Quân Hôn 80 Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính


Lúc này Yến Hạo đột nhiên như phát điên, nhảy dựng lên ngăn cản: "Yến Tử, đầu óc mày lại hồ đồ rồi! Lại bắt đầu nói bậy bạ gì đấy?"
Tuy nhiên ngay sau đó, Bùi Canh Lễ trực tiếp đứng dậy đè vai hắn ta, "Im miệng đi, còn chưa đến lượt chú lên tiếng.

"
Tiếp theo, Yến Ương không dừng lại mà tiếp tục trình bày:
"Mọi người chắc còn nhớ anh trai cháu, Yến Phong chứ? Năm mười lăm tuổi anh ấy bỏ nhà đi, mấy năm đó có người nói anh ấy đi làm việc mờ ám, cũng có người nói anh ấy đi ăn trộm ăn cắp, cuối cùng bị người ta đánh chết.

Nhưng sau đó mọi người cũng biết được sự thật, anh cháu đi lính, anh ấy là liệt sĩ.

"
Yến Ương thở dài một hơi, "Cháu không biết ai đã tung ra những lời đồn đại xấu xa này, nhưng bây giờ cũng không thể truy cứu, tóm lại là mấy năm anh cháu đi lính, tháng nào cũng gửi về cho cháu mười đồng, số tiền này ở gia đình nào mà không phải là một khoản tiền lớn? Nhưng mọi người có biết không, số tiền này đều bị chú họ của cháu biển thủ hết, mãi đến khi tin anh cháu hi sinh truyền về cháu mới biết được sự thật!"
“Còn cháu chỉ là một đứa con gái tay trói gà không chặt, bơ vơ giữa cuộc đời, nên chỉ có thể dùng một số thủ đoạn tàn nhẫn để chứng minh cháu không phải người dễ chọc, thực sự xin lỗi mọi người, thật ra cháu không phải người nóng nảy như vậy.


Sau khi Yến Ương vạch trần chuyện này, không một người dân nào trong làng không cảm thấy chấn động.


Chuyện này đối với bất kỳ gia đình nào cũng là một vụ bê bối, trong nhà có người đi lính là chuyện có thể gõ trống khua chiêng rao khắp nơi, vậy mà bây giờ…
Tiếng la ó của dân làng lập tức đổi chiều.

"Cô Trương, nhà cô làm vậy là quá bắt nạt người ta rồi, lúc đó Yến Tử mới bao nhiêu tuổi đầu, đang tuổi ăn tuổi lớn, sao lại đối xử với một đứa cháu gái nhỏ như vậy?"
"Đúng vậy, Yến Tử thật tội nghiệp, cha mẹ mất sớm, anh trai lại…"
"Tôi hiểu rồi, nhà các người đang đổi trắng thay đen, bắt nạt chính cháu gái ruột của mình, tôi nhớ cha của Yến Tử đối xử với Yến Hạo rất tốt, không ngờ người ta vừa mất thì cậu em trai liền trở mặt thành sói mắt trắng.

"
Nghe được những lời này, Yến Hạo xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vừa định phản bác lại nhưng lập tức bị chặn họng, cuối cùng đành kéo Trương Châu chạy trối chết trong tiếng mắng mỏ của dân làng.

Sau khi Yến Hạo bỏ đi, ánh mắt của dân làng lại đổ dồn về phía Yến Ương.

Khi nhìn thấy những giọt nước mắt tủi nhục của cô, dân làng cũng ý thức được trước đó họ đã đứng nhầm hàng ngũ, liền lên tiếng xin lỗi.

"Yến Tử, trước đây chúng tôi không rõ sự tình, bị nhà chú hai của cháu lừa gạt, nghe lời một phía của bọn họ, thật xin lỗi cháu.


"
"Đúng vậy Yến Tử, bao nhiêu năm qua cháu chịu thật nhiều thiệt thòi, yên tâm, sau này nếu bọn họ còn dám đến, tôi sẽ giúp cháu đuổi đi.

"
"Người đông thế này, chúng tôi nhất định sẽ không để bọn họ làm càn đâu.

"
"! ! "
Dân làng ra sức thanh minh, Yến Ương nghe mà trong lòng vui mừng.

Việc trước đó có người đứng về phía nhà chú hai cô, Yến Ương đương nhiên sẽ không để bụng, điều cô mong mỏi nhất chính là lời hứa bây giờ của bọn họ.

Nếu có hàng xóm giúp đỡ, cô thực sự có thể bớt được rất nhiều việc.

Nơi này phần lớn thời gian cô sẽ không quay lại, nhưng nhà Yến Hạo lại ở đây lâu dài, cô không có nhiều sức lực để quản những chuyện này.

Yến Ương lau khô nước mắt, giọng nói vẫn còn hơi nức nở: "Vậy thì cháu cảm ơn các bác, các cô, các chú, sau này về quê cháu sẽ mua quà cảm ơn mọi người.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận