Vì Bùi Cảnh Long ở đây nên Bùi gia cũng ngồi ở một bàn chính, bọn họ ngồi rất gần các vị lãnh đạo quân khu và những thương nhân kia.
Lúc này tự nhiên mọi người sẽ không ngồi yên một chỗ, đều đứng dậy đi giao lưu.
Con cái Bùi gia từ nhỏ đã sống trong môi trường này, ứng phó với những cuộc giao tiếp như thế rất tự nhiên, nhưng Yến Ương thì không, vì vậy bọn họ khá lo lắng về cô.
Yến Ương biết suy nghĩ trong lòng những người này, chẳng qua là sợ cô thất lễ đắc tội với người khác thôi.
Vì vậy cô dứt khoát đi phía sau, không làm chim đầu đàn, Bùi gia nhìn thấy rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Canh Lễ thân là tham mưu trưởng, lại là con trưởng Bùi gia, đáng ra nên xông pha đi đầu chào hỏi các vị lãnh đạo, thế mà anh lại đứng bên cạnh Yến Ương không đi, sợ người khác không biết anh và Yến Ương là một đôi hay sao?
Yến Ương ý thức được bản thân bị anh ép phải lộ diện nhưng vẫn biểu hiện rất tự nhiên đoan trang, chào hỏi mọi người rất ung dung.
Bọn họ làm sao biết được số lần cô tham gia những sự kiện thế này không hề ít hơn đám thanh niên nhà họ Bùi chứ?
Bùi Canh Lễ dẫn cô đến giới thiệu với một vị lãnh đạo lớn có dáng người cao ráo ở giữa bàn chính:
"Tư lệnh Chu, đây là vợ mới cưới của tôi, Yến Ương, ngại quá chưa kịp chào hỏi ngài.
"
"Sao có thể chứ, tôi làm sao không biết cậu đã kết hôn hồi đầu năm nay.
" Chu Long sau đó nhìn về phía Yến Ương, "Đồng chí Tiểu Yến, chào cô.
"
“Chào tư lệnh ạ.
” Yến Ương mỉm cười.
“Tốt, tốt, trai tài gái sắc, sau này hai người hãy sống thật tốt, tôi hiểu rõ Canh Lễ, cậu ta là người có trách nhiệm, trước đây tôi cứ giục cậu ta kết hôn, cậu ta luôn lấy lý do bận nhiệm vụ, không ngờ lần này lại giấu kỹ thế, thằng nhóc này được lắm, làm việc dứt khoát thật!”
Chu Long vỗ vai Bùi Canh Lễ, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Lời vừa dứt, đã đến giờ dọn món, mọi người bèn quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Tiệc trong quân đội không quá cầu kỳ nhưng số lượng đầy đủ, nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng hương vị lại rất ngon.
Yến Ương chỉ nếm thử món rau muống xào tỏi đơn giản nhất cũng thấy kinh ngạc, các món thịt còn ngon hơn nữa.
Vì bàn ăn ở đây đều là bàn tròn lớn nên Yến Ương chỉ gắp được đồ ăn ở nửa bàn phía trước mặt, trong lòng tiếc nuối vì không được nếm thử các món khác.
Đúng lúc này, Bùi Canh Lễ đứng dậy cầm đĩa trống của cô đi đến đối diện, gắp tất cả những món cô chưa được thử, lúc quay lại đĩa chất đầy thức ăn như ngọn núi nhỏ.
Bùi Canh Lễ làm quá, Yến Ương vốn mặt dày cũng phải xấu hổ, buột miệng nói: “Quá lố rồi.
”
“Quá lố? Em sắp nhìn thủng cả đĩa rồi còn gì.
” Bùi Canh Lễ nhướng mày, “Về sau đừng ăn trong bát nhìn trong nồi nữa, muốn ăn gì cứ gắp, đừng ngại.
”
“…”
Thấy ghét!
Yến Ương ghét cái tính thích vạch trần người khác của Bùi Canh Lễ, anh rất thích nhìn thấu lòng người, thật là phiền phức!
Yến Ương tức giận, đợi anh ngồi xuống liền ghé vào tai anh bất mãn nói: “Sau này chuyện này mình nói nhỏ thôi, vạch trần em ngay tại trận thật khó xử cho em mà.
”
Khóe miệng Bùi Canh Lễ hơi nhếch lên, “Được, anh sẽ nể mặt em.
”
Yến Ương cười gượng gạo như mếu nói lời cảm ơn.
Bữa tối ăn được một nửa, người dẫn chương trình bước ra, đầu tiên là gửi lời chúc Trung thu vui vẻ đến mọi người, sau đó giới thiệu khách quý tối nay.
Mọi người đều quen thuộc với các vị lãnh đạo của quân khu, vì vậy người dẫn chương trình chỉ giới thiệu qua loa, điều khiến mọi người tò mò nhất chính là nhóm doanh nhân mặc vest đeo cà vạt, người dẫn chương trình để dành đến cuối cùng mới giới thiệu.