Không sao.
Tề Tư Tư trưng ra vẻ mặt dịu dàng, cô nhỏ giọng nói: "Dù sao chúng ta cũng đã bỏ tiền ra rồi, nếu như không ăn thì lại uổng quá.
”
Lời này chọc cho Triệu Tinh Vũ bật cười.
“Hai đồng không đáng để em thấy tiếc đến vậy đâu.
" Triệu Tinh Vũ kề sát đến bên tai cô rồi thấp giọng nói: "Nếu như em không thích thì chúng ta đi thôi, khi nào về nhà anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em ăn.
”
Ánh mắt của anh tập trung vào lỗ tai trắng nõn như ngọc của cô, bên vành tai có một nốt ruồi son, nhìn vô cùng mê người.
Khiến cho anh có một chút xúc động, muốn…
Tề Tư Tư dùng sức lắc đầu.
Đã đến ăn tiệc cưới rồi thì làm gì còn phải về nhà ăn nữa, huống chi người đàn ông này còn ngồi xe lăn, cô cũng không phải Chu Bái Bì.
Bất tri bất giác, bước chân mời rượu của Hàn Quế Binh và Mâu Thúy Thúy đã đi tới bàn này.
Khuôn mặt vốn trưng ra nụ cười tươi của họ biến mất không còn sót lại chút vui vẻ gì ngay khoảnh khắc khi họ nhìn thấy Tề Tư Tư.
Hai người đều trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ánh mắt của Mâu Thúy Thúy tràn đầy cảnh giác.
“Tề Tư Tư, cô, sao cô lại ở chỗ này…”
Tề Tư Tư nhịn không được bật cười: "Không phải ngày hôm qua cô nói nếu chúng tôi rảnh rỗi thì tới đây tham dự tiệc cưới của hai người hay sao?”
Nhìn bộ dạng nhát gan của Mâu Thúy Thúy, buồn cười thật.
Cô tới đây để ăn đám cưới chứ không phải đến đây để ăn thịt người!
“Thế, thế à…”
Mâu Thúy Thúy nặn ra nụ cười, ánh mắt và cơ thể của cô ta đều tràn ngập kháng cự.
Có lẽ là do cả đời này cô ta đã cướp chồng của Tề Tư Tư đi, cho nên khi cô ta đứng ở trước mặt cô, trong lòng luôn không nhịn được cảm thấy chột dạ.
Mâu Thúy Thúy quay đầu nhìn về phía Hàn Quế Binh, thấy hắn trưng ra vẻ mặt si ngốc nhìn Tề Tư Tư, linh hồn cũng sắp chạy đến trên người của người ta, trái tim Mâu Thúy Thúy lập tức nghẹn lại, cô ta dùng sức thúc khuỷu tay vào người hắn.
“Anh Quế Binh, chúng ta cũng mời chị Tư uống một ly rượu đi anh.
”
“Hiếm khi chị ấy đồng ý chúc mừng ngày chúng ta kết hôn với nhau.
”
Đôi mắt của Mâu Thúy Thúy giống như có chứa đao, hung hăng liếc hắn một cái.
Bây giờ đã cưới mình rồi mà còn muốn nhớ thương Tề Tư Tư nữa hay sao?
Có muốn nhớ thương cũng vô dụng, Tề Tư Tư kết hôn sớm hai ngày, chắc chắn là đã động phòng với người què kia, cho dù Hàn Quế Binh có nhớ thương đến mức nào thì cô cũng là một người phụ nữ không sạch sẽ!
Đúng, đúng vậy!
Hàn Quế Binh khô khan nói, ánh mắt có chút ảm đạm.
Nếu như không nhìn thấy đối phương thì hắn còn có thể khuyên bảo bản thân mình một phen, thật ra Mâu Thúy Thúy cũng không tệ, cô ta có tình cảm rất sâu đậm đối với mình, thậm chí còn ngoan ngoãn phục tùng theo mình, ăn mặc cũng dễ nhìn dễ chấp nhận được.
Nhưng khi hai người phụ nữ đứng ở bên cạnh nhau, cái loại chênh lệch giữa hai người này lập tức xuất hiện.
Tề Tư Tư tóc đen da trắng đôi môi đỏ mọng, dáng người có lồi có lõm, sóng mắt lưu chuyển, hương thơm cơ thể tỏa ra, không cần trang sức hay làm trò gì cả, cô chỉ cần lẳng lặng ngồi ở nơi đó cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy cô là đóa hoa cao không thể với tới, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Đóa hoa xinh đẹp và cao quý của bộ đội đúng là danh bất hư truyền.
Cho dù hôm nay Mâu Thúy Thúy đã là cô dâu mới, mặc rất nhiều trang phục ở trên người thì thoạt nhìn cũng chỉ là một người con gái bình thường, da đen, làn da thô ráp, thân hình thấp béo.