Tuy nguồn hàng vẫn còn rất gấp rút, nhưng ít nhất có thể đảm bảo việc không bị đứt hàng, quy trình vận hành cửa hàng dần trở nên suôn sẻ.
Cứ như vậy, thời gian thấm thoát trôi qua ba tháng.
Ba tháng nay Yến Ương mỗi ngày đều rất bận rộn, dồn hết tâm huyết vào việc kinh doanh, hoàn toàn quên mất ba tháng sau có một sự kiện trọng đại sắp diễn ra, đó chính là buổi leo núi.
Bùi Thiến sau khi thi đại học xong thì rất phấn khích, cô nàng ở trường học hành vất vả bấy lâu nay rốt cuộc cũng được giải thoát, việc đầu tiên sau khi được giải phóng chính là ra ngoài xả hơi, chuyến leo núi đã được lên lịch từ trước.
Bùi Canh Lễ theo lịch đã hẹn từ quân đội trở về, chỉ là lần này anh trở về mang theo lỉnh kỉnh nào là túi lớn túi nhỏ, điều này khiến Yến Ương vô cùng kinh ngạc:
"Sao anh lại mang nhiều đồ về thế?"
“Nhiệm vụ bên biên giới đã hoàn thành, công việc kết thúc, cho dù Bùi Thiến không đi du lịch thì anh cũng sẽ về vào lúc này, hiện tại anh đã chính thức được điều về quân khu Kinh Thị rồi.
" Bùi Canh Lễ giải thích.
“Cái gì?" Đầu óc Yến Ương có chút choáng váng.
Khác với phản ứng của Yến Ương, Bùi Tích và Bùi Thiến nghe được tin tức này thì vô cùng vui mừng.
Bùi Canh Lễ quanh năm không ở nhà, ba anh em họ hầu như không có thời gian tụ tập cùng nhau, Bùi Canh Lễ trở về là một chuyện rất đáng để ăn mừng.
Bùi Thiến vui mừng khôn xiết nói: "Vậy nghĩa là anh cả sau này sẽ về nhà ở sao, thật tốt quá, sau này em có thể thường xuyên rủ anh cả đi chơi rồi!"
“Bùi Thiến, em đã không còn nhỏ nữa, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi, cũng đừng vì thi đại học xong mà buông thả bản thân, kỳ nghỉ hè này vẫn phải học hành cho tốt, hỏi han anh hai của em nhiều vào, anh cũng không có nhiều thời gian để chơi với em.
" Bùi Canh Lễ nghiêm nghị nói.
Bùi Thiến nghe được những lời này, khóe miệng lập tức xịu xuống, tức giận nói: "Em không muốn, thi đại học xong rồi tại sao còn phải học, chẳng lẽ không cho em thư giãn một chút sao?"
“Không được.
" Bùi Canh Lễ kiên quyết nói.
“A a a, thật mất hứng!" Bùi Thiến bực bội chạy lên lầu, hung hăng đóng sầm cửa phòng lại, tiếng đóng cửa vang vọng khắp cả căn nhà.
Bùi Canh Lễ là con trưởng Bùi gia, lúc nào cũng rất có uy trong gia đình.
Bùi Tích vội vàng hòa giải:
"Anh cả, anh đừng tức giận, em gái chỉ là đang giận dỗi thôi, hành động đóng sầm cửa như vậy thật không đúng, để em lên khuyên nhủ con bé.
"
Bùi Tích nói xong liền đi lên lầu, chỉ để lại Yến Ương và Bùi Canh Lễ ở đại sảnh.
Lúc này Yến Ương đang tiêu hóa sự thật Bùi Canh Lễ về sau sẽ về nhà ở, Bùi Canh Lễ về nhà đồng nghĩa với việc cô không thể tự tại như trước nữa, điều này khiến người ta rất phiền não.
Trong mắt Bùi Canh Lễ, sắc mặt Yến Ương lúc trắng lúc đỏ, anh nhanh chóng đoán ra được nguyên do, nhướn mày nói:
"Sao thế, em không vui khi anh về ở sao?"
“A, không có, không có, sao có thể chứ!" Yến Ương lúc này mới ý thức được bản thân vừa rồi có chút bộc lộ quá mức rồi, "Em quá vui mừng ấy mà.
"
“Ồ, thật sao?" Bùi Canh Lễ mỉm cười nhìn cô.
“Đương nhiên rồi.
" Yến Ương nói dối mà mắt không chớp lấy một cái, lập tức chuyển chủ đề, "Anh vội vàng về chắc cũng đói rồi, em đi vào bếp làm cho anh một đĩa cơm rang trứng nhé.
"
Yến Ương nói xong liền định chuồn khỏi hiện trường.
“Quay lại đây.
" Bùi Canh Lễ vô thức day day trán, "Lần trước em 'trổ tài' anh đã được chứng kiến rồi, chuyện nấu nướng cứ để dì Trương làm đi, em không cần nhúng tay vào đâu.
"