Mấy người bạn đã rất lâu không gặp để tụ chung một chỗ, trò chuyện vô cùng tự nhiên như đã từng.
Trần Tĩnh Tĩnh không chỉ cảm khái một lần, nhớ ngày đó Hoa Sen Trắng sinh trưởng trên đỉnh Tuyết Sơn thật sự bị Tô Khả hái tới tay, thật là thần kỳ.
Còn Kiều Nhạc lại nói Tô Khả không có lương tâm, vừa đi là nhiều năm, ngay cả liên lạc cũng không chịu cho. Tất nhiên Tô Khả giải thích cho họ, sau đó họ vừa nghĩ tới tính tình của Tô Khả thì cũng tha thứ, chỉ cảnh cáo Tô Khả là không được lại vô duyên vô cớ mất tích nữa.
Tô Khả gật đầu liên tục.
Ánh mắt nhìn xuống dưới thì mới phát hiện bụng phẳng của Kiều Nhạc cũng là hơi nhô ra. Tô Khả không khỏi chép miệng chậc lưỡi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kiều Nhạc.
Kiều Nhạc bị cô nhìn nên bắt đầu thẹn thùng, gương mặt đỏ ửng.
Ngược lại Trần Tĩnh Tĩnh thay Kiều Nhạc giải vây, "Tô Khả cậu được phép kết hôn sớm sinh con sớm, thậm chí có thai thứ hai rồi, còn Kiều Nhạc không được phép kết hôn với người ta sinh con sao hả."
Tô Khả tiếp tục chép miệng, "Chà, người đàn ông kia là ai?" Cô dùng bản lĩnh chớp mắt của mình, cô ấy đã kết hôn sinh con rồi, chỉ là tính toán tuổi thì họ cũng đã tốt nghiệp hơn ba năm, tuổi này kết hôn sinh con thì thật ra cũng không xê xích gì nhiều nữa.
"Cậu cũng biết đó, chính là huấn luyện viên đại ngốc của chúng ta." Vương Mộng Mộng cười đến ‘nghiêng trước ngửa sau’, một tay nhỏ bé che miệng để không cười.
"Đại ngốc?" Tô Khả lập tức trở lại trạng thái thẫn thờ.
Gương mặt Kiều Nhạc đỏ lên ngượng ngùng, "Chính là Triệu Lâm, là bạn của Hoa Sen Trắng nhà cậu!"
Miệng Tô Khả "O" tròn, trong nháy mắt, tên đại ngốc cao lớn khỏe mạnh, tên đại ngốc sôi nổi cười khờ khạo đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Khả, "Là anh ấy?"
Kiều Nhạc ngọt như mật gật đầu.
Tô Khả nói: "Không phải cậu chỉ cần trai đẹp sao?" Cô khó có thể quên, tiêu chuẩn ‘chọn bạn trăm năm’ của Kiều Nhạc: thứ nhất, chiều cao cân nặng phải bình thường; thứ hai, gương mặt phải xinh đẹp kinh thiên địa khiếp quỷ thần! Thứ ba, tốt nhất là giáo sư, diện mạo lịch sự. . . . . .
Thế nhưng đại ngốc. . . . . . mô phật ba, tiêu chuẩn mà cũng chưa có một cái ăn khớp!
Cho nên Tô Khả vô tình nói lời trong lòng ra, "Anh ấy không phải trai đẹp."
Kiều Nhạc xem thường nhìn Tô Khả, "Mình kết hôn để sống, trai đẹp có thể làm cơm ăn sao."
Tô Khả: "(OoO) Ồ!"
Kiều Nhạc tiếp tục chậm rãi nói, "Hơn nữa đàn ông có bộ dạng xinh đẹp ấy, mô phật, phụ nữ mơ ước có một đống lớn, mình không muốn cuộc sống bình thường trở thành vợ chính đấu với tiểu tam, vậy thì quá mệt mỏi."
"Nói đúng đó." Trần Tĩnh Tĩnh tiếp đề tài, "Khả Khả, trên thế giới này không phải tất cả đàn ông đều giống như Tô Cẩm Niên nhà cậu, bình thường là một người đàn ông đẹp trai một chút đều thích dựa vào một chút vốn bề ngoài của mình, cả ngày ăn mặc thành chim công sặc sỡ, qua lại dập dờn trong đám đàn bà kia. Nói ra cho oai là ‘ phong lưu ’ đấy, hiểu không. Chúng mình cũng chỉ là phụ nữ bình thường nên không thể khống chế loại đàn ông này, cho nên tìm người có thể sống qua ngày là được."
Tô Khả chắc lưỡi hít hà, không ngờ mấy năm trước mấy bạn cùng phòng còn sống ở thế giới mộng ảo mà bây giờ còn thực tế hơn cô nữa.
Kiều Nhạc nói, "Hơn nữa, mặc dù dáng dấp Triệu Lâm nhà mình không đẹp, nhưng năng lực cũng là đạt tiêu chuẩn đấy." Nói xong thì nháy mắt với Tô Khả.
Tô Khả hết nói nổi.
Vương Mộng Mộng cười không đứng đắn tí nào, "Chúng mình hiểu mà, cậu rất hạnh phúc, không cần khoe khoang đâu, làm cho mình còn là gái ế chưa gả đi thì làm sao mà chịu nổi."
Kiều Nhạc liếc mắt Vương Mộng Mộng một cái, "Cậu làm trò, quý công tử đuổi theo cậu nhiều vô kể, cậu đừng làm như mình không biết."
Trần Tĩnh Tĩnh gật đầu, "Đúng vậy."
"Xía, những người đó là quý công tử ở đâu chứ, mình xem là ‘quy’ công tử thì có!" (quy là con rùa)
Tô Khả lập tức bắt đầu nhiều chuyện tới đời sống tình cảm của hai người khác, sau đó mới biết được là Trần Tĩnh Tĩnh đã đính hôn cùng người ta, sang đầu năm sau thì kết hôn, mà Vương Mộng Mộng vẫn theo danh sách những người đàn ông độc thân, cả ngày chần chừ trong kiếp sống xem mắt khổ ép.
Chỉ là Tô Khả tò mò nhất chính là sao Kiều Nhạc lại hợp cùng Triệu Lâm. Bởi vì hai người bọn họ mới qua lại vào năm trước thì tháng năm năm nay đã kết hôn. Nếu hai người bọn họ nhìn vừa mắt thì nên sớm tốt hơn rồi?
Chuyện này nói đến còn rất mang tính hài kịch, ngày đó Kiều Nhạc đang mua sắm, kết quả đụng phải kẻ cướp giật túi, cô lập tức đuổi theo rồi, hoàn toàn không có khái niệm "nguy hiểm". Mà Triệu Lâm thi hành nhiệm vụ trở lại, vừa ăn xong đang đi ra từ một quán bán cơm ngon quanh chỗ Kiều Nhạc mua sắm, nhìn thấy một cô gái không có hình tượng đuổi theo tên cướp sắp biến mất phía trước, thân là bộ đội đặc chủng nên tinh thần chính nghĩa tăng lên cao, liền giúp đỡ bắt được tên cướp, trả lại túi cho Kiều Nhạc, lúc đưa cho Kiều Nhạc thì nhận ra Kiều Nhạc. . . . . .
Kết quả là căn bản không cần điện giật mà là hai người qua lại với nhau nên mới tốt lên. . . . . .
Sau khi Tô Khả nghe xong tiết mục ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ kinh điển thì uống một hớp nước, "Ngưu bức quá." Không ngờ người đại ngốc theo đuổi con gái mà không tốn nhiều sức lực như vậy, nhớ năm đó cô đuổi theo Tô Cẩm Niên thực sự tốn ròng rã ba năm mới ‘tu thành chánh quả’.
Nếu như tâm tư của cô bị Kiều Nhạc biết thì nhất định Kiều Nhạc sẽ trực tiếp đập vào trán Tô Khả một cái: aiya, không phải mỗi người đều là Tô Khả, cũng không phải mỗi người đều là Tô Cẩm Niên!
Lúc ăn cơm trưa, ba cô gái càn quét sạch sẽ thức ăn ngon hợp khẩu vị trên mặt bàn, cuối cùng còn nói thêm một câu, “Huấn luyện viên Tô, tài nấu nướng của anh thật sự là có thể so với đầu bếp năm sao đấy, chúng em nhất định sẽ tới thăm nhiều hơn.”
Tô Khả thật muốn sút bay mấy người này, mấy người này vì cái ăn mà thật sự là không có lẽ nghi phẩm giá nữa rồi.
Sau khi ăn uống no đủ thì Triệu Lâm lái xe jeep tới, anh tới đón Kiều Nhạc về, thuận tiện đưa mấy cô bạn ‘khuê mật’ của cô về nhà. ( bạn khuê mật ý chỉ bạn rất thân)
Khi Triệu Lâm gặp Tô Cẩm Niên thì không khỏi giật mình, anh nghe Kiều Nhạc nói muốn đi ra ngoài họp mặt, nhưng Kiều Nhạc chưa nói muốn đi đâu, nhìn thấy Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả ở cùng nhau lần ra tim của anh rất bình tĩnh, mặc dù Tô Khả là cô gái mà anh thầm mến nhiều năm, nhưng bây giờ đối với anh mà nói thì quan trong nhất là vợ của anh cùng đứa nhỏ sắp ra đời.
Khi Kiều Nhạc ngồi lên xe của Triệu Lâm thì Tô Cẩm Niên không nhịn được nói một câu, “Hắc, thì ra em là bà xã của Triệu Lâm sao.”
Cùng lúc đó mặt của Kiều Nhạc đen thui, thật muốn sút cục gạch cho chết Tô Cẩm Niên. Trước đây lúc cô và Triệu Lâm kết hôn, không phải anh cũng tới sao? Em gái anh phải nhận ra cô chứ!
Có muốn kích thích người thế này hay không?
Mặc dù dung mạo của cô không đẹp như Tô Khả, trái áo ngực cũng không lớn hơn Tô Khả một chút, nhưng mà có cần hoàn toàn không chú ý đến cô vậy hay không!
Kiều Nhạc buồn bực lặng lẽ nắm chặt quả đấm: “Huấn luyện viên Tô, em sẽ vô cùng cần mãn hơn để anh nhớ em là bà xã của Triệu Lâm, đồng thời còn có thể để cho anh nhớ em là ‘khuê mật’ của bà xã anh!” Quan trong nhất là anh làm thức ăn thật sự là ăn quá ngon, ăn ngon hơn mẽ chồng cô làm rất nhiều lần, nhất định cô phải ăn nhiều thật nhiều thì mới có thể đền bù tổn thương cô chịu hôm nay.
Anh em hai người nói chuyện một hồi rồi giải tán, dù sao gần đâu đều ở thành phố B nên ngày có thể tụ hội còn rất nhiều .
Lúc trở lại nhà, Tô Cẩm Niên xoa bóp chân cho Tô Khả. Tô khả hết sức hưởng thụ thì nhận được điện thoại từ Thẩm Đường.
Từ sau lần trước anh gọi điện thoại nói cho cô biết là Jayson Hough đi tới thành phố B thì đã cô cũng không có nhận được điện thoại của Thẩm Dường một khoảng thời gian rất lâu rồi.
Tô Khả không khỏi hơi nghi ngờ.
Tất nhiên Tô Cẩm Niên cũng thấy trên điện thoại di động của Tô Khả chớp động hai chữ “Thẩm Đường”, vốn gương mặt còn đang cười nhẹ nhàng đã lập tức cho cứng đờ.
Tô Khả cười với anh, đồng thời nhận điện thoại của Thẩm Đường.
Tô Cầm Niên ăn giấm chua, đứng dậy, đi vào phòng bếp lấy trái cây ra ngoài.
Nội dung Thẩm Đường gọi điện thoài tới đơn giản là dựa và người của anh ở thành phố B mà lại còn không thể tìm được Jayson Hough, chuyện này có mờ ám.
Tô Khả cười anh đa nghi, nói với anh là không chừng có người tình báo sai tin tức Jayson Hough tới thành phố B cho anh, hoặc là Jayson Hough thật ra thì đã không ở thành phố B nữa.
Tô Khả biết Thẩm Đường quan tâm tin tức của Jayson Huogh như vậy hoàn toàn là bởi vì Jayson Hough là do anh tìm đến, xảy ra chuyện thì trong lòng của anh áy náy, hơn nữa nói cho cùng thì Jayson Hough là vì chữa bệnh cho Tiểu Bảo Tử của cô nên mới bị Thẩm Đường mời đến.
Thẩm Đường ở bên kia điện thoại liền nói, chắc hẳn Jayson Hough còn ở thành phố B, bởi vì bất kể các trạm xe lớn hay nhà ga, trạm tàu điện hay là sân bay đều có cảnh sát đang tìm kiếm…….
Thẩm Đường lại nói là từ trước đến giờ trực giác của cô đều rất chính xác nên nói với anh ấy một chút xem là cô có cảm giác gì.
Tô Khả cười, cô biết Thẩm Đường có ý gì. Bởi vì nội gián bên trong Cụ Cảnh sát cùng với kẻ đầu sỏ tội ác trùm ma túy trong vụ án của trùm buôn thuốc phiện quả thật như Tô Khả nói với Tô Cẩm Niên. Vì vậy, có một ngày Tô Khả lên mặt nói với bọn người Doãn Lục Phong, Doãn Lục Hàm và Thẩm Đường. Nói trực giác của cô có thể so với những thần tiên bấm ngón tay biết coi bói…
Lúc này Thẩm Đường nói như vậy thì Tô Khả thấy buồn cưới nên nói với Thẩm Đường, thật sự cho rằng cô là thám tử lừng danh sao. Lần trước nói đúng chỉ là do may mắn.
Cuối cùng, Tô Khả lại nói, chẳng qua cô thật sự cảm thấy có chỗ là lạ. anh nói trước khi Jayson Hough mất tích thì từng nói với Tô Cẩm Niên là chú ý an toàn. Mà cuối cùng cảnh sát bên kia thấy video là Jayson Hough bị Mông La NHAnh cùng người đàn ông Lữ gì đó trói đi……
Thẩm Đường lập tức nói, Tô Khả, quả nhiên em là siêu cấp vô địch thần thánh!
Nói xong, anh cúp điện thoại, để lại vẻ mặt Tô Khả không giải thích được ngồi ở trên ghế salon.
Lúc Tô Cẩm Niên bưng trái cây đi ra thì chính là thấy bộ dạng Tô Khả ngây ngốc, “Ăn ít nho này.”
Tô Khả lấy lại tinh thần, tùy ý cầm trái nho, còn chưa nhét vào trong miệng, “Cẩm Niên, lúc nãy Thẩm Đường gọi điện thoại cho em.”
Tô Cẩm Niên ăn giấm, giọng nói hơi chua, “Anh biết rồi.” Không nhìn thấy anh bởi vì khó chịu mà đi phòng bếp sao. Thẩm Đường thật là không phải con ruồi tốt mà, không có việc gì cũng thích gọi điện thoại cho vợ anh, có một chút tự giác cấm kỵ trai gái lớn hay không.
Nếu bị người ta biết anh như vậy thì chắc chắn đầu đầy vạch đen, ôm bụng cười lăn lộn: Tô Cẩm Niên, cả ngày anh cầm súng đấy, còn không biết anh không sống ờ thời đại nam cày ruộng nữ dệt lụa thời đại vũ khí lạnh đấy.
Tô Khả tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi, “Cẩm Niên, anh nói rốt cuộc Jayson Hough xảy ra chuyện gì?”
Tô Cẩm Niên buồn bực cầm lên một trái nho nhét vào miệng Tô Khả, “Sao anh rõ chứ?” Anh làm lính chứ không phải nhà tâm lý học.
“Hơn nữa, Khả Khả, người này biến mất cũng có mấy tháng thôi, nếu như còn sống thì đương nhiên chúng ta không cần lo lắng, nếu như chết rồi thì bây giờ chúng ta cũng chỉ cùng lo lắng thôi.”
Tô Khả đấm vào lồng ngực của anh, “Chà, anh nói gì đấy. Nói thế nào…….” Tô Khả rất muốn nói Jayson Hough là ân nhân cứu mạng của con trai họ, nhưng là gần đến lúc cuối thì nửa chữ cũng nói không ra.
Bởi vì ngày phẫu thuật đó, nếu như không có Trịnh Diệu Đông thì có lẽ Tiểu Bảo Tử của cô đã bị Jayson Hough hại chết. Mặc dù cuối cùng, ông sám hối, mặc dù cuối cùng, ông nói Cẩm Niên phải cẩn thận………
Tô Cẩm Niên thấy Tô Khả không nói nữa, “Tốt lắm, nhiều cảnh sát đều ở đây lo lắng, ít đi hai chúng ta cũng không ít. Em ngoan ngoãn dưỡng tốt con gái của chúng ta, vậy là tốt rồi. Hử?”
Tô Khả gật đầu, nhìn bụng đã nhô ra, “Con gái ơi, con đúng là nên ra nhanh một chút.”
Tô Cẩm Niên: ?
Tô Khả: “Con ra đi, mẹ con muốn làm gì cũng có thể làm rồi. Ai…. ”
“……”
“Nhớ là trong cả trăm loại chim có ngày cánh chim không dính vào thân……”
Chân mày Tô Cẩm Niên rút thành hình chữ “giếng”, dung mạo anh tuấn gần như vặn vẹo: “Tô, Khả!”