Đợi đến khi mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, cô mới trở lại bên cạnh Bùi Canh Lễ, cùng anh thắp hương, cúi đầu vái ba cái.
Bùi Canh Lễ nhìn bài vị, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
"Anh và anh trai em là đồng đội tốt nhất của nhau, rất nhiều nhiệm vụ bọn anh đều vào sinh ra tử cùng nhau, tình bạn này bền chặt bấy lâu, anh ấy cũng là quân nhân giàu kinh nghiệm và có năng lực chiến đấu mạnh nhất đội, số lượng nhiệm vụ anh ấy thực hiện nhiều hơn anh rất nhiều, anh ấy luôn lo lắng cho anh, nhưng mà hiện thực luôn tàn nhẫn như thế! Anh ấy là anh hùng.
"
Yến Ương không có ký ức về Yến Phong, cô không dám tùy tiện phụ họa sợ lộ tẩy, chỉ có thể im lặng làm người lắng nghe.
"Trong di chúc của anh trai em chỉ có một yêu cầu, đó là nhờ tổ chức chăm sóc em thật tốt, lúc còn tại ngũ, anh ấy vẫn luôn kể về em cho anh nghe, anh ấy rất nhớ em, cũng rất lo lắng cho em, anh ấy cứ nghĩ số tiền trợ cấp gửi về cho em sẽ giúp em có cuộc sống tốt đẹp hơn, nào ngờ tất cả lại bị nhà họ Yến kia nuốt trọn, chuyện này lúc đó anh không nói với em ngay vì sợ em không chịu nổi.
"
Tiền trợ cấp? Đây là điều cô không thể tưởng tượng nổi!
Yến Ương nghe xong liền cau mày, nguyên thân cũng quá đáng thương rồi, ai mà chịu nổi chuyện này chứ?
Hôm nay cô đã xem nhật ký, bên trong tràn ngập hai chữ “đói quá”, vậy mà hôm nay Trương Châu còn nói bọn họ vẫn luôn chăm sóc nguyên thân, cái nhà này đúng là đám chó mồm mép.
Giờ phút này Yến Ương vô cùng thương xót cho nguyên thân, đồng thời cảm thán thế đạo bất công, cái nhà này cuối cùng cũng không còn người nào sống sót!
Yến Ương thầm hứa trong lòng, cô nhất định phải sống thật tốt, cô phải thay đổi vận mệnh cho nguyên thân, đây là mục tiêu duy nhất của cô.
Trên đường từ từ đường trở về, trong đầu Yến Ương cơ bản đã phác họa được hết cuộc đời của nguyên thân, đồng thời cô cũng có cái nhìn mới về Bùi Canh Lễ.
Người này rất coi trọng nghĩa khí, cô cho rằng nguyên thân có thể kết hôn với anh chủ yếu là vì tình nghĩa huynh đệ không bỏ xuống được, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý này.
Hèn chi nguyên thân trong tiểu thuyết lại ngông cuồng hống hách như vậy, nam nữ chính cũng chẳng làm gì được cô ta, chỉ có thể căm ghét suông, mà người cho cô ta chỗ dựa chính là Bùi Canh Lễ.
Nếu vậy, rốt cuộc nguyên thân chết như thế nào? Rốt cuộc tương lai đã xảy ra chuyện gì? Tất cả vẫn chưa biết được.
!
Bây giờ trong nhà đất còn lưu giữ rất nhiều đồ đạc của nhà chú họ, Yến Ương và Bùi Canh Lễ dành cả buổi sáng để sắp xếp lại tất cả vật dụng sinh hoạt của bọn họ, sau đó gọi một chiếc xe bò ở đầu thôn đến chở, trực tiếp bảo người đánh xe chở về chỗ Yến Hạo.
Yến Ương mệt mỏi nằm trên giường chưa được bao lâu thì ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào.
Bên ngoài cửa là một đám người, người khởi xướng là Yến Hạo và Trương Châu đang gào thét, ngoài dân làng ra còn có trưởng thôn của thôn Tam Thanh, rõ ràng là Yến Hạo có chuẩn bị mà đến.
Thấy Yến Ương đi ra, Yến Hạo liền lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho trưởng thôn, giải thích:
“Đây là di chúc do cha tôi viết, trên đó ghi rõ ràng căn nhà này chia đều cho hai anh em chúng tôi, nhưng bây giờ anh cả đã chết, căn nhà này phải thuộc về nhà chúng tôi, hơn nữa Yến Tử đã đi lấy chồng, căn nhà này căn bản không có ai ở, bỏ không chẳng phải lãng phí sao?”
Trưởng thôn nhận lấy tờ di chúc từ tay hắn ta xem xét kỹ lưỡng, gật đầu nói: “Đúng vậy, còn có cả chữ ký và dấu vân tay.
”