Buổi sáng lúc Tô Khả rời giường, một mình Tiểu Bao Tử đã mặc rửa mặt xong, ngồi ở trên ghế sa lon dưới lầu, yên lặng chơi túi sách nhỏ, vẻ mặt này quả nhiên là muốn giày vò người ta một phen mà.
Lúc Tô Khả xuống lầu, Tiểu Bao Tử ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đen láy có một ít nước mờ mịt, giống như là muốn bày tỏ tràn đầy uất ức, rồi lại không dám, chỉ có thể chăm chú nhìn Tô Khả một hồi lâu, miệng nhỏ của bé mới mở ra, nói một tiếng, "Mẹ. . . . . ."
Tô Khả đi đến bên cạnh Tiểu Bao Tử, nghĩ đến lời Tô Cẩm Niên nói ở bên tai cô đêm qua, trong lòng đã không còn không muốn để cho con tra của cô thực hiện lý tưởng của bé như hôm qua nữa.
Tô Khả nói: "thật sự muốn làm quân nhân sao?"
Tiểu Bao Tử thấy Tô Khả hỏi như vậy tựa như hi vọng đã tới, đầu nhỏ gật như bằm tỏi, mắt cũng sáng lấp lánh, "Dạ, mẹ."
Tô Khả sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử, thở dài, "Làm quân nhân rất cực khổ."
"Con không sợ cực khổ."
"Làm quân nhân rất nguy hiểm."
"Con không sợ nguy hiểm."
"Làm quân nhân, vẫn không thể thường gặp mẹ đấy."
". . . . . ."
Tiểu Bao Tử cúi đầu, sau đó nhìn tay nhỏ bé của mình rất lâu. Trong lòng rất rối rắm, nếu như bé đi làm quân nhân thì sẽ không gặp được mẹ, không gặp được mẹ thì sẽ không được aqn những món ăn do mẹ làm. . . . . . Nhưng quân nhân, làm một quân nhân giống như bố cũng vĩ đại như vậy. . . . . .
Trong lòng cậu nhóc đấu tranh hồi lâu, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bao Tử nghiêm túc nói với Tô Khả: "Mẹ, sau này con là người lớn rồi, không thể mỗi ngày đều đi theo bên cạnh của mẹ, nhưng mẹ ơi, mẹ yên tâm, con sẽ nhớ mẹ."
Khóe miệng Tô Khả giật giật, một hồi lâu thì vỗ vỗ trán Tiểu Bao Tử, "Thằng nhóc xấu xa, nhanh như vậy đã nghĩ đến sau này rồi."
Trong nháy mắt cả người Tiểu Bao Tử cũng sáng lên, hôn lên má của Tô Khả một cái thật kêu, "Mẹ, con yêu mẹ nhất."
"Thôi đi, ngày hôm qua không phải con nói yêu bố nhất sao."
"Bố và mẹ con đều yêu nhất mà." Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử mở to.
Tô Khả nhìn chữa khỏi cho Tiểu Bao Tử cười thì giống như là cả người đắm trong ánh mặt trời, vô cùng thoải mái.
Hai mẹ con ở chỗ này nói mấy câu nói khe hở, phía bên kia, ở trong phòng bếp nấu cơm Tô Cẩm Niên liền khập khiểng đi ra, "Khả Khả, Tô Tô, tới đây ăn điểm tâm rồi."
Tô Khả mở rộng hai cánh tay, vui vẻ cười một tiếng với Tiểu Bao Tử, "Nhà có chồng nấu cơm, cảm giác thật tốt mà."
Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Tô Khả, "Mẹ, nhưng bố đang bị thương."
"Mẹ con là phụ nữ có thai."
"không phải có thể ăn sáng ở ngoài sao."
Tô Cẩm Niên đi tới, nghe được Tiểu Bao Tử nói như vậy thì véo chặt gò má mập mạp của con, "thật ra thì con muốn ăn bánh trứng bên ngoài rồi, đúng không?"
Mặt của Tiểu Bao Tử đỏ lên, "Bố, con là vì bố khỏe mạnh mà nghĩ chứ bộ."
Tô Cẩm Niên cúi đầu hôn Tiểu Bao Tử một cái, "Hừ hừ, thật là con trai tốt của bố."
Tô Khả đứng ở bên cạnh, nhìn bố con càng ngày càng hài hòa thì trong lòng ấm áp, không nhịn được cười ra tiếng, "Nhị Tô nhà ta càng ngày càng mở to mắt nói dối rồi nè ~"
"Hừ hừ, mẹ, hàng ngày mẹ đều cháo trắng, cũng không muốn ăn bánh trứng sao? Dù sao con cũng không tin."
"Xì ——"
*
Tiểu Bao Tử đi vườn trẻ, Tô Cẩm Niên được xe của đơn vị đón đi, giống như là trao đổi chuyện quan trọng gì đó. Tô Khả chỉ dặn dò Tô Cẩm Niên phải nhớ uống thuốc rồi một mình xem tiểu thuyết ngôn tình của mấy người Vương Mộng Mộng đưa tới.
Lúc đang vui vẻ xem thì Vương Mộng Mộng gọi một cú điện thoại tới Tô Khả.
Tô Khả kinh ngạc một phen, dù sao mấy bạn cùng phòng lúc đại học của cô rất bận rộn. Giống như Kiều Nhạc đang an tâm dưỡng thai, Trần Tĩnh Tĩnh đang chuẩn bị công việc kết hôn. Vương Mộng Mộng đang đọ sức với một đám người theo đuổi, dưới tình huống bình thường thì mấy người các cô chắc là sẽ không quấy rầy cô dưỡng thai.
"A lô?"
"Tô Khả!" Giọng nói của Vương Mộng Mộng có một chút gấp gáp thở dốc.
Tô Khả không giải thích được, "Sao vậy?"
"Tô Khả, Tô Khả, mình hận chết cậu đây!"
"Mình nói này bà Vương, cậu vẫn nên nói tại sao đi." Tô Khả cầm trái dưa chuột mà Tô Cẩm Niên đã rửa sạch bên cạnh, cắn một cái, không tệ, rất sạch sẽ à.
"Cậu còn nói, cậu đưa tới cho mình một khối kẹo mè xửng đây, kẹo mè xửng!" Lúc này Vương Mộng Mộng phía bên kia rối bù, đôi tay mạnh bạo nắm lấy tóc.
"Ai ui, mình còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì đấy. Kẹo mè xửng gặm ăn không phải tốt sao, chuyện bé xé to hà. Cậu khoan hãy nói, mùi vị kẹo mè xửng không tệ, đây chính là đặc sản của thành phố H chúng mình đấy."
Sau khi Vương Mộng Mộng phía bên kia nghe Tô Khả nói như vậy thì có loại muốn ói ba lít máu dắt lừa thuê, "Mẹ nó! Tô Khả! Rốt cuộc mình đã biết năm đó Tô Cẩm Niên đau khổ thế nào. Á, thiệt thòi cho mình còn ra sức khích lệ cậu tiếp tục theo đuổi anh. . . . . ."
Năm đó, ba người ở kí túc xá, trừ Vương Mộng Mộng thường an ủi Tô Khả không nên nản lòng bỏ qua, nhưng khuynh hướng hai người khác là nghiêng về bên Doãn Lạc Phong.
Tô Khả sờ sờ cằm, không rõ tại sao bạn tốt nhắc lại chuyện xưa, "Haizz, bây giờ không phải mình cùng Tô Cẩm Niên sống rất hạnh phúc sao, nhìn đi, bây giờ mình cũng hai đứa rồi, đến nay mà bóng dáng đứa bé cậu cũng không nhìn thấy đấy."
"Mẹ nó!" Vương Mộng Mộng phía bên kia bật lên, "Tô Khả, cậu thật là đứng nói chuyện không đau thắt lưng mà! Ôi, ói máu, tức chết tôi rồi!"
"Ui ui ui, bớt giận, Thái hậu bớt nóng, người vẫn nên nói với thần một chút xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra." Tô Khả vừa nói vừa tiếp tục cắn dưa chuột một cái, cắn rất giòn.
Dĩ nhiên là Vương Mộng Mộng nghe âm thanh Tô Khả vừa ăn gid đó thì không khỏi oán niệm: cô ở chỗ đó khổ sở muốn chết, ngay cả muốn ăn một chút gì cũng không có, mà Tô Khả không an ủi cô lại còn rỗi rãnh tự đắc mà ăn đồ ăn như thế.
"Tô Khả!"
"Ờ, nghe đây, thân ái."
"Á, Uông Đào, Uông Đào, Uông Đào!" Hiển nhiên, Vương Mộng Mộng bị tên của người này hành đến điên rồi.
Tô Khả cầm điện thoại di động hơi xa ra một chút, "Lỗ tai của mình còn sử dụng tốt lắm, đừng lớn tiếng như vậy, dọa con gái nuôi của cậu sợ thì làm thế nào."
"Hứ, cậu đẻ con ra vẫn là con trai! Số của cậu chính là không có con gái!"
"Mẹ nó, cậu thật nham hiểm!" Tô Khả nắm quyền, "nói đi, rốt cuộc Uông Đào thế nào?"
Đối với Uông Đào thì nhất định là Tô Khả rất có ấn tượng, dù sao khi trước lúc Tần Phi đang làm phẫu thuật, thời gian anh dùng lời lẽ cũ rích gần như rất dài, còn khiến Tô Khả "tự mình đa tình", làm sao có thể quên đây.
Trở lại, cuối cùng sau khi Tô Khả biết được người anh thích là Vương Mộng Mộng thì cô nghĩ đến cho đến bây giờ trong bốn người ở phòng của các cô thì Vương Mộng Mộng là là một người độc thân, mà Uông Đào, người làm việc ở bệnh viện quân đội, hơn nữa làm một bác sĩ ngoại khoa mổ chính, hiển nhiên là năng lực rất tốt, thanh niên đẹp trai tài giỏi, hơn nữa anh và Vương Mộng Mộng cũng coi là bạn học cũ, sánh đôi với Vương Mộng Mộng thì không tồi. cô mắc được dây tơ hồng thì mắc dây tơ hồng thôi, đây chính là tích công đức, là chuyện tốt, vì vậy liền cho Uông Đào sô điện thoại của Vương Mộng Mộng.
Mà bây giờ Vương Mộng Mộng khổ sở gọi điện thoại cho cô thì hiển nhiên là tương đối bất mãn Uông Đào, Tô Khả không khỏi chột dạ một hồi.
"Haizz, người này, mỗi ngày quấn lấy mình, quấn lấy mình, quấn lấy mình đấy." cô sắp sụp đổ rồi có được hay không!
"Ai ui, Uông Đào không tệ mà, dáng dấp không tệ, năng lực cũng có, hơn nữa các cậu là bạn học cũ, biết người biết ta, ghép thành đôi không phải rất tốt sao, cậu từ chối anh ấy làm gì."
"Tô, Khả!" Vương Mộng Mộng đã gầm thét ở bên kia, "Lần sau bà đây nhìn thấy cậu thì nhất định chụp cậu đến đảo Java đấy cậu có tin không!"
"Hì hì, chồng mình là Tô Cẩm Niên."
". . . . . ." Vương Mộng Mộng bên kia trầm mặc gần mười giây, sau đó bộc phát càng gào thét dữ hơn: "Mẹ kiếp!"
Tô Khả run một cái, dè dặt nói, "Hắc, Mộng Mộng?"
"Làm gì!" Vương Mộng Mộng tự cào tóc cô thành một tổ chim, nếu bị người khác thấy thì khẳng định bị dọa đến gần chết, đây là người đẹp Vương Mộng Mộng vô cùng ngọt ngào sao?
"Uông Đào rất kém sao? Mình từng nói chuyện với anh ấy, tính tình anh ấy rất tốt mà." Ừ, chính là phiền một chút, bác sĩ đang làm mà vẫn nói chuyện tình yêu như thế, hiếm thấy.
>.
Vương Mộng Mộng tiếp tục cào mái tóc, "Đừng nói nữa, cả ngày lẫn đêm tới bệnh viện của mình chặn mình lại, nói những chuyện hôm nay anh làm phẫu thuật cho người nào, hôm nay anh làm gì, còn em, Mộng Mộng, còn em, Mộng Mộng. . . . . ."
Tô Khả lập tức xin tha thứ, "Được rồi, đừng lặp lại, cậu cũng gần biến thành máy phát lại rồi."
Vương Mộng Mộng nói: "Còn có một lần, một trai đẹp ở bệnh viện mình mời mình ăn cơm, ôi người này vừa tới liền trừng mình với bác sĩ đẹp trai, nói với bác sĩ kia mình là bạn gái anh, đã qua lại năm năm rồi, mình. . . . . ."
Vương Mộng Mộng nói một tràng lời nói buồn nôn, Tô Khả nghe, dần dần, Tô Khả cũng ăn hết dưa chuột, lại dần dần, đầu Tô Khả gật từng cái từng cái, tựa như buồn ngủ rồi.
Vương Mộng Mộng tiếp tục châm chọc Uông Đào đắc "thập ác bất xá" được. (thập ác bất xá: mười tội nặng không thẩ tha
"Này, Khả Khả? Tô Khả? !"
". . . . . ."
"Tô Khả!" Giống như là phản ứng được điều gì đó, Vương Mộng Mộng nổi bão lên.
Tô Khả bị dọa đến giật mình, sau đó nói, "Ai ui, thân mến của tôi ơi, cậu đừng nói lớn như vậy, mình nghe mà. nói xong rồi hả ?"
". . . . . ." trên đầu Vương Mộng Mộng vây lấy vô số chữ "Tỉnh", chân mày vừa nhíu vừa giật.
"Ha ha. . . . . ." Tô Khả lập tức hiểu rõ không khí không thích hợp, "Ha ha. . . . . ."
"Tô, Khả!"
"Ôi, bên này nghe mà." Tô Khả lập tức an ủi, "Lại nói nè, Mộng Mộng, thật không phải
Mình nói. nói như thế nào thì Uông Đào cũng thích cậu nhiều năm như vậy, mặc dù mình không phải quen thuộc với anh ấy, nhưng mình vẫn nhớ mang máng hình như ở đại học anh ấy không có kết giao bạn gái”
“…”
“nói không chừng bây giờ còn là xử nam ấy, ôi xử nam! Mộng Mộng, mong ước đích thực của cậu ngoại trừ nhìn đàn ông khắp thế giới bị phá “cúc hoa” thì không phải còn có tự mình phá lần đầu dưa chuột của vô số soái ca sao. Bây giờ ,ột người có dáng dấp thậtt tốt thanh niên đẹp trai tài giỏi, tiễử nam đưa tới cửa, cậu còn không xuống tay? nói thế nào thì cậu cũng “thân khinh bách chiến” rồi, hiện tại một soái ca xử nam đưa tới mời cậu mở bao thì cậu phải kiếm bộn rồi, ngược lại cậu vẫn không nhào tới, cònở chỗnày chit chit lải nhải với mình, thật sự rất không giống cậu đấy.”
“Bị cậu nói như thế…”Vương Mộng Mộng phía bên kia sờ sờ cằm, mắt to vừa ảm đạm không ánh sáng lập tức nổi lên màu xanh.
“Hơn nữa, mình chỉ để cho cậu cùng anh ta lui tới thử xem sao, không thích hợp thì nói chia tay, cũng không nhất định là phải kết hôn, rốt cuộc cậu do dự gì chứ”
thật ra thì sau khi Tô Khả nói ra những lời này thì chột dạ, dù sao Uông Đào không giống người sau khi bị ăn xong mà có thể ném qua một bên.Trong lúc học đại học nhiều năm như vậy, anh ta cũng khồn có theo đuổi Vương Mộng Mộng, ngược lại bây giờ mới phát động theo đuổi cũng có thể thấy được.
một người đàn ông có suy nghĩ chính chắn sẽ không lúc đang học đại học mà tìm bạn gái, bởi vì anh ấy biết mình không có điều kiện mà tự tin với cô gái kia là anh phụ trách được tương lai của cô.
Mà bạn học Vương Mộng Mộng, vừa là một trong bốn người ở phòng của họ, tính tình không ổn nhất. Bốn người bọn họ cũng bắt đầu từ từ đi vào cuộc sống hôn nhân, mà đến nay cô vẫn còn độc thân thì có thể thấy được
Bây giờ mặc dù Vương Mộng Mộng óan trách Uông Đào, nhưng Vương Khả mơ hồ có cảm giác thật ra Vương Mộng Mộng vẫnthích Uông Đào. Nếu không lấy tính tình của cô thì nhất định hai cái tát đi qua, đâu đến lượt Uông Đào hết lân này tới lần khác đi lại trước mặt cô ấy chứ.
Hơn nữa, cô thấy Uông Đào và Vương Mộng Mộng rất xưng đôi, dúao giới thiệu Uông Đào cho Vương Mộng Mộng thì cô vẫn thông qua cùng Trần Tĩnh Tĩnh và Kiều Nhạc, hai chị em này cũng gật đầu cảm thấy Uông Đào rất xứng đôi với Vương Mộng Mộng
Tính tình Vương Mộng Mộng bất định, tính tình Uông Đào chững chạc, vừa lúc bù trừ nhau, hơ nữa Uông Đào thích Vương Mộng Mộng nhiều năm như vạy, thậm chí có lúc nói tới Vương Mộng Mộngthì mặt không tự chủ đỏ lên, bỏ lỡ một người đàn ông như vậy là chuyện đáng tiếc tới cỡ nào.
Cho nên Tô Khả cảm nhận được cô vô cùng cần thiết vì bọn họ mà them chút lửa,lửa này chính là tình hình của người đàn ông rồi. cô vẫn không tin lên cùng lượt thuyền với anh ấy mà cô ấy còncó thể trả vé.
A ha ha ha ha ~
Dĩ nhiên nếu bị Vương Mộng Mộng biết ý nghĩ của Tô Khả khuyên cô ăn Uông Đào như vậy thì khẳng định cô ấy không nói hai lời mà cầm con dao phay đuổi giết tới đây
Sau một lát Vương Mộng Mộng phía bên kia do dự thì nói với Tô Khả:”Khả Khả, cậu nói cũng đúng, người Uông Đào quả thật dáng dấp không tệ, lúc trước thời còn sinh viên thật ra mình cũng rất thích, chỉ là khi đó tính tình anh ta quá buồn bực, ba câu mà nói không ra thì buồn bực cái rắm, sau đó mình ghét luôn, chỉ là gần đây anh ấy lại dính sát rồi, không đoạt được thân xử nam của anh ấy thì có lỗi vơi mình rồi”
Tô Khả:”…”
một hồi lâu
Tô Khả:”Mình cúp đây, con gái của mình gọi đi ngủ đấy”
“Hả?Ờ, được…”
“Khò khò____”
Hả? Tô Khả sinh con gái lúc nào!Mẹ kiếp!
*
Tô Khả sờ sờ huyệt thái dương trong lòng yên lặng nói thầm: Vương Mộng Mộng, cậu may mắn đấy. Uông Đào cũng còn chưa gặm cậu, để cậu còn giỡ chứng gắt gỏng, nếu thật sự gặm cậu rồi cậu thật sự còn có thể đào Ngũ Chi Sơn của anh ấy sao?nói đùa (Ngũ Chi Sơn là một huyện cấp thị tỉnh Hải Nam, Cộng hòaNhân dân Trung Hoa. Có hình năm ngón tay đấy. Ở đây ý muốn nói là thoát không khỏi lòng bàn tay)
Nghĩ như vậy thì Tô Khả nhún vai, đúng lúc một có điện thoại gọi đến, Tô Khả tưởng rằng Vương Mộng Mộng lại gọi tới càu nhàu nên run lên một cái, liếc nhìn thì phathiện tên phia trên là “ Thẩm Phi Phi”, Tô Khả vô cùng may mắn vỗ ngực một cái.
Nhưng sau khi vỗ ngực xong thì Tô Khả cảm thấy có điểm không đúng, một hồi lâu, đầu Tô Khả đầy vạch đen, trong lòng lặng lẽ oán niệm: chẳng lẽ hôm nay là ngày mọi người bới móc sao? Cũng tìm đến cô tra hỏi rồi?
Nét mặt Tô Khả như táo bón, nhìn số điện thoại “thấy mà phát hỏang”, nhìn điện thoại không ngừng run nóng tay, nội lưu đầy mặt.
Quả nhiên người không thểlàm quá nhiều chuyện xấu, nhìn đi, người bị hại đều tìm tới cửa rồi.
May mà đã hạ quyết tâm, chết thì chết, dù sao còn có Thẩm Đường làm đệm lưng cho cô, cô sợ gì chứ, vì vậy liền nhận điện thoại,”Alô, chị Phi Phi?”
“Ừm hừm~” Giọng Thẩm Phi Phi nâng lên rất cao, âm thanh của chữ “hừm” còn kéo rất dài,giọng ‘khởi binh hỏi tội’ được cô thể hiện vô cùng nguần nhuyễn.
Thân thể Tô Khả chấn đọng, nếu như Thẩm Phi Phi ở trước mặt cô thì nhất định thấy bộ dạng Tô Khả nịnh nót lấy lòng.”Chị Phi Phi,haha, rảng rỗi gọi điện thoại cho em”
Thẩm Phi Phi “haha” mà cười hai tiếng, sau đó trầm mặc không nói lời nào, làm cho Tô Khả mở miệng
Nước mắt rơi đầy, nói xem, một đối thủ hay kẻ địch, khốngợ hắn lải nhải lảm nhảm nói một đống chuyện vô nghĩa mà là sợ cô không nói lời nào.
Kẻ địch mà thao thao nói một đống chuyện thì đều là con cọp giấy,một đầu ngón út cũng có thể nghiền chết. Nhìn Vương Mộng Mộng mới vừa điện thoại tớ là có thể biết.Xem xem cô ấy lảm nhảm một đống chuyện mà bị hai câu nói của Khả Khả là có thể cản trở về, bị Tô Khả bán mà còn ở bên kia đếm tiền cho cô. Mà bây giờThẩm Phi Phi không nói nửa câu làm cô bồn chồn không ngừng. Rốt cuộc là phụ nữ kim cương trà trộm trên thương trường nhiều năm thì bản lĩnh giỏi nhất là chiến tranh tâm lý, là chiến tranh tâm lý.
Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt đồng thời vãn tự mình cô gắng lên, trong lòng lẩm nhẩm : Thẩm Phi Phi là con cọp giấy một trăm lần
“Ưm hừm!” Thẩm Phi Phi lại hắng giọng, lần này nặng nề, đem tâm tư đã bay xa của Tô Khả chấn động lần nữa.
“Chị Phi Phi…”Tô Khả sắp khóc rồi có được hay không
“ Khả Khả thật sự không ngờ, thấtự không ngờ mà”
“Haha…”
“Ôi chị đối với em là là đã quen đã thân, coi em là chị em tốt, đối với em là moi tim mổ phổi, em lại bán đứng chị thả con sói Thẩm Đường ra cho chị á, Tô Khả, em đối xử với chị Phi Phi của em như vây sao”
“…”
Tô Khả im lặng châm chọc chị Phi Phi, chị Phi Phi,chị đối với em là móc tim mổ phổi chứ gì, vả lại, em là vì hạnh phúc của chị mà. Đánh chết em cũng không tin chị và Trần Đường không có JQ! Nếu như các người thành đôi thì nói khoong chừng chị sẽ cảm động đến rơi nước mắt đối với em đấy
Dĩ nhiên trước mắt thì Tô Khả sẽ không nói những lời này ra ngoài.
Thẩm Phi Phi lại hừ một tiếng, “Tô Khả , em thật sự làm lòng chị đau đớn rồi, chúng ta còn chưa có ngồi xuống ăn cơm thật ngon mà, chị còn chưa cùng Tiểu Cẩm Niên nói chuyện thật tốt nữa, ôi…Dù sao thì chị mặc kệ, vì đền bù tâm hồn tổn thương của chị, em phải đưa Tiểu Cẩm Niên qua chỗ chị một tháng”
Tô Khả:”Mẹ nó! Nếu chị có thể thuyết phục con em qua chỗ chị ở một tháng thì em không thành vấn đè”
“Đừng !” Thẩm Phi Phi xem thường ra tiếng
“Đúng rồi, chị Phi Phi, khặc khặc~”Tô Khả nghĩ đến gì đó mà không khỏi cười ra tiếng phóng đãng
“Em làm gì mà cười ghê tởm như vậy”
“Kể với em nghe chuyện của chị và Thẩm Đường đi”
“Cút sang một bên đi!” Thẩm Phi Phi thẹn quá hóa giận, nghĩ tới chuyện tối ngàyhôm qua thì săc mặt càng thêmđỏ muốn nhỏ ra máu, âm thanh vô cùng lớn gào lên với Tô Khả:”Chi j còn chưa tìm em tính sổ đây, con nhóc em còn dám nhắc tới THẩm Đường”
Mồ hôi Tô Khả tạch tạch, thầm nghĩ, không hỏi chị chẳng lẽ em hỏi Thẩm Đường sao
“Nhà em ở đâu?CHị đi tới tìm em”Thẩm Phi Phi hỏi
“Hả?” Trong nhất thời Tô Khả không hiểu Thẩm Phi Phi muốn gì
“Ừ, Tô Khả ở cử,nhất định không thể đi dạo phố với cậu ấy rồi, chị vừa trở về, rất nhiều thứ cũng chưa chuẩn bị xong, cho nên chị có thể tìmem, hắc hắc…”nói xong thì âm hiểm cườihai tiếng
Khóe mắt Tô Khả giật giật báo địa chỉ cho cô ấy
Khong được ba mươiphút thì ThẩmPhi Phi không yên chạy đến biệt thự nhỏ của Tô Khả
Hôm nay cô mặc một bộ vest tây trng màu đỏ nhỏ, một quần bò màu đen ôm sát người, phối với đôi cao gót màu lửa đỏ thoạt nhìn cả người như người mẫu từ trênbáo đi xuông
“Ôi chao, phong cách nữ hoàng”
Cằm Thẩm Phi Phi khẽ nâng lên :”Chắc Chấn rồi!”
Bộ dáng xinh đẹp kiêungạo, trong đầu Tô /khả không khỏi hiện lên hình ảng nữ hoàng kiêu ngạo bị con sói Thẩm Đường đụng ngã thành cô vợ nhỏ.Tô Khả không nhịn được muốn cười nhưng cô nhịn được
“đi đi, đỏ máu”
Thẩm Phi Phi lái chiếc xe Ferrari màu đỏ của cô tới, rất bảng bao, loại xe sang trọng này xếp đóng ở thành phố B, tỷ lệ duy trì cũng rát cao
cô đưa Tô Khả tới nơi không phải nơi buôn bán sầm uất nhất thành phố B mà hôm qua TôKhả đi dạo, là khuvực trong nôi jthành, nơi cólưu lượng người tương đối ít
Hai bên kiến trúc con đường màu xám tro, thoạt nhìnnhư có mùi vị phong cách cổ Châu Âu, vô cùng được giới thanh niên cùng mỹ thuật ưa thích
Lạinói tính tình Tô Khả tươgnđối linh hoạot hiển nhiên, không phải thanh niên hay văn nghệ **,cho nên không sao cảm thấy hứng thú với con đường này, đi học ở thành phố B nhiều năm như vậy mà cô không thường cùng bạn bè tới đây
Cửa hàng hai bên dường như yên lặng, có vẻ khu náo nhiệt ở thành phố B có chútđột ngột. Thẩm Phi Phi quen đường dẫn Tô Khả vào cửa tiệm
Tô Khả ngẩng một vòng thì phát hiện tiệnm này vô cùng trang nhã, rất hương vị Châu Âu. Cửa tiệm này không nhiều, nhưng từng cái từng cái đan xen hợp lý không làm thị giác mệt mỏi
Thẩm Phi Phi cầm lấy cái áo khóac màu trắng gạo, tự thử lên người cô một hồi khong khỏi gật đầu đông ý, trực tiếp đặt đồ lên nhân viên hướng dẫn mua bên cạnh, ánh mắt băn khoăn chiến lợi phẩm tiếp theo
không được mấy phút thì Tô Khả nhìnlên đống chiến lợi phẩm của Thẩm Phi Phi ở quầy thu tiền bên kia. Đầu Tô Khẩ đầy vạch đen, hận không di chuyển tòan bộ đò về nhà Thẩm Phi Phi thì không khỏi nói,” Chị Phi Phi, chị không đến cửa hàng kế tiếp xem một chút sao?”
Thẩm Phi Phi đang thử một chiíec váy dài trước kính, “đi xem chứ, trước tiên mua đồ thích hợp với chị ở tiệm này rồi nói”
Đầu tô Khả đầy vạch đen, quả nhiên phụ nữ kiếm tiền không giống nhau, huống hồ còn có một người đàn ông kiếm nhiều tiền hơn đằng sau lưng
Tô Khả nói hết nổi quay đầy llại, phát hiện cửa bỗng chốc bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc áo vàng sáng đi vào. Tô Khả không khỏi cau mày, trong đầu hiện ra bốn chữ: oan gia ngõ hẹp!