Tô Khả tức giận gần
chết, trực tiếp tuôn ra câu nói tục. Haizz, người này đúng là âm hồn bất tán, vừa mở miệng chính là tiếng cười "khà khà ——" âm hiểm, làm cho
người ta lạnh đến buồn nôn không dứt. Thật coi cô làm từ đất dẻo cao su
sao, mặc cho người ta chà xát bóp nặn tròn trịa chắc. Hơn nữa, dù là
người làm từ đất dẻo cao su, em gái nó, cũng có ba phần nóng tính có
được không được.
Phía bên kia một hồi im ru: ". . . . . ."
"Em gái, gọi tôi là chị gái đi, kêu đi, kêu đi! Trời ạ, coi như ông muốn
gọi tôi là chị gái thì tôi còn không muốn người đàn ông lớn tuổi mà có
thể làm bố tôi làm em trai! Xì!"
"Tôi khinh! Mày cẩn thận một
chút, ông đây giết chết mày!" Cái người luôn cười "khà khà ——"không
ngừng, giả thần giả quỷ - Lữ Lương rốt cuộc tuôn ra nói tục.
Âm thanh của hắn giống như là bị hun khói qua, vô cùng khàn khàn khó nghe, Tô Khả không khỏi run người một cái.
Tất nhiên Tô Khả nghe được Lữ Lương bên kia cực kỳ tức giận, không khỏi
cười to lên, trong âm thanh tràn đầy giễu cợt, : "Ơ, tiếp tục giả thần
giả quỷ nữa đi, sao không giả thần giả quỷ nữa rồi hả?"
"Mày!" Lữ Lương hét lớn một tiếng, ngay sau đó giống như là phản ứng được điều
gì, lại nói, "Ồ, bản lĩnh Tô phu nhân cao thật, khà khà —— không có việc gì, các người chờ chết đi!"
Nói xong thì hắn cúp điện thoại.
Tô Khả nhìn dòng chữ hiện Trò chuyện kết thúc" phía trên, nhìn lại số điện thoại kia, lại là một số lạ điện tới, vả lại địa chỉ điện tới hiện là
tỉnh X, đó là biên giới đen tối phía tây Trung Quốc, cũng là địa phương
nghèo khó nhất.
Tô Khả cau mày, sau đó nghĩ đến lời Tô Cẩm Niên
nói lần kia: binh đến tướng chặn, sợ gì, Lữ Lương hắn cũng không phải là ba đầu sáu tay, còn có thể hù chết bọn họ hay sao? Hơn nữa, Lữ Lương
còn là một tội phạm truy nã quan trọng trên cả nước, hoàn toàn gặp phải
ánh sáng là chết rồi, có thể nâng lên bao nhiêu sóng gió nữa.
Nghĩ như vậy thì Tô Khả lại trấn an không ít, sau đó xem bộ phim Hàn Quốc
đang chiếu trên TV, nhìn oppa cùng unnie chia tay nhau, Tô Khả đấm bàn
cười to. (oppa là anh trai, unnie là chị gái, xưng hô ở Hàn Quốc)
Cho nên đợi đến sau khi Tô Cẩm Niên cùng Tiểu Bao Tử tắm xong đi xuống, nhìn Tô Khả bên kia cười có chút thần kinh, hết nói nổi.
Tô Khả nói với Tiểu Bao Tử: "Đúng rồi, Tô Tô, trong bữa tiệc hôm nay nhìn
thấy cô của Thân Na Na ấy, không phải cô ấy cho con một tờ giấy sao, ở
đâu rồi?"
"À, chị Lưu Tuyết à, " Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, "Tờ giấy đó con để con heo nhỏ của con đè lên rồi."
"Ờ, đi lấy đi." Vung tay lên, rất có tư thế của nữ vương.
Tiểu Bao Tử nhìn chân của Tô Cẩm Niên còn bị thương một chút, nhìn lại bụng
thật to của Tô Khả một chút, cam chịu số phận, quả nhiên bé có số mạng
của người hầu mà, vì vậy, chỉ có thể "lộc cộc" chạy lên lầu, đi lấy tờ
giấy mà Thân Lưu Tuyết cho bé.
Lúc Tô Khả cầm tờ giấy thì thấy trên đó viết: sinh viên lớp 1501 khoa Luật X**, Thân Lưu Tuyết. Số điện thoại di động: 150XXXXX
Tô Khả nhìn số điện thoại này, chợt đột nhiên có chút khó giải quyết,
"Haizz, em chưa được sự đồng ý của hai đương sự mà đã làm người làm mai, có thể có chút rối rắm hay không?"
Tô Cẩm Niên trịnh trọng trả
lời, "Ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, em làm chính là chuyện tốt.
Nếu như thành thì mọi người khen em cũng không kịp đấy."
Tô Khả
nghĩ ngợi một hồi, "Cũng đúng. Mặc dù nữ sinh kia hiểu lầm em là bọn
buôn người, nhưng lòng dạ cũng không tệ lắm. Khiến Tiểu Phong Phong và
cô gặp nhau khắp nơi, nói không chừng liền thành đấy."
"Ừ, chính
là như vậy, không sai." Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, một tay nắm tay Tô
Khả, "Em xem bảo bối thứ hai của hai ta cũng sắp ra đời rồi, cũng không
thể để Doãn Lạc Phong thân là khuê mật của em vẫn còn độc thân một mình, đúng không."
"Đúng hé, vậy em gởi số điện thoại cho Tiểu Phong Phong."
Tiểu Bao Tử ở bên kia nhìn chỉ số thông minh của bố mẹ đột nhiên biến thành
số âm thì sấm sét không ngừng: Chú Phong Phong, chú thật là đáng thương, lại bị bố con tính như vậy. Chỉ là con cũng rất thích chị gái kia, làm
mợ con cũng không tồi.
Phía bên kia, Doãn Lạc Phong trở về nhà, đang tắm, thình lình nhảy mũi một cái.
*
Hôm sau, nắng đẹp, thời tiết quang đãng.
Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đến bệnh viện quân đội. Tô Cẩm Niên là kiểm tra lại vết thương ở chân, Tô Khả là khám thai .
Bệnh viện vẫn người đến người đi. Mà Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đã quen việc dễ làm nên đến trước phòng Tô Cẩm Niên cần kiểm tra.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ cầm tấm phim mới chụp, mỉm cười nói, "Khôi phục
rất tốt, chưa tới mười ngày nữa là có thể tháo băng đeo rồi, đến lúc đó
lại có thể làm một quân nhân mà quốc dân khâm phục."
"Cám ơn."
Rời khỏi phòng làm việc này thì Tô Cẩm Niên đỡ Tô Khả đi khám thai, tron
ven cả quá trình thì đã qua hơn nửa ngày, đợi đến rời đi thì đã vào lúc
giữa trưa rồi.
Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên vào một nhà hàng lớn đông người, gọi bốn, năm món ăn.
Khi dĩa thứ nhất là thịt bò thăn bưng lên, Tô Khả phát hiện rõ ràng em gái
nhỏ bưng món ăn lên chính là cô gái hôm qua mình và Tô Cẩm Niên thảo
luận cần làm mai cho Doãn Lạc Phong—— Thân Lưu Tuyết.
Mà Thân Lưu Tuyết cũng phát hiện Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, không khỏi nói: "Ôi, chị là mẹ Tô Tô, chào chị."
"Chào em." Tô Khả gật đầu một cái, "Em đang làm ở đây à."
"Hì hì, em thay bạn cùng lớp của em ạ." Thân Lưu Tuyết cười trả lời, "Chị thì sao?"
"À, chị tới khám thai."
Thân Lưu Tuyết nhìn thoáng qua bụng nhô ra của Tô Khả, giống như là nhớ tới
gì đó nên nói với Tô Khả: "Lần trước hiểu lầm chị, thật là rất xin lỗi,
chỉ là lần đó Tô Tô khóc quá đáng thương, hết cách rồi, ha ha."
Tô Khả cười cười gật đầu, "Chị không có trách em."
"Ha ha, vậy thì tốt, em đi làm việc trước nhé, chờ em rảnh thì lần sau nói
chuyện tiếp nhé." Lúc cô ấy nói lời này thì một nhân viên phục vụ khác
bên kia đang gọi cô về.
Tô Khả gật đầu, "Được."
Tô Cẩm Niên nói: "Anh nhớ hình như hôm nay Doãn Lạc Phong rảnh rỗi ở nhà."
"?" Nói cái này làm gì? Lập tức, Tô Khả không hiểu rõ.
Tô Cẩm Niên nói: "Gọi cậu ấy đến ăn cơm đi, chúng ta gọi nhiều món ăn như
vậy thì ăn không hết." Nói xong, Tô Cẩm Niên lại vẫy nhân viên phục vụ
tới đây, gọi rất nhiều món ăn.
Tô Khả: ". . . . . . —_—. . . . . ."
Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả đầu đầy vạch đen thì điểm trán cô một cái, nhìn
Thân Lưu Tuyết bận rộn tại cái bàn khác bên kia một chút. Trong nháy mắt Tô Khả hiểu được, sau đó ngổn ngang trong gió rồi.
Một cú điện
thoại gọi cho Doãn Lạc Phong, trùng hợp, Doãn Lạc Phong có chuyện tìm
Trịnh Diệu Đông nên cũng ở bệnh viện quân đội, cho nên sau khi Tô Khả
gọi một cuộc điện thoại thì không tới năm phút đồng hồ, không chỉ có
Doãn Lạc Phong tới mà Trịnh Diệu Đông cũng tới ăn chực luôn.
Lúc
đó, món cá nấu đậu mà Tô Cẩm Niên gọi cuối cùng cũng đã bưng lên, mà
mang thức ăn lên chính là hai nhân viên phục vụ, một người trong đó vẫn
là em họ của Trịnh Diệu Đông, Thân Lưu Tuyết.
"Ôi, anh họ, anh cũng đã tới sao." Thân Lưu Tuyết hơi giật mình.
Trịnh Diệu Đông nói, "Ơ, em gái, em đi làm ở đây à."
"Không phải, bạn học em ngã bệnh, em thay cô ấy làm một ngày." Thân Lưu Tuyết
cười cười, "Vậy em đi xuống trước, khoảng thời gian hiện tại vẫn rất
bận."
"Được được." Trịnh Diệu Đông cười hì hì phất tay một cái, "Anh ở bệnh viện kế bên, có chuyện tìm anh là được."
Thân Lưu Tuyết quay đầu: "Em thì không có chuyện gì đâu."
Lúc này Trịnh Diệu Đông mới nhớ tới nghề của anh là một bác sĩ, lập tức nội lưu đầy mặt.
Mà còn Tô Cẩm Niên bên cạnh lại mặt đen thui nhìn chằm chằm Trịnh Diệu Đông.
Trịnh Diệu Đông thấy ánh mắt Tô Cẩm Niên âm trầm thì run một cái, trong đầu không nhịn được nói thầm: sao lạnh như thế.
Mà Tô Khả thấy Tô Cẩm Niên luôn nhìn chằm chằm thì dĩ nhiên là rõ ràng rốt cuộc là tại sao ông xã cô lại nhìn chằm chằm Trịnh Diệu Đông vậy, cũng
bởi vì là Trịnh Diệu Đông nên mới dẫn đến bây giờ Doãn Lạc Phong cũng
không thể cùng nữ sinh kia nói chuyện.
Nếu như Trịnh Diệu Đông
biết ý định Tô Cẩm Niên là như vậy thì nhất định sẽ nước mắt giàn giụa:
Cẩm Niên, mình đây là làm anh, thế nhưng không bằng cậu là người không
quen biết tới quan tâm hôn sự của em gái, thật sự là xấu hổ mà.
Doãn Lạc Phong vừa ngồi xuống, còn vô cùng thản nhiên ăn thức ăn sắc hương
vị đều đủ trên bàn, sau khi ăn vài miếng thì hỏi, "Khả Khả, em vạn năm
không chịu rút ra một chút, là ‘vắt cổ chày ra nước’, hôm nay sao đột
nhiên muốn mời anh ăn cơm?"
Trịnh Diệu Đông nói, "Phải đó, Khả Khả, sao em đột nhiên muốn mời khách."
Săc mặt Tô Khả đỏ ửng: "Em không thể mời khách một lần sao, các người quá
coi thường em đấy." Sau đó nhớ tới chuyện chính, lại hỏi Doãn Lạc Phong, "Tiểu Phong Phong, ngày hôm qua em gởi tin cho anh, anh xem chưa?"
"Xem rồi, một số điện thoại lạ. Em muốn làm gì?" Doãn Lạc Phong nếm thử một
miếng cá nấu đậu, sau đó mắt phượng nâng lên, nhìn Tô Khả.
Tô Khả nghĩ nghĩ, "Đó là số của một cô gái nhỏ xinh đẹp."
Doãn Lạc Phong cười, mắt phượng đen kịt, không thấy rõ một chút tâm tình
phập phồng, chỉ từ tốn nói câu, "Ồ ~ mình chạy vào phần mộ rồi liền muốn kéo người độc thân bên cạnh vào mộ luôn sao?"
Tô Khả nhịn không
được "mẹ nó" một tiếng, " Không phải là em không nỡ đển cho chị em tốt
là anh phơi thây ở vùng hoang dã sao." Nói xong, lộ ra mặt "mau cảm ơn
em đi".
"Xì —— khụ khụ ——" Trịnh Diệu Đông "xì" cười ra tiếng,
kết quả tự bị sặc, "Khả Khả, em khó làm mai rồi, chỉ là anh tò mò, em
muốn giới thiệu nữ sinh nào cho cậu em vợ của anh đây."
Tô Khả
lập tức nghẹn lại, chẳng lẽ nói với Trịnh Diệu Đông là cô muốn giới
thiệu em họ của anh cho em vợ của anh? Ách, như vậy quan hệ luân lý của bọn họ có thể mơ hồ hay không?
Ngược lại cuối cùng Tô Cẩm Niên ở bên cạnh cầm đũa lên ăn vài miếng rồi tự nhiên nói, "Người mà các cậu mới vừa gặp."
"Rầm ——" Trịnh Diệu Đông không bình tĩnh nên té từ chỗ ngồi xuống, làm cho người xa lạ trong đại sảnh sôi nổi ghé mắt nhìn.
Trịnh Diệu Đông đứng dậy, giả bộ bình tĩnh sặc mấy tiếng, sau đó ổn định ngồi trở lại của ghế của anh, cầm đôi đũa lên, nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên,
cậu nói cái gì?"
Hôm nay vốn là Trịnh Diệu Đông không mời mà đến
làm hư kế hoạch của anh nên Tô Cẩm Niên không có sắc mặt tốt quả nhiên
lại làm cho Trịnh Diệu Đông có một sắc mặt đen thui hơn, giọng nói rõ
ràng: "Không phải cậu chỉ không có khả năng nhìn mà cả khả năng nghe
cũng có vấn đề."
Trịnh Diệu Đông: "Mình. . . . . ."
Trịnh
Diệu Đông vô cùng muốn nói, lúc nào thì hính lực của mìnhcó vấn đề,
nhưng nhìn đến sắc mặt đen thùi lùi của Tô Cẩm Niên thì nửa chữ cũng
không phun ra được. Chỉ có thể trong lòng tiểu nhân bi thống núp ở góc
tường, vẽ nên các vòng tròn yên lặng chửi mắng: Tô Cẩm Niên, cậu là sao
thế, ăn ** hở?
Doãn Lạc Phong chớp mắt mấy cái, đầu óc thông
minh lanh lợi chỉ cần ba giây đồng hồ, là nghĩ rõ ràng chuyện nguyên
nhân kết quả, trong lòng khó chịu rất nhiều, giữa hai lông mày một vẻ cô đơn. Thế nhưng cũng thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh mặt của anh liền khôi phục nụ cười yêu nghiệt trước sau như một: "Khả Khả, phơi thây nơi hoang dã không tồi, ít nhất ngẩng đầu lên còn có thể ngắm Phong Hoa
Tuyết Nguyệt một chút."
Mà Trịnh Diệu Đông suy nghĩ một chút,
cũng nói, "Chỉ là nói đi nói lại, em gái mình xứng với Tiểu Phong Phong
đấy, quả thật không tệ mà."
Doãn Lạc Phong phóng một viên màu trắng cho Trịnh Diệu Đông, "Ăn nhiều một chút đi, hy vọng có thể chặn miệng của cậu lại."
Trịnh Diệu Đông đang rơi nước mắt: sao ngay cả Tiểu Phong Phong cậu cũng ăn thuốc nổ vậy.
Doãn Lạc Phong lại nói, "Mau ăn đi, hiếm khi vắt cổ chày ra nước dãi đấy."
Nói xong, ngẩng đầu cười cười với Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên đọc được rõ
ràngý tứ trong mắt kia: Tô Cẩm Niên, khi nào thì anh không có lòng tin
đối với mình như vậy.
Dĩ nhiên là đôi mắt Tô Cẩm Niên càng sâu, gương mặt tuấn tú cứng nhắt, rất rõ ràng nói: người lạ chớ vào.
*
Chuyện giới thiệu dĩ nhiên là để qua một bên.
Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên cũng yên lặng trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn,
trong thời gian "ồn ào" trôi thì lại một khoảng thời gian nữa qua đi,
bụng Tô Khả cũng cách ngày sinh dự tính còn khoảng một tháng nữa.
Trong đoạn thời gian này, vết thương ở chân Tô Cẩm Niên hoàn toàn lành hẳn,
kết quả, vốn là Tô Cẩm Niên ở nhà nhàn rỗi lại bị kêu vào đơn vị, mỗi
một ngày đều bắt đầu huấn luyện ma quỷ, dù sao tố chất thân thể phải mỗi ngày huấn luyện thì mới có thể giữ vững trạng thái tốt nhất.
Mà
Tô Cẩm Niên trở về đơn vị là đại biểu cho việc hai vợ chồng họ lại bắt
đầu nổi lên khổ ép mỗi tuần mới có thể gặp mặt một ngày 【 chú giải: ①】.
Chuyện này đối với đôi uyên ương mà nói là khổ sởcỡ nào, Tô Khả cảm
giác mình cũng sắp trở thành hòn vọng phu rồi. Mỗi ngày ra cửa chính của nhà mình nhìn, mong mỏi chồng sớm ngày trở về nhà.
Lại bởi vì Tô Cẩm Niên trở về đơn vị, không thể lúc nào cũng về nhà mà Tô Khả lại
mang thai, bụng tròn xoe tròn xoe, dường như nhét vừa trái dưa hấu siêu
cấp lớn, cho nên mẹ chồng Tần Phi chủ động xin đi giết giặc, tới đây
chăm sóc Tô Khả.
Tô Cẩm Niên không đồng ý, dù sao thân thể Tần Phi cũng không tốt, vẫn là mời bảo mẫu yên tâm hơn.
Tần Phi phất tôiy một cái nói, ‘bảo mẫu nhất định là phải mời, nhưng dẫu
sao bảo mẫu cũng không yên tâm bằng người lớn trong nhà mình tới chăm
sóc. Hơn nữa, vợ con còn một tháng nữa thì sanh con rồi, sức lực mẹ chăm sóc con bé cho đến khi con bé sinh cũng có, chờ con của các con đầy
tháng thì mẹ nghe lời các con nói, đi phẫu thuật.
Tô Cẩm Niên nhìn Tần Phi kiên trì như vậy thì cũng chỉ có thể theo lòng của bà.
Kể từ đó, lại qua vài ngày nữa, Tô Cẩm Niên không ở nhà, Tô Khả cùng Tần
Phi chung sống cũng tạm được, cũng không có xuất hiện tình huống "kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt".
Ngày hôm đó, Tần Phi hầm cách thủy một chén tổ yến thật tốt, đưa cho Tô Khả. Sau đó, ánh mắt rơi vào trên bụng tròn xoe của Tô Khả, ngây ngốc đến nửa ngày, Tô Khả bị bà nhìn đến
không được tự nhiên, nhưng lại nói không ra giọng điệu " Mẹ, mẹ đang
nhìn gì thế" được, chỉ có thể dốc sức ăn đồ Tần Phi đưa cho cô, không
cẩn thận một chút nên bụng càng tròn. —_—
Sau đó Tần Phi nghĩ đến một quyển tạp chí bên cạnh Tô Khả, phía trên đều là quần áo của bé gái, Tần Phi không khỏi nói, "Khả Khả, mẹ nhìn thế nào cũng cảm thấy thai
này như con trai hết."
Tô Khả lập tức bác bỏ: "Không thể nào, nhất định là con gái."
Theo dự tính ngày sinh của Tô Khả càng ngày càng gần, lúc này một gian trong phòng trẻ ở biệt thự nhỏ đã chất đầy các loại quần áo mà cô con gái bảo bối có thể mặc. Mà mấy thứ này đều do vị bố là Tô Cẩm Niên đặt mua ,
bởi vì anh thật sự là quá kích động.
Một phần nguyên nhân rất lớn trong đó chính là bởi vì anh đã từng bỏ lỡ khi Tô Tô sinh ra.
Tần Phi do dự nửa ngày, "Mặc dù mẹ cũng rất muốn có một cháu gái , nhưng ngộ nhỡ con sinh vẫn là cháu trai. . . . . ."
Tô Khả lần nữa nói: "Không thể nào."
Tuyệt đối là con gái! Nhân phẩm của Tô Khả cô tốt như vậy, Ngọc Hoàng đại đế
thích cô như vậy, dĩ nhiên là cấp cho cô nhận một chữ "được".
Tần Phi không biết nói gì, sau đó nhìn thời gian phía trên, đã là ba giờ
năm mươi phút chiều rồi, chưa tới hai mươi phút nữa thì chính là thời
gian tan học của Tiểu Bao Tử, liền nói, "Mẹ đi đón Tô Tô về nhà."
Tô Khả nói: "Để tài xế đi đi."
Vốn là có xe trường học đưa đón, nhưng Tần Phi nói xe trường học quá chật,
cháu của bà thì dĩ nhiên là phải thoải mái dễ chịu về nhà. Tô Khả cũng
không muốn để con trai của cô đặc biệt quá, chỉ là Tần Phi vô cùng kiên
trì, nói là muốn cùng cháu trai của bà bồi dưỡng tình cảm ba la ba la…
Tóm lại nói một tràng đạo lý, một cái đầu Tô Khả biến thành hai cái lớn, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Hôm nay Tần Phi có thể nói là một
ngày bận rộn, nhìn bà cũng chưa từng nghỉ ngơi, Tô Khả biết thân thể của bà vẫn có bệnh, lại nói với cô như vậy nữa.
"Cháu của mẹ luôn để mẹ đi đón ." Tần Phi vô cùng kiên trì, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Cũng không biết có phải là bởi vì trước đây bà đã từng muốn phá bỏ con của
Tô Khả hay không, Tần Phi đối với Tô Tô là cực kỳ cực kỳ cưng chiều,
tình hình tưởng chừng như cháu trai này tất yếu là cháu của trời.
Tô Khả nói qua chuyện này cùng Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên chỉ cười nói là
không có việc gì đâu, bà ấy thích thì để bà đi, hơn nữa, Tô Tô chúng ta
là phải được cưng chiều nhưng sẽ không hư. Mà nghe Tô Cẩm Niên nói như
vậy thì Tô Khả cũng an tâm, lại nghĩ đến con trai của cô, mặc dù còn nhỏ nhưng trái lại là chuyện đúng sai phân biệt rất rõ ràng, sẽ không bởi
vì người lớn cưng chiều mà biến thành ‘con nhà giàu’.
Tần Phi đi tới cửa, "Đúng rồi, Khả Khả, sau khi uống xong chén tổ yến thì để thím Trương đi một vòng cùng con nhé."
Thím Trương là một bảo mẫu so Tô Cẩm Niên mời đến,
Tô Khả gật đầu, lúc này Tần Phi mới cười nhẹ mà thẳng bước đi ra ngoài.
Dĩ nhiên là thím Trương nghe Tần Phi nói như vậy, không khỏi nói, "Phu nhân thật là tốt số."
"Hì hì." Tô Khả cũng không có nói tiếp, nhìn tổ yến trong tay, múc một muỗng, ăn một miếng. Mùi vị ngọt ngào, ăn thật ngon.
Thím Trương cứ tự nói, "Có một người chồng có dung mạo rất tuấn tú còn
thương yêu như thế, có một mẹ chồng có tri thức và hiểu lễ nghĩa, còn có cậu con trai đẹp trai thông minh, hiện tại trong bụng còn có một. . . . . ."
Tô Khả cũng không có tiếp lời.
Người ở bên ngoài
nhìn thì thấy cô rất hạnh phúc. Quả thật, bây giờ cô rất hạnh phúc, thế
nhưng trước hạnh phúc cũng là một đoạn đau triệt nội tâm.
Chỉ là
Tô Khả biết là đã đi qua, chỉ có thể là quá khứ, nếu như cố chấp chuyện
ngày trước không tiến lên, đợi chờ mình chỉ có thể là đầy khổ sở, như
hình với bóng, không cách nào thoát ra được.
Đã từng, cô để cho
mình đắm chìm trong đau khổ năm năm, trước đây người luôn cười đến rực
rỡ như hoa, sau này người lại khóc đến mưa hoa lê rơi, mỗi ngày mỗi đêm
đều tự hành hạ mình, hành hạ người thân.
Bây giờ, cô đã nghĩ
thông suốt, đời người sống ngắn ngủi hơn mười năm, hỉ nộ ái ố chiếm một
nửa thời gian. Vui vẻ nhiều một ngày, hạnh phúc nhiều một chút, sao
không cười rạng rỡ đến cuối cùng.
Thím Trương thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, Tô Khả đã như đi vào cõi thần tiên chu fu ngoài chín
tầng mấy, mà thím Trương cũng đã quen với bà chủ thỉnh thoảng đi vào cõi tiên nên liền đi vào phòng bếp nhặt rau.
Tô Khả uống xong tổ yến rồi đi dạo trở lại thì Tần Phi cùng Tiểu Bao Tử cũng về tới.
Hôm nay Tiểu Bao Tử mặc bộ quần áo màu xanh nước biển, mang một đôi giày
cao cổ nhỏ màu đen, từ xa nhìn lại thì còn tưởng rằng là ngôi sao nhỏ
từ trong bức tranh đi ra.
Tiểu Bao Tử ngẩng đầu nhìn thấy Tô Khả, vô cùng nhanh chóng chạy về phía Tô Khả, "Mẹ, con đã về, em gái có
ngoan ngoãn hay không?"
Tô Khả cười sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử, "Ừm, con gái của mẹ con thì dĩ nhiên là khôn ngoan rồi."
"Thôi đi, đó là bởi vì con bé là em gái của con có được hay không." (ed: mẹ nào con nấy)
"Con cũng là do mẹ sinh ra mà." Tô Khả điểm chóp mũi Tiểu Bao Tử cười nói.
Tần Phi ở bên cạnh cùng thím Trương nghe hai mẹ con đối thoại như thế thì cũng cười ra tiếng.
*
Phía bên này, Đài Truyền Hình.
"Tại sao không để cho tôi trước!" Hoàng Nghê Thường hung tợn nhìn chằm chằm
vẻ mặt kiêu căng của nhà sản xuất bên cạnh đang dùng ánh mắt khinh miệt
nhìn chương trình của cô ta, "Rõ ràng nói hay lắm mà, tôi có khả năng
làm chương trình này mà, tại sao lật lọng."
Nhà sản xuất cười
lạnh, "Chết đến nơi còn không biết đắc tội với ai, tôi khuyên cô đi
nhanh lên đi, tránh bẩn ánh mắt của mọi người."
Sắc mặc Hoàng
Nghê Thường dùng mỹ phẩm hạng sang đắp trang điểm xinh đẹp trong nháy
mắt trở nên dữ tợn méo mó, ngón tay chỉ vào nhà sản xuất: "Ông lặp lại
lần nữa!"
Nhà sản xuất vươn tay nhẹ nhàng đẩy văng ngón tay của
cô ta, "Hoàng tiểu thư, người bên chúng tôi đều có thân phận có địa vị,
đều lái xe hơi sang trọng. Hơn nữa bên này không có trang web của cô~"
Ý ở ngoài lời chính là đang mắng Hoàng Nghê Thường là xe công cộng. Hoàng Nghê Thường dĩ nhiên là nghe được rất rõ ràng, trong nháy mắt, gương
mặt méo mó làm người ta nôn mửa.
Hoàng Nghê Thường nổi giận, trực tiếp cầm túi xách trong tay đập tới nhà sản xuất, làm như muốn hung
hăng đập đầu của ông ra máu.
Nhà sản xuất không ngờ rằng Hoàng
Nghê Thường lại đột nhiên biến thành bộ dáng này, trong lúc nhất thời
chưa có lấy lại tinh thần, bị đập trúng chính giữa, rất nhanh, máu màu
đỏ tươi liền chảy xuống.
Ông chỉ là cảm thấy suy nghĩ tối đen,
sau đó tay theo bản năng sờ, ấm nóng, định thần nhìn lại, tay đầy máu
tươi, con ngươi nhà sản xuất đột nhiên phóng đại, hét lên một tiếng, sau đó ngã xuống —— hôn mê.
Hoàng Nghê Thường thấy nhà sản xuất ngã
xuống thì sợ hết hồn, nghĩ đến ông mới vừa giẫm lên nỗi đau của cô ta,
hơn nữa còn lật lọng, không để cho cô ta làm chương trình, lửa lại bốc
lên, tiếp tục cầm túi trên tay đập nhà sản xuất.
Đại khái là do
nhà sản xuất mới vừa kêu một tiếng chói tai nên người bên cạnh nghe động tĩnh, liền chạy tới bên này, đập vào mắt chính là ngôi sao lớn Hoàng
Nghê Thường ngày xưa lúc này chật vật cưỡi trên người của nhà sản xuất,
sau đó cầm túi xách đánh nhà sản xuất.
Bọn họ đều là nhân vật
nhỏ, nếu nhà sản xuất có vấn đề thì bọn họ cũng không có quả ngon để ăn, vì vậy đám người kia ba chân bốn cẳng vội chạy đi.
Báo cảnh sát
báo cảnh sát, kêu xe cứu thương kêu xe cứu thương, tìm bảo vệ tìm bảo
vệ, kéo Hoàng Nghê Thường ra kéo ra. . . . . .
Hoàng Nghê Thường
bị hai người chống trụ hai cánh tay, kéo lui về phía sau, cô ta không
cam lòng mà muốn đi về phía trước, nhưng hiển nhiên hơi sức hai người
kia lớn hơn Hoàng Nghê Thường, cho nên lúc này cô hai chân treo giữa
không trung không ngừng đá vào phía trước. . . . . .
Nhà sản xuất đã được hai người cõng đi ra ngoài rồi.
Hoàng Nghê Thường lớn tiếng kêu gào với người bên cạnh: "Các người chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ không cho các người ăn trái cây tốt đâu, các
người chờ đi!"
Tổng Đạo Diễn kiêm trưởng đài nghe chuyện nên đến
rồi tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Nghê Thường, "Hoàng Nghê Thường, lại
dám ở Đài Truyền Hình của tôi gây chuyện, cô chờ, tôi không giết chết
danh của cô thì tôi liền không phải XXX!"
Đúng vào lúc này, bảo vệ tới, trưởng đài nói, "Kéo tới phòng an ninh đợi cảnh sát cho tôi."
Lúc này Hoàng Nghê Thường mới bị hoảng sợ mà phục hồi tinh thần lại, rất
nhanh liền tỉnh táo lại, con ngươi đảo một vòng về phía trưởng đài, nói, "Đài trưởng Trần, ông cũng không hỏi tôi một chút xem là sao muốn đánh
nhà sản xuất chết tiệt kia ư."
Mọi người cau mày.
Trưởng
đài nói, "Cô đánh người ta ngất xỉu sau đó còn tiếp tục hành xử bạo lực, xuất phát từ điểm này là tôi cũng không muốn nghe bất kỳ nguyên nhân gì của cô rồi."
Thật ra thì trong miệng Hoàng Nghê Thường nói
nguyên nhân, trong lòng trưởng đài rất rõ ràng. Dù sao nói trắng ra là
nhà sản xuất cũng chỉ là nghe theo phân phó của ông ta mà không để Hoàng Nghê Thường làm chương trình bên trên đó thôi.
Trong lòng Hoàng
Nghê Thường giận đến phát run, thề sau khi ra ngoài thì nhất định phải
làm cho trưởng đài cùng nhà sản xuất, còn có hai người mới vừa chống lại cô ta đẹp mắt, "Nhà sản xuất muốn cường gian tôi, còn không cho phép
tôi phản kháng sao? Hả? !"
Sắc mặt trưởng đài xanh mét, "Cô có chứng cớ gì!" Ông ta không ngờ Hoàng Nghê Thường lại có thể ăn nói lung tung vậy.
Ngược lại một nữ nhân nhân viên bên cạnh cười lên "khanh khách", "Hoàng tiểu
thư, cô nghĩ quá nhiều rồi, nhà sản xuất chúng tôi tự làm khổ có xe chạy băng băng không lái đi mà tới ngồi xe công cộng sao ."
"Ha ha ha" Một người nữ nhân viên khác cũng cười ra tiếng, "Ha ha ha, đúng vậy, nhà sản xuất chúng tôi rất kiêng ăn."
Sắc mặt Hoàng Nghê Thường tái xanh.
Trưởng đài nói, "Bảo vệ, còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau kéo người đan fbaf này tới phòng an ninh cho tôi đi!"
Sau khi bảo vệ lấy lại tinh thần thì vội vàng gật đầu, kẹp hoàng Nghê Thường đi tới phòng an ninh.
Hoàng Nghê Thường giãy dụa cơ thể muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc của bảo vệ, ngoài miệng hô to: " Đài Truyền Hình B, các người chờ đó cho tôi!
Tôi nhất định phải khởi tố các người!"
Trên hành lang không ngừng vang lên âm thanh của Hoàng Nghê Thường, người trong văn phòng cũng ào
ào mở cửa thò đầu ra xem rõ ngọn ngành. Một vài ngôi sao có tiếng tăm
lui tới thấy một màn như vậy thì nhún vai cười một tiếng.
Hoàng
Nghê Thường cảm thấy nhếch nhác bội phần, trong đầu lại nghĩ xem rốt
cuộc là ai ở sau lưng thâm độc với cô. Rõ ràng chuyện tiết mục này đã
thương lượng rất tốt, lại đột nhiên lật lọng, mà lúc nãy nhà sản xuất
cũng nói, cô ta chết đến nơi cũng không biết rốt cuộc mình đắc tội với
ai.
Rốt cuộc là ai? Trong khoảng thời gian đó tới nay, vì trở lại giới nghệ sĩ, coi như là cô ta an phận không ít, tất cả rõ ràng đều
theo kế hoạch của cô ta mà đi, sao lại. . . . . .
Chẳng lẽ là Tô
Khả? Đúng, nhất định là người phụ nữ chết tiệt đo! Đáng chết, lần trước ở thành phố H không thể giết chết bọn họ, lần này, cô ta nhất định sẽ
không bỏ qua người phụ nữ đê tiện này.
Người đại diện kiêm trợ lý của Hoàng Nghê Thường đi ra bên ngoài mua đồ đang trở về, mới vừa đi
tới cầu thang thì liền nhìn thấy Hoàng Nghê Thường bị bảo vệ kéo đi,
người đại diện trợn tròn mắt, không khỏi tiến lên: "Các người muốn làm
gì, muốn làm gì, có phải muốn làm chuyện phạm pháp hay không."
Bảo vệ xem thường nhìn qua người đại diện một cái, "Thôi đi, mở to mắt nói lời bịa đặt."
"Đúng vyậ, quả nhiên chủ là loại nào thì có tớ loại ấy."
"Các người!" Người đại diện giận đến đem toàn bộ vật cầm trong tay ‘chào
hỏi’ trên người bảo vệ, sau đó lớn tiếng quát: "Đài Truyền Hình, các
người được tính là cái gì! Đây tính là gì chứ! Gọi chúng tôi đi qua rồi
sau đó chính là đối xử thế này sao!" Sau đó tay chỉ chỉ hai người bảo vệ này: "Tôi muốn tố cáo, tố cáo các người!"
Bảo vệ thứ nhất nói: "Ai ui, đi tố cáo đi, đi tố cáo đi, chúng ta sợ chết lắm."
Bảo vệ thứ hai cười ha ha một tiếng: "Ai ui, vậy là sao, chúng ta sợ chết."
Người đại diện giận đến sắc mặt xanh mét: "Các người! Các người! Các người khinh người quá đáng!"
Hoàng Nghê Thường nói: "Chức Kim, chúng ta nhịn!"
Các nhân viên bảo vệ "ha ha" cười, trực tiếp kéo Hoàng Nghê Thường tới
phòng an ninh, chờ cảnh sát tới đây. Vào phòng an ninh, vừa lúc bọn họ
nghe tiếng xe cứu thương "hú a hua a" làm cho vui sướng.
*
Tô Khả nhàn rỗi mà nhàm chán dạo trên mạng xã hội, thình lình phát hiện đề tài nóng hổi nhất trên mạng xã hội chính là về hoàng Nghê Thường. Tô
Khả nhìn thấy ba chữ kia thì liền bấm X, kết quả phát hiện trên chú ý
của trang mạng xã hội của cô có một người viết như vậy: Hoàng Nghê
Thường ầm ĩ ở Đài Truyền Hình B đập một cái túi làm nhà sản xuất hôn mê, Hoàng Nghê Thường, lực của cô lớn bao nhiêu đây.
Tô Khả không
biết nói gì, nhìn tựa đề phía trên một chút, ầm ĩ ở Đài Truyền Hình? Con thiêu thân Hoàng Nghê Thường lại xảy ra điều gì nữa, kết quả là Tô Khả
mở đề tài nóng hổi này ra xem một chút, sau khi xem xong thì sấm sét
không ngừng.
Hoàng Nghê Thường lại đánh người ở nơi công cộng,
liền nhớ đến lần đó cô và Hoàng Nghê Thường đánh nhau ở thành phố B thì
cũng bình thường trở lại, dù sao cô ta cũng không phải là đánh người ở
nơi công cộng lần đầu tiên.
Chỉ là nhà sản xuất này cũng đủ vô
dụng, một người đàn ông lại bị một người đàn bà đánh vào bệnh viện, thật sự là quá vô dụng. (Nhà sản xuất: tôi đang bị oan đấy, tôi bị máu trên
đầu dọa ngất đi có được không. Tác giả: —_— lời này ông cũng không biết
xấu hổ mà nói khỏi miệng )
Mà phía dưới đề tài nóng hổi của trang mạng còn có một vài thông báo mới nhất, người phát tự xưng là một trong những nhân viên lúc ấy ở chỗ này, hơn nữa nói tình huống lúc đó, một
lúc sau, cô ta còn nói đến mấy từ của một nữ đồng nghiệp vô cùng độc
miệng, trực tiếp mắng Hoàng Nghê Thường là xe công cộng, không ai muốn
lên, Hoàng Nghê Thường giận đến sắc mặt tái xanh.
Phía dưới phát
một đống lớn, không ít người bình luận nói: Hoàng Nghê Thường vốn chính
là chiếc xe công cộng, còn muốn tẩy trắng cũng không thể trở thành Hoa
sen trắng....
Tô Khả thấy bình luận như vậy thì không khỏi bật
cười ra tiếng, nhìn vô số người nói Hoàng Nghê Thường ác độc, ừ, Tô Khả
cũng không phúc hậu cười lớn ra tiếng.
Hoàng Nghê Thường, cô cũng có hôm nay!
Cho nên cả ngày đó, tâm tình Tô Khả đều vô cùng tốt, sau đó bước chân đều nhẹ nhàng hơn.
Chiều tối, Tô Cẩm Niên về. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Khả ngâm nga ca khúc đang xem tạp chí, bài hát này chính là ca khúc duy nhất mà Tô Khả biết
hát, làm cho Tiểu Bao Tử xem truyện tranh bên cạnh thỉnh thoảng ngẩng
đầu nhìn Tô Khả, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra miệng.
Tiểu Bao Tử ngẩng đầu nhìn thấy Tô Cẩm Niên đã trở về, "cộc cộc" bay nhào
qua, đành chịu vì vóc dáng không cao nên chỉ có thể khó khăn lắm ôm lấy
đùi Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên cúi đầu, trực tiếp ẳm Tiểu Bao Tử lên, hôn gò má trên khuôn mặt nhỏ của con, "Ôi, Tô Tô, có nhớ bố không."
Tô Khả nghe được giọng nói thì ngẩng đầu lên vừa nhìn thì phát hiện Tô Cẩm Niên đã trở về, hát cũng không hát nữa, trực tiếp ném tạp chí qua một
bên, bay nhào tới Tô Cẩm Niên, dọa Tô Cẩm Niên sợ đến sắc mặt trắng bệch đứng tại chỗ: "Khả Khả, em chậm một chút! Chậm một chút!"
Tô Khả nhào vào trong ngực Tô Cẩm Niên, "Ai ui, người ta nhớ anh mà."
Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử cong lên: "Mẹ, mẹ thật là càng ngày càng da mặt dày rồi."
Tô Khả nhìn đứa con nhà mình được một tay ông xã ôm thì hơi ghen tị: "Mẹ
là mẹ con mà, phải có lễ phép biết không. Cho dú da mặt mẹ con thật dày
thì con cũng không thể nói ra ngoài."
Tiểu Bao Tử ủy khuất liếc mắt nhìn Tô Cẩm Niên: "Bố. . . . . ."
Khóe miệng Tô Cẩm Niên hơi nhếch lên: "Tô Tô ngoan, mẹ là phụ nữ có thai, chúng ta là đàn ông tốt."
Trong nháy mắt Tô Tô hiểu ý Tô Cẩm Niên: "Dạ, đàn ông tốt không đấu cùng phụ nữ, huống chi còn là phụ nữ có thai."
Tô Khả: ". . . . . ."
Đây là năng lực hiểu gì thế nhỉ!
Tần Phi cùng thím Trương từ trong phòng bếp đi ra, ý cười nhẹ nhàng ở trên mặt, "Ôi, Cẩm Niên về rồi à."
"Mẹ." Tô Cẩm Niên cười gọi bà một tiếng.
Sau đó Tần Phi nghĩ đến điều gì đó nên nói với Tô Cẩm Niên: "Đúng rồi, bố
con muốn ngày mai các con qua đó gặp ông ấy một ngày." Thật ra thì nói
trắng ra là Tô Sĩ Minh muốn gặp Tiểu Bao Tử.
Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, "Được ạ."
Thím Trương nói: "Cậu chủ, có thể ăn cơm rồi."
"Dạ, được rồi ạ, thím Trương." Tô Cẩm Niên gật đầu, xoay người nói với Tô
Khả: "Mọi ngươi bắt đầu ăn trước đi, anh đi lên lầu thay quần áo." Nói
xong, anh để Tiểu Bao Tử xuống, để cho bé đi theo mẹ bé cùng đi ăn cơm,
mình thì đi lên lầu.
Lúc này trên người Tô Cẩm Niên đang mặc
chính là một bộ rằn ri ngụy trang màu ô liu, trên chân mang một đôi giày da quân nhân, từ xa nhìn lại, tinh thần mười phần.
Tiểu Bao Tử
nhìn bộ quần áo này, đôi mắt toát ra rất nhiều ánh sáng xanh, miệng nhỏ
lẩm bẩm: "Sau này con mặc nó, khẳng định còn oai phong hơn bố!"
Lời này không những không được Tô Khả lấu làm mẫu mà ngược lại nhận được
một sự tỏ ý kiểu tát tay của Tô Khả: "Chuyện con muốn làm quân nhân là
bởi vì cảm thấy quân nhân oai phong đấy à!"
Tiểu Bao Tử nghe Tô
Khả nói như vậy thì cho là cô không nguyện cho bé làm một quân nhân, đầu nhỏ xoay chuyển một cái, lập tức nói: "Mẹ, đây chỉ là một phần thôi có
được hay không, mẹ không thể cắt câu lấy nghĩa."
"Con còn hiểu cái gì gọi là cắt câu lấy nghĩa nữa đấy à."
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ trần trụi của Tô Khả, Tiểu Bao Tử có loại kích động đến mức phát điên, trong lòng lặng lẽ nói: Tô Tô, cậu phải bình
tĩnh, cô ấy là mẹ cậu, trong bụng còn có em gái cậu nữa, cậu phải bình
tĩnh, cô giáo từng nói qua, con trai không thể so đo cùng con gái. Bình
tĩnh bình tĩnh. . . . . .
Kết quả là Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên cười với Tô Khả một tiếng: "Mẹ, không nên xem thường con, con không phải đứa trẻ ba tuổi."
Tô Khả: ". . . . . ."
"Ha ha ha ha, Tô Tô chúng ta là đứa bé năm tuổi." Tần Phi thích nghe cháu
mình đột nhiên "nói lời kinh người" nhất, cho nên lần này sau khi nghe
được thì lại cảm thấy tự hào.
Sắc mặt Tiểu Bao Tử đen lại: Bà nội, bà xác định là bà đang khen cháu chứ không phải đang tháo dở pháo đài của cháu đấy sao?
Thím Trương đứng ở một bên nhìn người trong gia đình cư xử với nhau thì che miệng cười trộm không dứt.
*
Ban đêm, căn phòng nào đó truyền đến một hồi tiếng rên nhẹ mập mờ của nam
nữ, nóng hừng hực, nếu có người ở góc nhà nghe thấy thì sợ là sắc mặt đỏ bừng rồi.
"Ơ ơ —— không được —— không được ——" Tô Khả nằm ở trên giường, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mất đi tiêu cự, môi anh đào hồng hào
luôn nỉ non mấy câu ngắn, "Dừng lại đi —— Cẩm Niên —— đủ rồi ——"
Phía bên này, Tô Cẩm Niên đỏ mặt, gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên
nhảy xuống, ‘em trai’ của mình căng đau, lại vẫn toàn tâm toàn ý lấy tay phục vụ cho bà xã mình.
"Hừm ~" Một tiếng rên nhẹ thật dài, Tô Khả thoải mái đến nơi, sau đó ngây ngất ngủ mê man rồi.
Tô Cẩm Niên trên cao nhìn xuống bà xã mình, làn da giống y hệt như sứ
trắng, từ C biến thành cúp D như sóng lớn, còn hai chân thon dài còn
mảnh khảnh cùng đôi bàn chân đẹp đẽ trắng muốt như ngọc. . . . . .
Dĩ nhiên, nếu như bỏ cái bụng lớn tròn xoe thì đây cũng là hình ảnh một
người đẹp gợi cảm, dù là Liễu Hạ Huệ thì dục vọng cũng phải bừng bừng.
Nhìn khóe miệng Tô Khả nâng lên, nhìn lại ** của mình còn chưa dịu bớt một
chút, kêu gào bên dưới, đau lợi hại, kết quả là Tô Cẩm Niên cúi đầu hung hăng cắn một cái lên miệng của bà xã mình: "Em là vật nhỏ không có
lương tâm." Sau đó, đau khổ đứng dậy, đi tới phòng tắm, tự cấp tự túc
đi.
Haizz, rất nhiều anh em hâm mộ anh có vợ yêu con ngoan, mỹ
nam hạnh phúc, nhưng ai biết —— oa oa —— anh chỉ có thể nhìn không ngán
ăn còn chưa tính, lại còn phải vì "nhân dân phục vụ", quá đau khổ.
Nắm quyền lại, đợi con gái ra đời, anh nhất định phải trả lại toàn bộ mấy ngày cấm dục thành số lần làm luôn một thể!
*
Hôm sau, mưa rơi xuống, tí ta tí tách, cộng thêm gió nổi lên, nhiệt độ cả
thành phố B chợt rơi xuống mười độ, phải gọi là lạnh buốt, Tô Khả mặc áo khoác ngoài, cả người lập tức lộ vẻ mập mạp, không nhịn được, trong
nháy mắt đầu mùa hè đã ngã trở về trời đông giá rét Tô Khả có loại dắt
lừa thuê.
Không biết có phải do là quân nhân hay không, quần áo
trên người Tô Cẩm Niên, bất luận là mùa hè hay là mùa đông, đều chỉ vài
món như vậy. Lúc này, anh chỉ mặc một cái áo thun dài cổ tròn màu xám
tro, một cái áo khoác màu trắng gạo, một cái quần dài mỏng màu đen, một
đôi giày quân nhân màu đen, giống như là chàng trai đẹp từ trong bức
tranh đi ra.
"Cẩm Niên, anh cũng không lạnh hả?" Tô Khả nhìn
mình, bên ngoài một cái áo khoác ngoài, mặc dù mỏng nhưng bên trong còn
mặc vài cái áo bông.
Tô Cẩm Niên chợt cảm thấy một hồi ngổn ngang, "Anh là đàn ông mà."
Tô Khả: ". . . . . ."
Vì vậy, bởi vì bất mãn Tô Khả bọc trong ba tầng ngoài ba tầng cho bé giống hệt như heo con nên Tiểu Bao Tử mở miệng nói, "Mẹ, đàn ông con trai là
không sợ lạnh ."
"Con chính là con nít, cho nên ném suy nghĩ trong đầu con đi thôi."
Tiểu Bao Tử hơi mím môi, nhìn Tô Cẩm Niên.
Tất nhiên Tô Khả nhìn thấy nét mặt con trai của mình, không khỏi nói, "Nhị
Tô, phát hiện con càng ngày càng ngây thơ, ưa thích làm nũng với ba con
nhỉ."
Tiểu Bao Tử nói: "Con vốn chính là đứa trẻ mà." Cho nên ngây thơ làm nũng cái gì cũng là thỏa đáng.
Tô Khả bĩu môi: "Cắt ~"
Tài xế nhà cũ bên kia đã tới, một nhà Tô Khả ba người liền ngồi lên xe, đi qua nhà cũ nhà họ Tô.
Tài xế nhìn Tiểu Bao Tử qua kính chiếu hậu, cười nói, " Dáng dấp tiểu thiếu gia giống hệt thiếu gia, khó trách lão gia cứ luôn suy nghĩ không quên
được tiểu thiếu gia."
Tiểu Bao Tử nhếch miệng cười một tiếng, nói với tài xes, "Hì hì, cám ơn đã khen ạ."
Tài xế cười càng thêm vui vẻ rồi, "Ơ, miệng tiểu thiếu gia thật ngọt."
Xe chậm rãi lái đến trụ sở quân đội, binh sĩ cầm súng hai bên giống như
hai bức điêu khắc, không nhúc nhích. Không phải lần đầu tiên Tiểu Bao Tử tới trụ sở quân đội, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai binh sĩ cầm súng đứng
nghiêm thì cũng sẽ lên tiếng kinh hô: "Bọn họ thật sự là quá thần kỳ, có thể đứng ở bên đó không nhúc nhích."
Tô Cẩm Niên cười sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử: "Sau này Tô Tô cũng có thể giống như bọn họ, đứng hai giờ không nhúc nhích."
Tiểu Bao Tử trợn tròn mắt to, nhìn Tô Cẩm Niên, "Bố, có thật không?"
Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, "Ờ, thật, bố không lừa con."
Tiểu Bao Tử kéo tay áo Tô Cẩm Niên, "Bố, bố cũng có thể như vậy sao?"
Tô Cẩm Niên cười gật đầu một cái, "Có thể." Làm một bộ đội đặc chủng thì
đứng nghiêm hai giờ căn bản là chuyện cỏn con, bởi vì có lúc vì nhiệm
vụ, bọn họ phải làm tổ bất động đứng nguyên tại chỗ mấy ngày cũng có thể làm được.
Đôi mắt Tiểu Bao Tử lấp lánh, việc sùng bái Tô Cẩm Niên càng thêm thăng tiến đến cực điểm, "Bố ơi, bố thật lợi hại."
Tô Khả liếc Tô Cẩm Niên một cái, trong lòng đấm ngực giậm chân: con trai
thật sụ muốn ở trên đường quân nhân một đi không trở lại.
Đến nhà cũ, Tô Sĩ Minh cùng Tần Phi đã sớm cầm dù chờ đợi ở ngoài cửa. Vừa thấy xe được lái vào, Tô Sĩ Minh lại lập tức tiến lên, thay Tô Cẩm Niên mở
cửa xe, sau đó đỡ Tiểu Bao Tử đi xuống trước, "Ôi, cháu nội ngoan, nhớ
chết ông nội rồi, nói với ông nội xem nào, có nhớ nội hay không."
Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, cười vô cùng rạng rỡ, "Có ạ."
Tần Phi ở phía sau nói: "Ở đây nói cái gì đó, không nhìn thấy mưa lớn như thế sao, nếu tạt ướt cháu trai tôi thì làm thế nào."
Tô Sĩ Minh trừng mắt liếc Tần Phi, sau đó thì ẳm lấy Tiểu Bao Tử đi vào
trong nhà, trong miệng nói thầm một câu: "Sao tôi không biết được chứ."
Cái ô của Tần Phi rất lớn, đỡ Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi vào trong nhà. Cô
giúp việc trong nhà đã bưng một ly trà nóng cùng một ly sữa nóng lên,
không thể nghi ngờ, sữa là của Tô Khả.
Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên
mới vừa ngồi vào trên ghế sa lon, Tần Phi liền bưng ra một bát trái cây
to để ăn, sau đó cũng ngồi xuống theo, tự nhiên nói chưa được vài câu
thì Tần Phi liền giống như nhớ tới cái gì nên nói với cô giúp việc trong phòng bếp: "Dì Lý thẩm, lấy tổ yến trên bếp ra giúp tôi."
"Dạ được, phu nhân."
Một lúc sau, dì Lý cầm một chén tổ yến đi ra, trực tiếp bưng cho Tô Khả, Tô Khả nói một tiếng, cúi đầu nhìn tổ yến trong tay, ừm, dường như kể từ
khi Tần Phi biết cô mang thai tới nay thì mỗi ngày nấu tổ yến, để cho cô dùng tổ yến như ăn cơm rồi, cuộc sống này cuối cùng là dễ chịu hay là
không dễ chịu.
Nhà cũ của nhà họ Tô là ở trụ sở quân đội nên hiển nhiên là lai lịch hàng xóm quanh cũng không nhỏ.
Bằng tuổi với Tô Cẩm Niên trong đại viện tương đối nhiều, trừ Đàm Thụ, Trịnh Diệu Đông, Doãn Lạc Phong phấn đấu ở bên ngoài, ngoài ra cũng không ít
người đã từng tốt với Tô Cẩm Niên, chỉ là bởi vì tuổi hai bên cũng từ từ lớn lên, áp lực xã hội trên người cũng từ từ tăng thêm, sự lui tới giữa hai bên không bằng bạn bè lui tới thường xuyên, lâu ngày quan hệ dần
dần xa cách.
Lúc này có một bạn học thời tiểu học của Tô Cẩm
Niên, chính xác mà nói là ngồi cùng bàn Tô Cẩm Niên, tới nhà cũ nhà họ
Tô gặp Tô Cẩm Niên.
Lại nói, bạn học này mới từ nước ngoài trở về mấy ngày trước, hôm nay ở nhà nghe bố mẹ của anh ấy nói Tô Cẩm Niên dẫn vợ và con trai của anh về nhà họ Tô, kết quả là, anh ấy liền hấp ta hấp tấp chạy tới gặp bạn học cũ một chút.
Tên của bạn học cũ gọi là
Mạc Dương, lớn lên vẫn có một gương mặt trẻ con, một đôi mắt thật to,
lông mi thật dài cong lên, còn vừa đen vừa dày, lúc nháy mắt thì có thể
nói giống như ánh sao sáng, vô cùng đẹp, miệng cũng trắng nõn nà, cười
lên còn có hai má lúm đồng tiền, nếu như mang tóc giả thật dài, mọi
người nhất định sẽ coi anh như một cô gái vô cùng đáng yêu.
Chỉ
là Mạc Dương phải nói là một người tương đối tự quen thuộc, khi thấy Tô
Cẩm Niên thì lập tức mở rộng hai cánh tay, đi qua ôm lấy, trong miệng ý
vị nói, "Ai da, Cẩm Niên, thật là đã lâu không gặp, đã lâu không gặp
rồi. Ai da, cậu thật là phong thái không giảm đấy, còn đẹp trai bức
người như vậy, ai da, mình gặp thì thật là phải ước ao ghen tị rồi." Sau đó ánh mắt của anh liếc Tô Khả đứng ở sau lưng Tô Cẩm Niên, vừa cười
vừa dùng giọng điệu vô cùng thân thiện nói: "Vị này chính là em gái à,
ui da, thật là bé gái xinh đẹp đây."
Lúc Tô Khả đang nghe được
hai chữ "em gái" là đã sấm sét đùng đùng một hồi, lúc nghe tới "bé gái"
là lúc một trận gió ngổn ngang. Trong lòng không nhịn được gào thét: anh đã từng gặp bé gái sắp sinh con sao!
Mạc Dương vừa nói vừa vươn
tay qua bên cạnh, khi Tô Khả cho rằng vì anh muốn bắt tay, Tô Khả biết
chắc mình là chủ anh là khách, đưa tay ra, kết quả người này là muốn ôm
theo cách thức ở nước Mỹ, dọa Tô Khả sợ đến lui về phía sau.
Mạc
Dương thấy Tô Khả gặp được anh như gặp quỷ thần mà lui về phía sau, tâm
can nhỏ bé yếu đuối giống như là bị đả kích, đôi môi khẽ run lên, chớp
mắt lại chớp mắt một cái, làm cho Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đứng tại
nguyên chỗ không biết nói gì.
Trùng hợp, Tiểu Bao Tử từ trên lầu đi xuống, "Bố, mẹ, ông nội luôn muốn đi cờ lại, ông xấu lắm, rất không biết xấu hổ đấy."
Mạc Dương nghe giọng nói non nớt, nhìn thấy Tiểu Bao Tử đứng trên cầu
thang, gương mặt lập tức khôi phục lại nhiệt tình, "Ôi chao ôi chao, đứa trẻ hồng hào đáng yêu này chắc hẳn chính là con của Cẩm Niên cậu rồi,
ồ, thật sự thật sự là xinh đẹp trẻ con vô địch đáng yêu đấy. Ai da, thật sự thật sự là rất đáng yêu, cực đáng yêu, ai da, rất có cảm giác lúc
Cẩm Niên còn bé, mình cho rằng mình đã xuyên qua hai mươi năm trước đấy, ai da."
Vừa nói vừa đi tới Tiểu Bao Tử trên lầu, sau đó dùng
giọng nói sói xám lớn lừa bán cô bé quàng khăn đỏ nói với Tiểu Bao Tử:
"Chao ôi, người bạn nhỏ, mau tới chỗ chú này, có kẹo ăn đấy."
Tô Cẩm Niên: "—_—"
Tô Khả nhìn thoáng qua Tô Cẩm Niên, ý là: tại sao bộ dáng bạn học cũ của anh là thế này?
Sắc mặt Tô Cẩm Niên không thay đổi liếc nhìn Mạc Dương: thói quen là tốt rồi.
Tiểu Bao Tử nhìn người đột nhiên xuất hiện từng bước từng bước tiến đến bé thì không khỏi lùi lại hai bước.
"Người bạn nhỏ, mau tới chỗ chú nè, có kẹo ăn đấy." Cho là Tiểu Bao Tử không
tin anh có kẹo nên anh lập tức móc ra một cây kẹo que từ trong túi áo
của mình, lung lay một vòng trước mặt của Tiểu Bao Tử.
Đôi mắt
Tiểu Bao Tử phóng ra xa, nhìn Tô Cẩm Niên một chút, vẻ mặt đồng tình
nhìn bố mình, sau đó lại nhìn gương mặt Mạc Dương từng bước từng bước đã biến thành sói xám lớn, "Chú, chú không cần cho con ăn kẹo."
Mạc Dương chớp mắt mấy cái, "Ây da, vậy con muốn ăn gì?"
"Chú, con không thích ăn đồ ăn vặt, sẽ sâu răng. Chú nên đưa kẹo cho bác sĩ đi."
"Ui cha, tại sao vậy?"
"Bởi vì lấy tình trạng bây giờ của chú thì không hối lộ bác sĩ thì bọn họ sẽ không nguyện ý chữa bệnh cho chú thật tốt đâu." Tiểu Bao Tử đâu ra đấy
trả lời câu hỏi của Mạc Dương.
Mạc Dương nói: "Ối da, chú rất khỏe mạnh mà."
Tiểu Bao Tử chỉ vào đầu, "Thân thể của chú có lẽ rất khỏe mạnh, nhưng chú . . . . . ."
Một hồi lâu Mạc Dương mới phản ứng được lời nói của Tiểu Bao Tử là có ý gì, hơi giật mình, anh không ngờ đứa trẻ nhỏ như vậy lại nói chuyện sắc bén thế này, không khỏi hưng phấn nhìn Tô Cẩm Niên, "Ai da, Cẩm Niên, con
của cậu thật sự là rất lợi hại đấy."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
Tiểu Bao Tử thả lỏng, "Chú, con chỉ nói lời nói thật lòng thôi, triệu chứng
của chú đã rất gay go rồi, chú không thể trì hoãn từ đó dẫn đến trễ thời cơ trị bệnh cho chú đấy."
Tiểu Bao Tử nói rất chân thành, giọng
điệu khuyên can giống như Mạc Dương là người thật sự có bệnh tâm thần,
Mạc Dương cầm kẹo que không nói. Sau đó im lặng rất lâu, lâu đến độ Tô
Khả cho là Mạc Dương sắp bùng nổ thì Mạc Dương xoay người, mắt to sáng
ngời nhìn Tô Cẩm Niên, "Ai da, Cẩm Niên, con trai của cậu thật sự là rất đáng yêu, mình cũng quyết định phải sinh một cục cưng đáng yêu như vậy
đấy."
Tô Tô: ". . . . . ."
Tô Khả: ". . . . . ."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
Mạc Dương nói hết câu thì ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực, sau đó bĩu môi, ra sức hôn gò má của Tiểu Bao Tử, trong nháy mắt Tiểu Bao Tử biến thành
mặt khổ qua.
*
Lúc từ nhà cũ nhà họ Tô trở về, mặt của
Tiểu Bao Tử còn cứng nhắc, rất có lý lẽ nói với Tô Cẩm Niên: "Bố, con
cũng cần một cái điện thoại di động."
Tô Khả lập tức tiếp lời, "Con nhỏ tuổi mà muốn điện thoại di động làm gì?"
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Tiểu Bao Tử vô cùng nghiêm túc nói: "Sau này chú kia xuất hiện trong nhà, mẹ liền cho con biết là không nên quay về."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
Tô Khả quay đầu nhìn phong cảnh xẹt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ, xem ra
đả kích lần này đối với Tiểu Bao Tử mà nói là cực kỳ lớn rồi.
Về đến nhà không bao lâu thì điện thoại của Doãn Lạc Hàm liền gọi tới.
Giọng nói của Doãn Lạc Hàm tương đối đắc chí: "Khả Khả, đi thôi, ngày mai em, chị, Thẩm Phỉ Phỉ, ba người chúng ta cùng đi mua quần áo. A ha ha ha,
chị đã khôi phục dáng người ma quỷ trước sinh rồi, rất lâu không có điên cuồng mua quần áo rồi, nhất định chị phải ra sức đổ máu một lần thật
tốt mới được, tốt nhất có thể chuyển toàn bộ quần áo đẹp trên thị trường vào tủ treo quần áo của chị luôn. Chị muốn mặc quần áo đẹp, chị muốn
bày ra vòng eo thon nhỏ mê người của chị, chị muốn bày ra dáng người
kiêu ngạo và cúp E bởi vì sinh con mà tăng vọt, chị muốn. . . . . ."
Tô Khả gào to một câu: "Cút ngay, eo bà đây vẫn là thùng nước, chị kích thích em đấy."
"Khả Khả, đừng như vậy, mua quần áo đi, mua quần áo đi, mua quần áo đi. . . . . ."
"A như máy cát- sét ấy! Giống như con ruồi vậy, ù ù không ngừng mà." Tô Khả nổi giận, "Hơn nữa, con trai của chị đâu?"
"Không có sao, đẩy cho mẹ chồng chị là được."
Tô Khả liếc mắt lên trần nhà: "Em đặc biệt ngốc X nên mới hỏi chị làm thế
nào với con trai của chị. Có một ngày mà không phải chị đẩy cho bốn
trưởng bối của chị kia chứ."
"Em xử oan cho chị!" Doãn Lạc Hàm
gào khóc biện minh, "Mỗi buổi tối vật nhỏ kia đều ngủ cùng chị, được chứ được chứ được chứ. . . . . ."
Tô Khả: ". . . . . ."
Doãn
Lạc Hàm tiếp tục nói, "Ây da, quyết định như vậy ha, chị gọi điện thoại
cho Tiểu Phỉ Phỉ, oa oa wow wow ~ cô nhóc này cùng Thẩm Đường có quan hệ mật thiết lắm, í ì, nhất định phải mua quần áo thật đẹp tới xòe ra
quyến rũ Thẩm Đường đây nè, a ha ha ha. . . . . . Phải mặc quần áo thật
đẹp, a ha ha ha ha ha. . . . . ."
Doãn Lạc Hàm vừa cười vừa cúp điện thoại, Tô Khả hận không thể đập cái điện thoại di động này.
Tô Cẩm Niên mới vừa tắm xong đi ra ngoài nên dĩ nhiên là nghe tiếng cười
cuối cùng của Doãn Lạc Hàm, nhìn Tô Khả tức giận phình gò má, "Sao thế?"
"Chị Hàm kích thích em!" Tô Khả mím môi, giả vờ tủi thân, "Đều là tại anh,
hại em biến thành người mập mạp, ngay cả quần áo đẹp cũng không thể mặc
có được hay không chứ!"
Cả ngày mặc quần áo bà bầu, trang phục phòng phóng xạ, mặc đến sắp khóc rồi.
Tô Cẩm Niên cười ra tiếng, "Dạ, đều là anh hết, nhưng suy nghĩ một chút về tiểu công chúa của chúng ta nào, dáng dấp xinh đẹp giống hệt em, mẹ con các em mặc quần áo đẹp đi ở trên đường. . . . . ."
Đôi mắt Tô Khả bay tới chỗ xa rồi, biểu cảm trên mặt cũng cười vô cùng phóng đãng, "Ờ, chính là như vậy, vô cùng tốt."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."