Quân Hôn 80 Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính


Yến Ương lúng túng thu hồi bước chân, ngẩng đầu nhìn lên lầu, "Ừm… lâu như vậy rồi mà Bùi Thiến vẫn chưa xuống, có phải tâm trạng vẫn chưa tốt không, để em đi xem sao!"
“Dừng lại, em lo lắng tâm trạng nó tốt hay không làm gì, hai người từ bao giờ lại có mối quan hệ thắm thiết như vậy?" Bùi Canh Lễ lập tức vạch trần cô.

Yến Ương bị vạch trần nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, đầu óc cô xoay chuyển, lại nói: "Vậy em đi dọn dẹp phòng ngủ, thay ga giường mới cho anh.

"
“Những việc này cũng không cần em làm, gọi dì Trương làm là được rồi.

" Bùi Canh Lễ ngồi trên ghế sofa vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, "Ngồi xuống nói chuyện một chút đi, lâu như vậy không gặp, hai chúng ta nên vun đắp tình cảm một chút.

"
“Hả?" Lần này biểu cảm của Yến Ương rốt cuộc cũng thay đổi, cô không thể tin được nhìn Bùi Canh Lễ.

Vun đắp cái gì? Có gì hay ho mà vun đắp! Cô không muốn!
Cô bỗng chốc khựng lại, đôi chân như đóng đinh tại chỗ, đầu óc rối bời tìm kiếm lý do để trốn thoát.

"Đứng ngây ra đấy làm gì?" Bùi Canh Lễ nhíu mày, ngón trỏ gầy guộc gõ nhẹ lên chiếc ghế sofa bọc da, "Em ngồi xuống đây.

"

Yến Ương cứng họng, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi xuống sofa.

Cô không thể trốn tránh mãi được, dù sao sau này cũng phải đối mặt, chi bằng chủ động chuyển chủ đề để khỏi ngại ngùng.

Yến Ương suy nghĩ một chút rồi nói: "À phải rồi, có chuyện này em chưa nói với anh, dạo trước em có mở một tiệm quần áo, đáng lẽ em phải bàn bạc với anh trước, dù sao chuyện này cũng hệ trọng.

"
"Em ở nhà một mình tìm việc gì làm cũng tốt, em tự biết chừng mực là được, đây không phải là chuyện gì to tát, còn những chuyện thật sự quan trọng thì không nên qua loa.

"
Bùi Canh Lễ nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.

Làm sao Yến Ương không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chẳng phải là chuyện cô muốn ly hôn sao.

Cô thật sự không hiểu tại sao Bùi Canh Lễ lại không muốn ly hôn, rõ ràng đây là chuyện tốt cho cả hai, chẳng lẽ thật sự là vì ngại phiền phức?
Yến Ương cảm thấy rất khó khăn khi phải che giấu bản thân trước mặt Bùi Canh Lễ, rõ ràng đây là sở trường của cô, tại sao trước mặt anh lại không thể sử dụng được?
"Em biết rồi.

" Yến Ương cúi đầu, uể oải đáp.


Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Bùi Canh Lễ cũng không khỏi lạnh mặt, ở bên anh khó chịu đến vậy sao?
Một lúc lâu sau, Bùi Canh Lễ thở dài, quyết định hòa hoãn không khí:
"Thôi được rồi, sau này tập trung sống cho tốt, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của em, ngày mai chúng ta đi Gia Bình, em thu dọn đồ đạc đi, nhớ mang theo quần áo ấm, dạo này chắc em cũng bận rộn, nhân dịp này thư giãn một chút.

"
Sống sao cho tốt? Mạng sống còn không có thì còn sống thế nào nữa.

Tuy nhiên Yến Ương biết rõ bây giờ không phải lúc tranh luận với anh, leo núi sao…
"Em không đi được không?" Yến Ương nhíu mày, "Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, em muốn ở nhà nằm nghỉ, leo núi sẽ không khiến em thư giãn đâu.

"
"Không phải để cơ thể em thư giãn, mà là tâm trạng ấy, cảnh sắc bên đó rất đẹp, có thể đi ngắm cảnh.

" Bùi Canh Lễ đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân, "Thể chất của em kém như vậy, phải tập thể dục cho tốt vào, như thế khi làm việc mới không có cảm giác đau đầu thiếu máu.

"
Yến Ương trong lòng không khỏi rên rỉ, cuối cùng ủ rũ lên lầu thu dọn đồ đạc.

Cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng leo núi rồi, có Bùi Canh Lễ, người vận động chuyên nghiệp như vậy ở bên cạnh, cô nhất định là sẽ bị huấn luyện đến mềm người.

Chưa kể còn phải trải qua rất nhiều tình tiết cẩu huyết nữa, muốn trốn cũng không trốn được.

Nghĩ đến những điều này, Yến Ương ăn tối qua loa rồi đi ngủ, ngủ đủ giấc mới có tinh thần để đối mặt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận