"Cháu khách sáo quá, đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.
"
Nghe nói đến việc tặng quà, dân làng lập tức vui vẻ ra mặt.
Ở thôn Tam Thanh, năm ngày tết cũng chẳng có mấy nhà tặng quà cho nhau, huống chi là những lúc khác, nghe vậy dân làng tự nhiên sẽ để tâm đến chuyện này hơn.
Mua chuộc được lòng tin của hàng xóm, Yến Ương đóng cửa trở lại phòng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này coi như giải quyết xong rồi.
Điều Yến Ương không biết là lúc này, người đàn ông đang đứng trong sân đã có cái nhìn mới về cô.
Bùi Canh Lễ và Yến Ương ở chung với nhau nhiều nhất cũng không quá nửa tháng, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng anh cũng đã phần nào hiểu được con người của cô.
Nửa năm trước, khi Bùi Canh Lễ và Yến Ương lần đầu gặp mặt, biểu hiện của cô rất đúng mực, lại vì cái chết của anh trai mà gần như không giao tiếp với ai.
Ấn tượng của anh về cô gái này đều là từ lời nói của người khác.
Anh đương nhiên cũng từng nghe nói về những câu chuyện ngang ngược của Yến Ương, đối với những lời đồn đại vô căn cứ này, anh luôn giữ thái độ dè dặt bán tín bán nghi.
Khi thực sự tiếp xúc với cô, Bùi Canh Lễ phát hiện ra cô gái này không hề giống như những gì người ta đồn đại, chuyện hôm nay càng khẳng định suy nghĩ của anh.
Thông minh, lương thiện, có chính nghĩa, tất cả những điều này cô đều có.
Ban đầu Bùi Canh Lễ cảm thấy cuộc hôn nhân này quả thực có chút mạo hiểm, nhưng giờ xem ra, Yến Ương rất phù hợp với hình mẫu người bạn đời lý tưởng của anh.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Yến Ương có ý định ly hôn, Bùi Canh Lễ lại không khỏi đau đầu.
…
Ở lại thôn Tam Thanh nghỉ ngơi thêm một đêm, Yến Ương và Bùi Canh Lễ lên đường trở về Bắc Kinh.
Vừa về đến nhà, Yến Ương đã nghe được tin tức tốt từ dì giúp việc.
"Nghe nói gì chưa, bên phố Trung Kiều bắt được một tên sát nhân đấy.
"
"Cái gì! Sợ chết khiếp, dạo này tôi hay sang phố Trung Kiều mua thức ăn, trời ạ, thế này tôi không dám đi nữa đâu.
"
"Không sao đâu, đã bắt được người rồi mà.
"
“Nghe mà phát ớn, mà gã đó gây ra chuyện xấu gì vậy?”
“Cô còn nhớ không? Năm ngoái ở phố Kim Hòa xảy ra một vụ án mạng, một gia đình ba người bị trộm đột nhập, giết sạch cả nhà.
”
“Tất nhiên là nhớ rồi, nghe nói nhà đó mới từ nông thôn chuyển lên Kinh Thị chưa được bao lâu thì gặp phải chuyện này, thật đáng thương, tên sát nhân khốn kiếp đó có chém ngàn đao cũng không hả giận.
”
“! ”
Nghe đến đây, Yến Ương gần như chắc chắn người đó chính là Chu Văn Khải.
Cô vội vàng bật đài, chuyển sang kênh tin tức địa phương, quả nhiên bên trong đang phát sóng về vụ án của Chu Văn Khải.
[Ba giờ chiều ngày 19 tháng 5, nghi phạm Chu Văn Khải trong vụ án trộm cắp giết người ở phố Kim Hòa đã bị bắt! ]
Nghe đến đây, trái tim Yến Ương đột nhiên đập mạnh một cái, nút thắt trong lòng cô cuối cùng cũng được cởi bỏ.
Chu Văn Khải bị bắt, như vậy cái mũ xanh mà nguyên thân đội cho Bùi Canh Lễ cũng không còn nữa, tội danh phá hoại quân hôn của cô đương nhiên cũng không thành lập.
Điều này có phải là đã loại bỏ được nguy cơ cô bị bắt vào tù hay không?
Không, Yến Ương nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, cô không biết tội danh cuối cùng mà nguyên thân bị kết án là gì, cho nên vẫn không thể mất cảnh giác.
Ít nhất cũng loại trừ được một khả năng, Yến Ương vỗ vỗ ngực, thật là nhẹ nhõm.
Vừa đúng lúc Bùi Canh Lễ bận về quân đội báo cáo, ba mẹ Bùi tiếp tục chuyến du lịch đã lên kế hoạch, Bùi Tích và Bùi Thiến thì đi học.