Quân Hôn 80 Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính


Mọi người đều đứng trước cửa nhìn về phía chiếc xe jeep từ xa đang tiến tới.
Trong tiểu thuyết, Bùi Canh Lễ được miêu tả không nhiều, nhưng có thể biết rằng dù không có hào quang nhân vật chính, anh vẫn không hề kém cạnh nam chính, bởi anh luôn là tấm gương mà nam chính sùng bái.
Cửa hông xe jeep mở ra, xuất hiện một đôi chân dài, bộ quân phục màu xanh lá ôm gọn khiến đôi chân anh trông càng thêm thon dài.

Khi anh bước ra khỏi xe, Yến Ương không khỏi nhìn mê mẩn.
Người đàn ông này hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô về hình ảnh một quân nhân.
Bùi Canh Lễ không hề có làn da đen nhẻm như những quân nhân khác, anh có đôi lông mày rậm, ánh mắt sáng ngời, gương mặt kiên nghị nhưng lại mang chút thư sinh, hoàn toàn không giống người đã trải qua nắng gió biên cương.
Nghe nói anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ bí mật quan trọng, nhưng trạng thái này không giống như người vừa đi đánh trận gì cả.
Vì tiểu thuyết chỉ tóm tắt công việc của Bùi Canh Lễ bằng hai chữ “bảo mật”, điều này khiến Yến Ương có một chút tò mò.

Nhưng dù sao về sau anh cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sai lầm.
Bùi Canh Lễ trở về, nhà họ Bùi trở nên náo nhiệt hơn.


Đúng lúc bữa trưa đã hoàn thành, cả gia đình ngồi vây quanh bàn tròn trong phòng khách.
Vì Yến Ương và Bùi Canh Lễ từ đầu tới giờ chưa nói chuyện với nhau, Khổng Vân có chút lo lắng.
Bà dùng khuỷu tay chọc nhẹ Bùi Canh Lễ: “Giúp vợ gắp chút đồ ăn đi, hai đứa lâu lắm rồi mới gặp mặt, phải bồi dưỡng tình cảm thêm, vừa hay lần này con được nghỉ dài, cố gắng sinh cho mẹ đứa cháu mập mạp đi.

Cha mẹ đều đã lớn tuổi cả rồi.”
Bùi Canh Lễ dừng lại một chút rồi trả lời: “Không vội.”
“Không vội à, con ngày thường lúc nào cũng bận, lần sau cũng chẳng biết khi nào mới về.

Yến Ương một mình ở nhà cũng cô đơn lắm.”
“......”
Ngồi bên cạnh, Yến Ương cố gắng thu nhỏ mình lại như không khí, muốn nói: Xin đừng làm phiền.
Hiện tại cô cảm nhận sâu sắc rằng sau khi kết hôn, dường như mục đích duy nhất của phụ nữ là để sinh con.
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Bùi Canh Lễ nói.

“Ăn cơm đi, trên bàn ăn đừng bàn chuyện này nữa.” Bùi Cảnh Long lên tiếng làm dịu bầu không khí.
Rất nhanh sau đó, câu chuyện trên bàn ăn chuyển sang hướng khác, chủ yếu là hỏi thăm về việc ăn uống, tình hình thời tiết và công việc của Bùi Canh Lễ, nhưng không ai nhắc đến chuyện công tác của anh.
Sau bữa trưa, Khổng Vân bảo Yến Ương giúp Bùi Canh Lễ thu dọn hành lý.

Yến Ương nghe lời đi ra xe lấy rương.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Canh Lễ cũng đi ra: “Hành lý nặng, để anh xách.”
Yến Ương không từ chối, nhanh chóng nhường lại cho anh, vừa rồi cô thử nhấc chiếc rương lên nhưng nó không hề suy suyển, nên thôi vậy.
Bùi Canh Lễ mang hành lý vào phòng và bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Không thể giúp gì được, cô chỉ có thể đứng nhìn từ mép giường khi anh làm việc.
Chiếc rương của Bùi Canh Lễ rất lớn, bên trong có không ít đồ đạc, ngoài quần áo còn có những hộp quà được đóng gói tinh xảo, có lẽ là quà tặng cha mẹ, nên không lạ gì nó lại nặng như vậy.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Bùi Canh Lễ cuối cùng cũng để ý đến sự hiện diện của Yến Ương.
Anh lạnh lùng nhìn cô, nói: "Lần này anh về còn có việc quan trọng, ngày kia là giỗ của anh trai em, nhớ đấy chứ?"
“Đương nhiên,” Yến Ương đáp lại rất nhanh, nhưng trong lòng sóng gió nổi lên.
“Đến lúc đó anh với em về quê cùng nhau cúng tế anh ấy.” Bùi Canh Lễ tiếp tục nói.
“Ừm,” Yến Ương cúi đầu, nhẹ giọng đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận