Quân Hôn Bí Mật

Đầu xuân trời se lạnh.

Nghiêm Chân khoác chiếc
áo khoác đi nhanh ra khỏi trường đại học C, di động trong túi xách không ngừng
vang lên, cô lấy ra xem thì thấy giáo sư Lý gọi tới. Phỏng chừng là muốn hỏi cô
về kết quả thi vòng hai rồi, Nghiêm Chân thở dài, ấn nút trò chuyện.

Quả nhiên, giáo sư Lý lập
tức hỏi cô kết quả như thế nào. Khi cô nói mình ngay cả vòng sơ khảo cũng không qua, giáo sư Lý liền trầm
mặc vài giây.

Sự yên tĩnh trong chốc
lát này làm cho Nghiêm Chân cảm thấy xấu hổ không thôi, cũng không đợi cô lên
tiếng thì giáo sư Lý đã nở nụ cười, trấn an cô, “Không sao đâu, còn có cơ hội
khác.”

Cô Vâng dạ rồi ngắt điện
thoại.

Có cơ hội nữa hay không
thì Nghiêm Chân không biết, nhưng cô biết là hiện tại cô đã làm cho Tống Phức
Trân tức giận. Bỏ lại cho bà ấy mấy câu nói đó rồi bỏ đi, trước khi đi nhìn thấy
sắc mặt của bà ấy, bà ấy đã bị làm cho tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng. Nhưng
Nghiêm Chân không có cảm giác thắng lợi, hơn nữa cô cảm thấy mâu thuẫn, ẩn chứa
một sự bất an.

Cô dừng bước, quay người
đi trở lại trường.

Cô vừa đẩy cửa ra thì nghe
thấy tiếng rên rỉ thống khổ, Nghiêm Chân bước nhanh về phía trước rồi đi vào
trong phòng, cô nhìn thấy Tống Phức Trân đang thống khổ ôm lấy đầu, sắc mặt đỏ
lên không bình thường.

Nghiêm Chân cuống quít
buông túi xách, “Thuốc ở đâu?”

Tống Phức Trân kinh ngạc
mở to mắt nhìn cô, tưởng phát hỏa nữa nhưng vừa phát hỏa thì đầu đau như muốn nứt
ra, bà dùng chân thúc vào ngăn kéo thứ nhất trên bàn làm việc. Nghiêm Chân mở
ra liền thấy bên trong quả thực có một lọ thuốc cho người bị bệnh cao huyết áp.

Cô nhìn lướt qua, lấy cho
bà ấy vài viên thuốc cùng một cốc nước ấm, cho Tống Phức Trân uống thuốc rồi lại
rút điện thoại ra gọi gấp cho bệnh viện.

“Cô đừng nhúc nhích, đợi
lát nữa em đưa cô đi bệnh viện.”

“Cô không đi…” Tống Phức
Trân đẩy tay cô ra, muốn đứng lên nhưng chân không đủ sức lại ngã xuống, cảm
giác một màu đen trong nháy mắt đánh úp lại.

Nghiêm Chân đỡ lấy bà ấy,
trong lòng cảm thấy rất lo lắng, cũng may xe cứu thương đến rất nhanh, không
bao lâu đã đem Tống Phức Trân đưa vào bệnh viện.

Với thân phận của Lâm lão
gia thì Tống Phức Trân trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu, trải qua một phen
rối ren, huyết áp của bà cũng đã có dấu hiệu ổn định. Nghiêm Chân nhẹ nhàng thở
ra, ngồi xuống ở trước giường của bà ấy. Cô đem túi xách đặt trên đùi, đánh giá
Tống Phức Trân lúc này đang ngủ trên giường kia.

Chỉ có những lúc thế này
cô mới có thể đánh giá bà ấy một cách tỉ mỉ, khi bà ấy tỉnh thì khí thế lại rất
lớn.

Không bao lâu sau, tay của
bà ấy giật giật, mí mắt buông lỏng, hình như sắp tỉnh lại. Nghiêm Chân nghiêng
người qua nhìn bà ấy một chút, chuẩn bị đi ra ngoài kêu bác sĩ.

“Không cần đi gọi.” Tay
bà ấy nắm lấy tay cô, giọng nói tuy có chút khàn khàn nhưng vẫn uy nghiêm như
trước, “Cô nằm lát rồi lập tức về.”

Nghiêm Chân có chút lo lắng
nhưng vẫn cố gắng ngồi xuống mà trả lời, “Vâng.”

Tống Phức Trân có sức mở mắt,
nhìn về phía Nghiêm Chân đang ngồi ngay ngắn bên giường rồi thấp giọng hỏi, “Em
có vẻ như không phải lần đầu tiên gặp loại tình huống này.”

“Bà nội của em cũng bị
cao huyết áp.” Nghiêm Chân đáp nhanh.

Tống Phức Trân không thể
gật gật đầu nên quay đầu đi, nhắm hai mắt lại. Một lát sau mới thấy bà ấy nói với
Nghiêm Chân, “Dùng di động của cô gọi điện thoại cho Lâm lão gia, gọi xong thì
em có thể đi rồi.”

Nghiêm Chân sửng sốt một
chút nhưng vẫn làm theo.

Cô ôm túi xách đứng ở
hành lang bệnh viện, gọi điện thoại cho Lâm lão gia nhưng người nhận điện là bảo
vệ viên, Lâm lão gia đang họp, nói rằng họp xong sẽ đưa ông ấy đến bệnh viện
nên Nghiêm Chân cũng an tâm.

Bệnh viện trong quân khu
kín người hết chỗ, xen lẫn những cảnh tượng vội vàng, Nghiêm Chân lại chậm rãi
đi trên hành lang.

Có lẽ hôm nay cô đã quá
kích động , cũng có lẽ cô quá khẩn trương, khi bình tĩnh lại thì cảm giác được
cả người mệt mỏi, không còn một chút sực lực chống đỡ nào cả.

Cô không thể không ngồi
xuống ghế dài ở hành lang, nhìn những tầng ánh sáng bên ngoài lớp cửa sổ thật
dày kia, bao quanh thân mình cô là sự lãnh lẽo.

Bỗng nhiên di động trong
túi xách vang lên, cô nhìn cũng chưa nhìn mà ấn nút nhận cuộc gọi.

“Nghiêm Chân.” Đầu kia
truyền đến một giọng nam trầm, cô nghe xong có chút phản ứng không kịp, giật
mình sửng sốt rồi mới nhớ ra là anh.

“Vâng.” Cô cúi đầu lên tiếng,
có chút hữu khí vô lực.

“Em đang ở đâu thế?” Chỗ
của anh bên kia có chút ồn ào, Nghiêm Chân cố gắng lắm mới có thể nghe rõ lời
anh nói.

Nhìn quanh bốn phía một
chút rồi cô mới nói, “Em ở trường học. Có chuyện gì vậy anh?” Theo bản năng, cô
không muốn cho anh biết là cô ở bệnh viện.

Cố Hoài Việt uh một tiếng
rồi cười cười, “Vậy … không phải là em.”

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, anh
hôm qua gọi điện thoại cho em định nói cho em biết là hôm nay anh sẽ trở về
thành phố C một chuyến nhưng Gia Minh nhận điện thoại, nói em ở bên ngoài. Xem
ra tiểu quỷ kia đã quên không nói cho em.”

Cố Hoài Việt nói xong
nhưng Nghiêm Chân vẫn lẳng lặng nghe, tựa hồ là cô nghe không hiểu anh đang nói
cái gì.

“Anh hiện tại đang ở bệnh
viện làm một số việc, thấy một người có dáng người rất giống với em, hẳn là anh
nhìn nhầm rồi…”

“Anh đang ở đâu?” Cô trực
tiếp đánh gãy lời của anh.

“Anh đang ở tổng viện của
quân khu.” Cố Hoài Việt vừa nói vừa đi ra ngoài phòng bệnh, “Ba của Cao chính ủy
bị bệnh nặng, anh cùng Kiều phó sư trưởng đại diện đến thăm bệnh. Em mấy giờ
tan tầm, anh đến đón em…”

Nhận thấy đầu kia trầm mặc
không nói gì, anh không khỏi kêu tên cô, “Nghiêm Chân.”

“Anh ngẩng đầu đi.” Đầu
kia điện thoại truyền đến giọng nói có chút run run của cô, giọng nói này được
truyền đến từ phía trước anh. Anh lập tức ngẩng đầu, thấy Nghiêm Chân cầm điện
thoại đứng cách đó không xa.

Cố Hoài Việt đầu tiên là
sửng sốt một chút, mà cách đó không xa cô đang chạy tới, nhào vào vòng ôm ấm áp
của anh.

Anh theo bản năng ôm lấy
thân thể có chút run run của cô, thấp giọng hỏi, “Sao lại thế này?”

……….

……………………….

Ở bên ngoài phòng bệnh,
Nghiêm Chân đứng lại.

Cô biết Tống Phức Trân hiện
tại không muốn nhìn thấy cô cho nên cô không đi vào thì tốt hơn. Cố Hoài Việt
cũng hiểu được, an ủi cô, “Vậy em ở chỗ này chờ anh, anh vào một lát rồi ra liền.”

“Vâng.”

Cho đến khi thân ảnh màu
xanh kia biến mất ở trước mắt của cô, cô có chút phản ứng không kịp.

Người vừa rồi ôm cô là
anh sao? Cô không nhìn lầm chứ?

Ngay khi cô lâm vào tình
trạng kiệt sức mệt mỏi thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh, cảm giác giống
như là nằm mơ vậy, cho dù nhéo đùi có cảm giác đau nhưng cô vẫn không thể tin
được.

Nhưng thời điểm cô bị ôm
lấy thì cảm giác ấm áp cùng sức nặng trên người là chân thật, cho đến giờ vẫn
còn lưu lại trên thân thể của cô, nói cho cô biết rằng đây không phải là mơ.

Cô đợi khoảng 15 phút thì
thấy Cố Hoài Việt từ trong phòng bệnh đi ra.

Nghiêm Chân ngẩng đầu
nhìn, dùng ánh mắt hỏi anh.

Anh cười cười rồi nói,
“Không có việc gì.”

Mặc dù anh nói là không
có việc gì nhưng Nghiêm Chân hiểu được, cũng không hỏi lại anh mà nắm tay anh đứng
dậy.

“Em đi không được sao? Vậy
anh ôm em nhé.”

Anh hỏi nghiêm trang như vậy nhưng những cô y
tá đi ngang qua nghe thấy thì lại nở nụ cười, không ngừng quay đầu nhìn bọn họ.
Nghiêm Chân mặt đỏ lên, ngẩn người ở đó, “Không cần, anh sao lại trở lại đây thế?”
Trong điện thoại hình như anh có nói qua, nhưng lúc đó tinh thần của cô đang hốt
hoảng, không nghe rõ ràng.

“Ba của Cao chính ủy bị bệnh nặng, thân thể
lão Lưu cũng không tốt nên anh và Kiều phó sư trưởng cùng nhau đến đây thăm bệnh.
Ông ấy cũng nằm ở tổng viện quân khu, em có muốn qua gặp chút không?”

“Không được.” Cô lắc đầu, “Hôm nay em rất chật
vật, ngày mai em sẽ vào thăm bác ấy sau.” Cô nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn
anh rồi hỏi, “Hôm nay không đi, ngày mai đi được không? Đêm nay anh có thể về
nhà được không?”

Cố Hoài Việt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, ủy
khuất cùng sự bất an của cô anh đều nhìn ra được, trong lòng cảm thấy co rút và
đau lòng. Anh ôm lấy cô, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, “Anh nói với Kiều phó
sư trưởng một tiếng, đêm nay không đi nữa.”

Kiều phó sư trưởng là một người thông tình đạt
lý, vừa nhìn thấy tình cảnh này thì biết rằng mình phản đối cũng không có hiệu
quả. Anh cười cười, vỗ vỗ vai của Cố Hoài Việt mà nói, “Tôi biết rồi, xuân tiêu
một khắc đáng giá ngàn vàng, đi đi.”

Cố Hoài Việt mỉm cười, lái xe đưa Nghiêm Chân
về nhà.

Đi cả một ngày, vừa mở cửa ra, Nghiêm Chân đã
nghĩ tới một vấn đề, vỗ vỗ trán mình rồi nói, “Chúng ta còn chưa đón Gia Minh về
nhà.”

Cô sao lại quên mất tiểu gia hỏa này chứ, lần
này thì xong thật rồi.

Nhưng Cố Hoài Việt lại nhẹ giọng nói với cô,
“Đêm nay thằng bé không về nhà, anh để cho Phùng Trạm đưa thằng bé tới Lâm gia
rồi.”

“Lâm gia?” Động tác đổi giày của cô dừng lại một
chút, một lúc sau mới biết được là cậu bé được đưa đến nhà bà ngoại. Động tác cởi
giày nhanh chóng trở thành mang giày, cô ngay cả túi xách cũng chưa cầm lên liền
đi ra ngoài.

“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt vội vàng kêu cô.

Nghiêm Chân cũng không quay đầu lại, “Em đi
đưa thằng bé về nhà, em phải đi đem thằng bé về nhà.”

“Nghiêm Chân, em hãy nghe anh nói.” Anh nắm
hai cánh tay của cô, làm cô không thể giãy dụa. Cố Hoài Việt không thể không
dùng sức chặn ngang, đem cô ôm trở về.

“Em không thể để cho bọn họ giận chó đánh mèo
lên thằng bé được.” Cô vội vàng nói.

“Anh biết.” Cố Hoài Việt đem cô ôm vào trong
lòng, “Nhưng bọn họ là ông bà ngoại của thằng bé, thời gian dài như vậy bọn họ
cũng muốn gặp thằng bé.”

“Nhưng bọn họ không có thương thằng bé.”

“Sẽ không đâu.” Anh hôn lên trán cô, “Bà ngoại
của Gia Minh nói bọn họ cần thời gian nói chuyện cùng Gia Minh, đem mọi hiểu lầm
xóa bỏ đi. Chỉ đêm nay thôi, ngày mai… ngày mai mình sẽ đến đón thằng bé về
nhà.”

Anh cam đoan, giống như dỗ một đứa trẻ.

Nghiêm Chân chậm rãi bình tĩnh lại, buông anh
ra, “Em đã biết, em đi tắm rửa trước đây.”

Cô nói xong đi vào phòng tắm, để một mình Cố
Hoài Việt đứng tại chỗ, biểu tình có chút bất đắc dĩ lại có chút dở khóc dở cười.

Đây là cô đang tức giận sao?

Nghiêm Chân giam mình trong phòng tắm tới gần
hai tiếng đồng hồ, trong lúc người nào đó gõ cửa hai lần hỏi cô có sao không
thì cô làm bộ như không có nghe thấy mà cũng không có mở cửa. Chờ đến khi cô mặc
quần áo đi ra phòng khách thì anh đã thay bộ quần áo ở nhà, cũng đã làm xong
cơm chiều.

“Em ăn một chút đi.” Cố Hoài Việt để cô ngồi
vào một chiếc ghế dựa.

Nghiêm Chân nhìn thoáng qua rồi nói, “Em hơi mệt,
em muốn đi ngủ.”

Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, “Vậy
em đi nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong đi vào phòng ngủ trước, còn thay cô
trải ra giường.

Nghiêm Chân đưa tay cản anh lại, “Không cần
đâu, em tự làm được rồi. Anh đi ăn chút gì đi…”

Cố Hoài Việt bắt lấy đôi tay đang quơ loạn của
cô, “Nghiêm Chân, ngày mai anh phải đi.”

Cô sửng sốt một chút, rút tay về rồi thấp giọng
nói, “Em biết.” Không cần anh phải nhắc nhở cô cũng biết mà.

Cố Hoài Việt cười cười, đi về phía nhà ăn. Giải
quyết xong cơm chiều, còn phải soạn một chút thức ăn cho người nào đó, ai bảo anh
làm cho cô tức giận làm gì chứ.

Tắm rửa xong, Cố Hoài Việt trở lại phòng ngủ.

Phòng ngủ tối đen không có bật đèn, Cố Hoài Việt
nhoài người nằm bên cạnh cô. Anh vừa nằm xuống, mệt mỏi tích lũy cả một ngày
cũng cứ thế mà được giải tỏa.

Ngày hôm qua sau khi Cao chính ủy gọi điện thoại
cho lão Lưu xong thì liền quyết định để Kiều phó sư trưởng đại diện đến thành
phố C thăm bệnh một chút, người cuối được chọn chính là Cố Hoài Việt. Nếu là
trước kia thì Cố tham mưu trưởng dù là mệnh lệnh cũng sẽ cự tuyệt nhưng lúc này
không nói hai lời liền đồng ý. Ngay sáng sớm ngày hôm sau liền cùng Kiều phó sư
trưởng đi về thành phố C.

Chính anh cũng không biết nói như thế nào, anh
chỉ là nhớ họ. Nhớ tới dáng vẻ nghịch ngợm của tiểu quỷ kia, lại rất muốn gặp
cô.

Cảm giác này thực kỳ diệu, cũng thực dụ hoặc.

Anh nghĩ một lúc rồi giật giật, ôm lấy thắt
lưng của Nghiêm Chân, đem cô kéo lại gần mình, thuận thế hôn lên hai má cùng
đôi môi của cô.

Nghiêm Chân cứng đờ người, quay đầu lại, chống
lại đôi mắt sáng ngời của anh trong đêm tối.

“Em không tức giận sao?” Cố Hoài Việt hỏi cô.

Nghiêm Chân trầm mặc trong chốc lát, vùi đầu
vào trong lòng anh, một lát sau mới rầu rĩ nói, “Em đang suy nghĩ, có lẽ em cũng
có cái sai. Em không nên nói với bà ấy như vậy.”

“Bà ấy sẽ không trách em đâu.” Cố Hoài Việt vừa
ôm cô vừa nói.

“Anh đều đã biết rồi sao?”

“Uh.” Cô thất bại ở vòng phỏng vấn sơ khảo,
còn ở văn phòng giằng co một hồi, anh nói anh đều đã biết. Là từ Tống Phức Trân
nói mà biết, chẳng qua bà ấy không phải cáo trạng mà là nói với anh, anh có một
người vợ luôn bao che khuyết điểm cho hai cha con anh. Anh nghe xong, trong
lòng cảm thấy rất ấm áp.

“Nghiêm Chân, kỳ thật đây là cái sai của anh.
Bà ấy cảm thấy anh hàng năm toàn ở bên ngoài, không thể nào quản giáo con cái tốt
được cho nên đối với Gia Minh yêu cầu cũng rất nghiêm khắc. Thời gian dài như vậy
sẽ không biết làm sao để nói lời yêu thương với thằng bé nữa. Anh nói rồi anh sẽ
không bắt buộc tiểu tử kia làm những chuyện thằng bé không thích, nhưng lúc này
chúng ta cũng nên để cho bà ấy có chút thời gian nói chuyện cùng với Gia Minh,
có được không em?”

Cô im lặng chớp mắt rồi hỏi, “Ngày mai sẽ đưa
thằng bé trở về chứ?”

“Ngày mai.”

“Được.” Cô đáp ứng, lại lần nữa nằm trở về
trong lòng của anh.

Sự gắn bó như vậy làm cho cô có cảm giác thực
thoải mái, cũng rất an tâm. Không bao lâu sao cô nghe thấy tiếng cười của Cố
Hoài Việt, cô không khỏi quay đầu lại hỏi, “Anh cười cái gì?”

“Anh chỉ muốn làm theo một câu mà Kiều phó sư
trưởng đã nói.”

“Anh ấy nói gì?” Hỏi xong cô lại hối hận, cảm
giác câu nói kia khẳng định không hay ho gì rồi.

“Kiều Phó sư trưởng nói, xuân tiêu một khắc
đáng giá ngàn vàng, mà chúng ta đang lãng phí ngàn vàng để thảo luận một vấn đề
thế này.”

Nghiêm Chân càng không biết nói gì, muốn quay
đầu đi chỗ khác lại bị anh nắm lấy thắt lưng, “Anh ngày mai phải đi rồi.”

“Em biết mà.” Nghiêm Chân buồn bực kêu lên.

Cố Hoài Việt không tức giận, đem cô ôm càng
lúc càng gần hơn, cụng trán lên trán của Nghiêm Chân rồi nói, “Cho nên đêm nay
phải khó quên một chút.”

Nói xong còn chưa đợi cô phản ứng lại thì môi
của anh đã đè ép tới. Đợi cho người nào đó phản ứng lại được thì cũng đã là
xuân tiêu một khắc rồi.

Một đêm triền miên của hai người.

Buổi sáng ngày hôm khi tỉnh lại, Nghiêm Chân
phát hiện Cố Hoài Việt quả nhiên không có lừa cô, anh mặc quần áo chuẩn bị đi tới
Lâm gia đón tiểu gia hỏa kia về nhà.

Thấy cô tỉnh lại, Cố Hoài Việt nói với cô, “Thời
gian còn sớm, em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”

Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên người anh, tung
chăn ngồi dậy nói, “Em đi cùng với anh nhé?”

Cố Hoài Việt dừng động tác trên tay lại, thuận
tiện vuốt mái tóc dài của cô, “Em làm sao vậy?”

Nghiêm Chân cúi đầu, “Em nghĩ là em ngày hôm
qua nói chuyện có chút xúc động, bà ấy là bị em chọc tức mới phải vào viện,
nghĩ đi nghĩ lại vẫn là em không tốt cho nên vẫn nên đến thỉnh tội thì hơn.”

Nghe vậy Cố Hoài Việt cười cười, “Được.”

Kỳ thật Nghiêm Chân còn có một tâm tư khác, dù
sao có Cố Hoài Việt ở đó, trường hợp nào cũng sẽ không ồn ào hay bế tắc gì cả,
cô quả thật là không có chút sợ hãi nào cả.

Xe nhanh chóng chạy đến phía ngoài sân viện của
Lâm gia, Nghiêm Chân vừa cởi dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cậu
bé dựa vào cửa nhà Lâm gia. Cô sửng sốt một chút rồi vội vàng xuống xe.

Bạn nhỏ Cố Gia Minh hé ra khuôn mặt bánh bao
nhìn cô giáo Nghiêm đang đi về phía mình, vốn định bảo trì nghiêm túc phê bình
cô vài câu nhưng còn chưa kịp than thở thì đã bị Nghiêm Chân ôm lấy cổ, một cái
ôm ấm áp làm cho tiểu tư lệnh ngây ngẩn cả, cũng quên “phản công”.

“Em không lạnh sao, sao lại ra đứng chờ ở chỗ
này?” Nghiêm Chân đưa tay chỉnh lại cái mũ cho tiểu quỷ kia.

Tiểu tư lệnh nhìn thủ trưởng chậm rãi đi về
phía mình, vội than thở, “Cô giáo, cô rất không có suy nghĩ nha. Em căn bản còn
muốn cho cô một sự kinh ngạc mà.”

Đêm đó khi cô giáo Nghiêm Chân đến Lâm gia
giao bản kế hoạch thì tiểu gia hỏa này ở nhà một mình chơi trò chơi, kết quả thủ
trưởng gọi điện về nói rằng ngày hôm sau sẽ về nhà một chuyến. Tiểu gia hỏa này
tự nhiên vui mừng không thôi, chờ cô giáo Nghiêm trở về thì nói cho cô biết tin
tức tốt này, kết quả đợi đến khi cậu bé buồn ngủ mà cô giáo Nghiêm còn chưa về.
Tiểu gia hỏa suy nghĩ một lúc rồi quyết định không nói cho cô giáo Nghiêm biết
nữa, cho cô ấy một sự ngạc nhiên vậy.

Kết quả là…

Nghiêm Chân nghe xong cảm thấy xấu hổ không
thôi.

Kết quả không nghĩ tới, là hai người lớn bọn họ
kết hợp cho tiểu tử này một sự ngạc nhiên lớn, đưa thằng bé đến nhà bà ngoại.

Cố Hoài Việt đến gần, lấy tay nâng mũ của cậu
bé lên, tiểu gia hỏa kia cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn theo đôi tay của thủ
trưởng.

Chưa tới một tháng mà khuôn mặt của tiểu gia hỏa
này đã mập lên như vậy, nhịn không được anh đưa tay nhéo nhéo hai má của Gia
Minh, rước lấy cái nhìn căm tức của con trai.

Nghiêm Chân đem tiểu gia hỏa có khuôn mặt bánh
bao thoát khỏi bàn tay của Cố Hoài Việt, rồi hỏi cậu bé, “Gia Minh, tối hôm qua
có ai mắng em không?”

Tiểu gia hỏa kia chuyển ánh mắt sang nhìn cô,
còn chưa kịp nói gì thì phía sau liền truyền đến một giọng nam trầm thấp khàn
khàn, “Hừ, bướng bỉnh giống nhau, ai có thể mắng tiểu tử nhà mấy người chứ?”

Cố Hoài Việt là người phản ứng đầu tiên, đứng
thẳng người, hướng người vừa xuất hiện ở cửa làm quân lễ. Người đến là Lâm lão
gia Lâm Trọng Bác.

Nghiêm Chân cũng có chút xấu hổ đứng dậy, nhìn
về phía Lâm Trọng Bác đang mặc chiếc áo khoác quân trang, từ trong tay của ông ấy
nhận lấy túi xách của tiểu quỷ kia.

Lâm Trọng Bạc nâng tay ý bảo hai người bọn họ
thả lỏng người xuống, cúi người xuống nhìn vào đôi mắt của tiểu gia hỏa kia.

Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh thông minh lại rất
đáng yêu, chớp chớp mắt một cái rồi cười lên, khiến cho khuôn mặt luôn luôn
nghiêm nghị cũng lộ ra nụ cười đầy nhu hòa. Ông ấy hôn lên trán rồi xoa xoa đầu
của cậu bé, sau đó mới nhìn đến Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân vừa mới tới.

“Dẫn thằng bé đi đi, miễn cho tiểu tử kia cả
ngày nhắc tới món trứng gà của nó.”

Cố Hoài Việt vừa gật gật đầu. Tiểu quỷ kia liền
chạy tới bên chân của Nghiêm Chân, nắm chặt lấy vạt áo của cô. Nghiêm Chân có
chút ngượng ngùng, nắm lấy vai của tiểu tử kia.

Một màn này đã chọc cười Lâm Trọng Bác, ông
nhìn Cố Hoài Việt, “Đi nhanh đi, nghe nói thời gian của con cũng rất gấp gáp,
có thể về nhà nhiều một chút thì nên về.”

Nghiêm Chân trấn an tiểu gia hỏa kia, cắn cắn
môi nói, “Lâm lão, sao không thấy giáo sư Tống.” Thấy Lâm Trọng Bác nhìn về
phía mình, Nghiêm Chân cố gắng làm cho tinh thần của mình hăng hái thêm mà nói,
“Ngày hôm qua, cháu cũng không đúng, cháu muốn gặp bà ấy nói lời xin lỗi.”

Cô nói thành khẩn như vậy, không nghĩ tới Lâm
Trọng Bác hừ một tiếng, bất mãn nói, “Cháu thật ra là đang nhắc nhở bác, bà già
nhà chúng ta ngày hôm qua bị cháu chọc giận quá mức rồi.”

Nghiêm Chân bị ông ấy nói như vậy thì nhanh
chóng biến sắc, mặt cả kinh, ngây ngẩn cả người, phản ứng lại là nhìn về phía Cố
Hoài Việt. Cố Hoài Việt cũng có chút không hiểu, hơi hơi nhíu mày.

Mắt thấy ba người trước mặt bị mình hù không
ít, Lâm Trọng Bác thoải mái cười, “Được rồi, cũng không dọa mấy đứa nữa, bà ấy
đang ngủ ở trên lầu. Tối hôm qua về thì sắc mặt của bà ấy không tốt, một mình vào
phòng của Lâm Kha, chờ Gia Minh tới thì ôm tiểu tử kia khóc lớn, khiến cho
chúng ta bị dọa. Hơn ba giờ sáng mới an ổn mà ngủ…”

Nghiêm Chân vừa nghe mà cảm thấy áy náy không
thôi. Cố Hoài Việt cũng phát hiện ra, liền ôm lấy bả vai cô, an ủi cô.

Không e dè mà thân mật như vậy, Lâm Trọng Bác
cũng đã nhìn thấy, trong lòng than thở một tiếng. Kha Kha cũng từng có một cơ hội
hạnh phúc như vậy, đáng tiếc thật là đáng tiếc, nhớ tới đứa con gái đã mất sớm
của mình, trong lòng Lâm lão cũng cảm thấy rất buồn.

Ông phất phất tay, chậm rãi đi thong thả từng
bước trở vào bên trong, giọng nói khàn khàn truyền đến, “Người một nhà a, người
một nhà.”

Nhìn cánh cửa khép dần trước mắt, Cố Hoài Việt
quay đầu nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh.

Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh bị thủ trưởng nhìn chằm
chằm như vậy thì không được tự nhiên mà cọ cọ bên người Nghiêm Chân, không có
làm chuyện gì xấu nhưng tâm cũng không vững rồi nha.

Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân liếc nhau, cười
cười.

Anh cúi người xuống, ôm lấy tiểu quỷ kia.

Tiểu quỷ kia nhéo nhéo vai của thủ trưởng, “Thủ
trưởng làm gì thế?”

Cố
Hoài Việt hôn lên hai má của con trai rồi nói, “Về nhà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui