“Được!”
Triệu Tinh Vũ đáp lời: "Không cần em nói thì anh cũng sẽ đối tốt với em, mỗi ngày anh đều yêu em hơn trước.
”
Tình yêu giống như một chất độc.
Có được rồi lập tức muốn nhiều hơn.
Tình yêu của anh đối với Tư Tư, càng ngày càng trở nên sâu đậm.
Không có cách nào tưởng tượng được việc nếu anh bỏ qua Tư Tư, anh nên sống sót như thế nào…
“May mà người anh cưới là em!”
Triệu Tinh Vũ ôm cô rất chặt, chỉ ước gì có thể dung nhập cô vào trong cơ thể của mình.
Tề Tư Tư nghĩ tới kiếp trước, trong lòng thở dài một trận, vỗ nhẹ lưng anh để trấn an.
Trường tiểu học Tam Hồng.
Nói là trường học nhưng thật ra nơi này rất đơn sơ, chỉ là một tòa nhà ba tầng mà thôi.
Bên cạnh còn có một tòa nhà nhỏ, là ký túc xá giáo viên, lầu một thì làm căn tin trường học.
Phần lớn học sinh đi học là con cái đi theo gia đình làm quân lính, trẻ mồ côi liệt sĩ hoặc là trẻ mồ côi nhặt được bên ngoài, hoàn cảnh tổng thể rất đa dạng.
Từ nhà đi đến đó chỉ cần mười phút.
Đây cũng là nguyên nhân cha mẹ Tề đồng ý cho cô làm công việc này.
Trong khu bộ đội chỉ có một trường mầm non, làm sao bọn họ có thể yên tâm để cho con gái của mình ở nơi mình không nhìn thấy.
“Đến rồi.
”
Phòng làm việc ở tầng một, có hai bậc thang nhỏ.
Triệu Tinh Vũ không để cho cô chuyển xe lăn, bản thân dùng một tay mang chiếc xe lăn đặt lên trên, một chân nhảy qua, giả bộ rất ra dáng.
Nhìn người và xe lăn thuận lợi lên bậc thang, Tề Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông lại ném ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía cô.
Tề Tư Tư mỉm cười, cười giơ ngón tay cái lên cho anh.
Người đàn ông này đã hồi phục lại rất tốt, hơn nữa còn giả bộ rất ra dáng.
“Tư Tư, anh còn chưa tới trường của em nữa.
”
Tề Tư Tư liếc mắt, "Nếu em nhớ không lầm, lúc trước anh là người đã đưa đón em đi học, cho nên anh đã tới đây mấy lần rồi ,mà nhỉ?"
“Lúc đó không giống nhau!”
Triệu Tinh Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Được rồi.
”
Tề Tư Tư đại khái có thể đoán được ý của anh, cũng không rối rắm cho lắm.
Trên đường cô có gặp được hai học sinh, nhìn thấy cô thì hai học sinh ấy lập tức hô lên chào cô vô cùng rõ ràng: "Em chào cô Tề ạ", nhìn thấy còn có một người đàn ông ngồi xe với khí thế vô cùng ngầu và lạnh lùng - chính là Triệu Tinh Vũ ở phía sau cô, khiến cho hai học sinh ấy sợ tới mức lập tức im lặng, chuồn đi thật nhanh.
“Anh đáng sợ đến vậy sao?”
Triệu Tinh Vũ vuốt má, có chút hoài nghi về cuộc đời của mình.
Anh được rất nhiều người hoan nghênh ở trong bộ đội, nam nữ đều rất ngưỡng mộ, theo đuổi sùng bái anh như thần linh của bọn họ, tại sao anh đến trường tiểu học là lập tức biến thành quỷ khiến học sinh sợ chạy hết vậy?
“Khụ khụ!”
Tề Tư Tư nghiêm giọng: "Trực giác của trẻ con đối với nguy hiểm rất nhạy bén đấy.
”
Triệu Tinh Vũ cảm thấy cô đang cố tình đâm chọc mình!
“Tư Tư, cuối cùng em cũng về rồi!”
Vừa tới văn phòng, Vương Tĩnh Hàm đã chạy tới ôm lấy cánh tay cô, cười híp mắt, hồn nhiên giống như thể không hề nhìn thấy Triệu Tinh Vũ ở bên cạnh cô.
“Tịnh Hàm, đã lâu không gặp.
”
Trong mắt Tề Tư Tư hiện lên một chút hoài niệm.
Kiếp trước lần cuối cùng cả hai gặp mặt, là vào ngày sinh nhật bốn mươi tuổi của Tịnh Hàm, đối phương mượn lý do này để mời cô cho nên cô mới có thể ra ngoài.