Bây giờ đã đổi người rồi, nội tâm Yến Ương tuy có chút chột dạ nhưng bề ngoài cô lại tỏ ra rất thản nhiên, dù sao con người ai cũng có lúc thay đổi, chỉ có thể để mọi người từ từ tiếp nhận con người mới của cô.
“Được, tháng sau tôi nhất định sẽ ghé ủng hộ.
” Hà Tuyết Tuệ gật đầu đáp.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.
” Yến Ương mỉm cười nói, “Tháng này tôi nhất định sẽ trang trí thật đẹp, đến lúc đó có vấn đề gì mọi người cứ việc góp ý, hoan nghênh mọi người đánh giá.
”
Yến Ương không dám đảm bảo cửa hàng quần áo sẽ khiến mọi người hài lòng, nhưng dù sao cô nhất định sẽ dốc hết sức.
Trải qua một ngày giao tiếp xã giao, Yến Ương dần mệt mỏi.
Mà lúc này Trình Oánh lại tiến đến, nét mặt có chút tức giận, ngại ngùng vì xung quanh có nhiều người nên cô ta không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Yến Ương thực sự không muốn ứng phó với dáng vẻ đó của cô ta.
“Này Yến Ương, cả buổi trưa cậu không thèm tìm tôi, chỉ lo cho bản thân, cậu không biết tôi đứng một mình ở đó ngại ngùng thế nào sao?” Trình Oánh nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
“Tất nhiên tôi không biết cậu ngại ngùng ra sao, tôi bận lắm.
” Yến Ương xua tay, “Nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ tôi khô cả họng rồi, không nói với cậu nữa, tôi về nhà trước đây.
”
“Đợi đã, cậu đừng quên là ai đã đưa cậu đến đây! Đừng có vô lương tâm như vậy!” Trình Oánh vội vàng kéo cô lại.
“Ơ, đúng là do cậu giới thiệu, nhưng chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến lương tâm?” Yến Ương rất là khó hiểu nói:
“Nói như thể tôi phải biết ơn cậu lắm vậy, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc thôi, bị cậu làm cho giống như ân huệ lớn lao gì đó, tháng sau tôi chẳng cần đến nữa đâu.
Hơn nữa tôi đến được đây cũng là vì cô Hà nể mặt Bùi gia nên mới gửi cho tôi thiệp mời, tôi càng nên cảm ơn Bùi gia chứ?”
“Cậu nói cái gì? Tháng sau không đến nữa?” Trình Oánh không thể tin được nhìn cô.
Yến Ương không muốn giải thích gì thêm với cô ta.
Đúng là trước đây nguyên thân đã vô số lần thể hiện sự coi trọng đối với bữa tiệc này, bây giờ thái độ như thế này quá khác so với lúc trước.
Đây cũng là lần đầu tiên cô thể hiện tính cách thật của mình trước mặt Trình Oánh, bây giờ cô quá mệt mỏi không muốn diễn nữa.
Yến Ương xách túi rời khỏi hiện trường, để Trình Oánh ở lại đó tức giận và khó hiểu.
…
Trong một tháng tiếp theo, Yến Ương bận rộn với việc chọn địa điểm, trang trí, bày hàng!
Công sức không phụ lòng người, thành quả cuối cùng cũng không tệ.
Gia quyến quân nhân thời buổi này mà kinh doanh buôn bán rất dễ bị người ta nói ra nói vào, bên trong có rất nhiều uẩn khúc không nói rõ được, một khi chuyện bé xé ra to, chỉ sợ người có lòng xấu xa sẽ bắt đầu đồn thổi nhảm nhí.
Yến Ương làm việc này trước đó không hề bàn bạc với người nhà họ Bùi, quả thật có chút không nên.
Trong số đó người có phản ứng lớn nhất là Bùi Tích, bởi vì Trình Oánh rất nôn nóng muốn chia sẻ tin tức này với anh ta, giống như đang khoe công lao.
Cha mẹ Bùi đang đi du lịch tưởng xảy ra chuyện gì lớn, lập tức gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình, Yến Ương mới biết chuyện bị người ta đồn thổi thành ra như vậy.
Dù Yến Ương đã gọi điện thoại an ủi bọn họ, nhưng để chắc chắn, bọn họ đã sắp xếp cho Bùi Tích đến "giám sát" cô.
Dù Yến Ương có phản đối cách làm này cũng chỉ đành chấp nhận, cứ như vậy, Bùi Tích trở thành người quen đầu tiên đến cửa hàng của cô.
Vốn dĩ Bùi Tích đã có nhiều bất mãn với người chị dâu này, cho nên lúc đến cửa hàng, anh ta mang theo ánh mắt soi mói để xem xét tất cả mọi chuyện.