Ngôi nhà nhỏ có một sân rất bé với ba gian nhà và một nhà bếp tạm bợ, tất cả đều rất nhỏ hẹp.
Giữa sân có một người phụ nữ gầy yếu đang ôm một cậu bé, bên cạnh là một cô bé khoảng sáu tuổi.
Cô bé mặc quần áo rách rưới với nhiều mảnh vá chằng chịt, khuôn mặt lấm lem và tóc bù xù như tổ chim.
Trong khi đó người phụ nữ và cậu bé mặc quần áo sạch sẽ, không bị tổn hại gì.
Nhìn qua bề ngoài, Yến Ương đoán người phụ nữ đó có lẽ là Trương Châu, vợ của chú họ nguyên thân là Yến Hạo.
Cậu bé trong lòng cô ta là em họ của nguyên thân tên Tiểu Bảo, còn cô bé bên cạnh là em họ Chiêu Đệ.
“Yến Ương? Về rồi à.”
Trương Châu lảng tránh ánh mắt của Yến Ương.
Cô ta không ngờ rằng cả chồng của Yến Ương cũng đột ngột về cùng nên đành căng thẳng chào hỏi, “Canh Lễ cũng đến à, lâu lắm không gặp.”
Yến Ương chưa rõ tình hình hiện tại, chỉ biết rằng mối quan hệ giữa nguyên thân và gia đình của Yến Hạo không tốt, vậy tại sao họ lại ở chung dưới một mái nhà? Nhưng ngay sau đó cô đã hiểu ra lý do.
“Ai cho phép các người dọn vào đây?” Bùi Canh Lễ chất vấn.
“Nhà này không có ai ở, để lâu thì sẽ bẩn và hư hại.
Chúng tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho Yến Ương thôi.” Trương Châu giải thích.
“Đừng có mà nói mấy lời vô lý đó.
Các người quên mất những gì tôi đã nói trước đây rồi sao?” Biểu cảm của Bùi Canh Lễ trở nên tệ hơn.
“Đừng nóng giận mà.” Trương Châu thấy sắc mặt của Bùi Canh Lễ khó chịu liền nhanh chóng quay sang Yến Ương giải thích:
“Yến Ương, nhà họ Yến này chỉ còn con và chú thím.
Con không biết đấy thôi, sau khi con rời đi, trong nhà bụi bặm khắp nơi, chuột còn đến cắn cả bàn ghế.
Chú thím ở đây cũng chỉ để giữ gìn căn nhà này thôi.”
Lúc này Yến Ương đã hiểu tình hình.
Căn nhà này là của cô, nhưng Yến Hạo và Trương Châu dọn vào với ý định chiếm làm của riêng.
Hiện nay pháp luật chưa đủ chặt chẽ, nếu để lâu, có khi căn nhà này sẽ bị họ chiếm đoạt.
Nguyên thân là một người phụ nữ đanh đá, tính cách có lẽ đã bị áp lực của hoàn cảnh đẩy đến như vậy.
Đối mặt với sự quấy nhiễu từ gia đình người chú họ, tính cách nóng nảy của cô ta có lẽ là cách duy nhất để xua đuổi đám người hút máu này.
Yến Ương thầm cảm thấy phương pháp này cũng khá hiệu quả, bởi đối phó với những kẻ vô lý thì chỉ có nổi điên lên mới khiến họ sợ.
Nhưng Yến Ương bây giờ không thể làm như vậy, vì cô và nguyên thân có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Từ năm mười tuổi cô đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, phải chạy đến nương tựa nhà dì.
Sống nhờ vả nên cô đành nhẫn nhục chịu đựng, chính vì hoàn cảnh ấy mà hình thành tính cách cam chịu, gặp chuyện gì cũng vô cùng bình tĩnh.
Đối mặt với Trương Châu giở trò, cô lạnh lùng nói: “Nhà tôi thế nào không cần thím lo, bàn ghế hỏng cũng không liên quan đến thím, bây giờ thím mau về nhà đi.”
“Ôi chao.” Trương Châu bỗng dưng ngồi phịch xuống đất, ném thằng bé trong lòng sang một bên, kéo con gái lại rồi hung hăng véo một cái vào chân nó.
Con bé lập tức khóc ré lên, Trương Châu liền ôm đùi gào khóc thảm thiết:
“Có ai đến phân xử xem, tốt bụng bị coi như lòng lang dạ thú, cháu gái muốn đuổi chúng tôi đi, mọi người nói xem hồi nhỏ chúng tôi còn giúp đỡ chăm sóc nó một thời gian dài, bây giờ nó lớn lên, đến thủ đô ở rồi mà còn muốn đuổi chúng tôi đi, trên đời này còn có công bằng không!”
Nhà cửa trong thôn san sát nhau, tiếng gào thét của Trương Châu cùng tiếng khóc của bé gái nhanh chóng thu hút những người hàng xóm xung quanh đến xem.