưới nhưng chỉ được nghỉ có ba ngày, vậy mà cô lại bỏ người đàn ông của mình ở một mình để đến dự đám cưới của người yêu cũ? Cô cũng không bị điên!