Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Bí mật trong buồng thay đồ

Rất nhanh đoàn người đi tới tiệm chụp ảnh xx.

Bố Thẩm Đường rất vui vẻ, khắp khuôn mặt là nụ cười vô cùng chán ghét, rõ
ràng đang bốn mươi tuổi, là thời kỳ đàn ông trung niên có sức quyến rũ
nhiều nhất, trên mặt ông cứ thế mà nở ra không ít hoa cúc.

Từ
trong đáy thâm tâm Thẩm Đường khinh bỉ bố của anh, ông thật sự quên mất
ai mới là vợ chính thức của ông, ông thật sự quên mất, con trai của vợ
ông đang thay mẹ của mình nhìn ông.

Mẹ, đây chính là người đàn
ông mà mẹ yêu sao? Nhìn một chút đi, ông ấy rất vô tình, mẹ không phải
qua đời ba năm thôi sao, ông liền ôm tỳ bà về cho ông ấy, cõi lòng còn
đầy nụ cười nghênh đón mùa xuân thứ hai của ông! Người đàn ông như vậy
thật đáng giá để yêu sao?

Trong lòng anh lặng lẽ hỏi mẹ đã qua
đời của anh. Suy nghĩ không khỏi lại trôi dạt đến lúc còn bé, vô số hoa
sơn chi ở trong vườn hoa nở rộ, mẹ của anh ôm anh ngồi trên xích đu ở
trong vườn hoa, đùa chơi với anh, nhưng lại thỉnh thoảng nhìn ra cửa
chính, làm như đang nhìn xem bố của anh có trở về hay không.

Mỗi một ngày, mỗi một năm, theo chuyện buôn bán của bố anh càng làm càng lớn, thất vọng trên mặt mẹ cũng càng ngày càng rõ ràng.

Nụ cười nở rộ trên mặt mẹ anh mà anh đã từng thích nhất cũng càng ngày càng hiếm thấy đến.

Mẹ càng ngày càng trầm mặc, có lúc ngồi ở trên ghế sa lon mà có thể bất
tri bất giác phát ra ngẩn ngơ cả một ngày, cuối cùng năm anh mười một
tuổi ấy, uất ức mà qua đời, buông tay nhân gian, lưu lại anh thờ ơ nhìn
thế giới này.

Anh biết, nhất định trong lòng mẹ của anh rất khổ rất khổ.

Anh biết, không phải mẹ của anh muốn tiền bạc cùng vật chất đền bù, mà là bố anh thỉnh thoảng quan tâm một lần.

Nhưng bố của anh, lại lần lượt làm cho bà thất vọng!

Anh biết, lúc mẹ của anh rời đi, trong lòng luôn tiếc nuối. Mặc dù khi đó,
bố ngồi ở bên cạnh giường bà, nắm tay của bà, khóc như đứa con nít; mặc
dù khi đó, khóe miệng mẹ nở nụ cười.

Nhưng người đàn ông này, sớm đã làm gì? Cho nên khi đó, anh mười một tuổi rống to với ông: khóc,
khóc cái gì! Khóc còn có tác dụng sao? Khóc có thể làm cho mẹ trở lại
sao? Nếu như ông bằng lòng dùng nhiều hơn một giờ, không, nhiều thêm
mười phút, ông chịu dùng nhiều thêm mười phút nhìn mẹ một chút, trò
chuyện cùng mẹ thì sao mẹ lại chết!

Khi đó, bố ngạc nhiên.

Ông một lần lại một lần nói xin lỗi cùng anh.

Chớp mắt, thời gian như thoi đưa, thời gian qua mau, ba năm thời gian, rất
nhiều thứ cũng thay đổi, cái gọi là cảnh còn người mất là như thế thôi.

Anh từ đứa bé cao lên, lại có bộ dáng của một thiếu niên. Mà trong lúc anh đang biến đổi thì bố của anh cũng thay đổi.

Mỗi ngày bố của anh đều sẽ rút ra một chút thời gian tâm sự cùng anh, anh
có thể cảm nhận được, sau khi mẹ mất, bố của anh rất áy náy đối với anh, luôn ngẩn người nhìn chằm chằm anh. Anh biết, bố anh đang thông qua anh để nhớ nhung mẹ của anh.

Nhưng khi thời gian dần dần chảy xuôi, áy náy ở đáy mắt bố anh, đau lòng, khổ sở dần dần được vui sướng thay thế được.

Năm đó mặc dù, anh hận ông, nhưng chung quy ông cũng là bố của anh. Dần
dần, cũng tha thứ cho ông. Khi anh nhìn thấy vui sướng đầy giữa hai lông mày của bố anh thì anh cũng vui mừng thay ông.

Anh nghĩ, bố, từ đây về sau, chúng ta phải sống thật tốt, thay thế phần của mẹ.

Anh nghĩ, mẹ của anh ở trên trời, nhất định sẽ yên tâm, nhất định sẽ vui mừng.

Nhưng chuyện hình như không phải như anh nghĩ.

Một ngày nọ, bố của anh nói với anh, Tiểu Đường, bố thay con tìm một người
dì, về sau, do dì thay thế mẹ của con chăm sóc chúng ta có được hay
không? Dì rất dịu dàng, giống mẹ của con, là một phụ nữ dịu dàng. Bà ấy
cũng có một con gái, ừ, lớn hơn con một tuổi. Không phải con vẫn muốn có một chị gái sao?

Anh kinh sợ, anh có thể rõ ràng cảm nhận được nụ cười ở khóe miệng mình cứng ngắc.

Đây thật là một sự kinh sợ đấy bố.

Khi đó, trong lòng của anh là nghĩ như vậy.

Mẹ, mẹ nhìn đi, đây chính là người đàn ông mẹ yêu, thì ra là vô tình phụ bạc!

Anh thật sự không nghĩ đến, vui sướng giữa hai lông mày bố anh là bởi vì cùng một nữ nhân ngọt ngào!

Bố à, chỉ ba năm thôi mà bố có thể quên mẹ đau khổ qua đời, mà có thể cùng phụ nữ khác đánh cho khí thế ngất trời.

Ha ha!

Mẹ, như vậy mà mẹ, lúc trước mẹ lại vẫn vui vẻ chịu đựng trông giữ!


Mẹ!

Anh còn nhớ rõ ngày ấy, bố anh nhìn khóe miệng anh ngưng trệ, lo lắng hỏi anh, Tiểu Đường, không phải con vui mừng sao?

Khóe miệng anh vẫn treo nụ cười, sau đó nói với bố anh, Vui mừng. Ha ha, Vui mừng!

Làm sao lại vui mừng được! Bố quên nữ nhân kia sau muốn cùng một nữ nhân
khác tốt hơn, lại đến hỏi người nữ nhân nhi tử vui mừng không, cô gái
kia nhi tử là đầu bị cửa kẹp mới có thể cảm thấy vui mừng!

Bố của anh vỗ vỗ vai của anh, nói, Tiểu Đường, con vui là được rồi.

Trên mặt anh là nụ cười không đổi, trong lòng lại cực kỳ khinh bỉ: cái gì gọi là anh vui là được rồi?

Anh không vui là có thể ngăn cản bố và người phụ nữ này kết hôn sao? Ha ha, anh tại không ngây thơ.

Cho nên từ đầu tới cuối, anh đều không phản đối. Từ đầu tới cuối, anh đều ngoan ngoãn tao nhã lễ độ có tiến có lùi.

Trong lòng anh tự nhủ, Thẩm Đường, cậu phải nhịn, đợi đến khi cánh đầy đặn,
nhịn đến sau khi cậu cần phải có được tất cả toàn bộ mọi thứ thì sẽ đem
tất cả chịu đựng hôm nay, trả lại cho người đàn ông này!

Cho nên anh vẫn cười, cười đến mặt cũng sắp rút gân.

Anh muốn tất cả mọi người biết nụ cười của anh phát ra từ nội tâm, anh là thật lòng thật dạ chúc phúc bọn họ trăm năm hảo hợp .

Cho đến khi cô gái kia xuất hiện, xé rách ngụy trang của anh.

Cô gái kia, lúc mới gặp gỡ đã mặc váy voan màu xanh trắng, một đôi mắt to
chớp chớpy, miệng nhỏ phúng phính, mặt trái táo trắng trẻo mũm mỉm, cực
kỳ giống công chúa ở tòa thành ngoài rừng rậm.

Anh điên cuồng
ghen tỵ bố của anh hỏi han ân cần với cô. Mặc dù anh khinh thường bố hỏi han anh ân cần, nhưng mà anh cũng không cho phép ông đem tình cảm đó
cho một cô gái xa lạ, không có liên hệ máu mủ!

Cho nên trong bóng tối, anh chê cười cô, lúc này lại xuất hiện hình ảnh đã xảy ra gần tối
ngày hôm qua mà không thể ngăn cản được. Nếu như không phải là Tô Cẩm
Niên đến, anh nghĩ là anh sẽ làm đến cùng .

Chàng trai mười bốn tuổi nếm trái cấm, chỗ nào trong đại viện cũng có, nhiều thêm anh một người cũng không nhiều.

Lúc này, nhân viên làm việc sắp xếp anh và cô cùng nhau chụp hình. Trên mặt anh như vẫn nụ cười thanh nhã, theo bố trí của nhân viên làm việc mà
nắm lấy bả vai của cô.

Anh cảm giác được cô cứng ngắc một cách rõ ràng.

Anh nghiêng đầu, đang lúc không chú ý thì thổi một hơi: "Chị Phỉ Phỉ, bờ
vai của chị đụng tay của tôi rồi, có lẽ chị Phỉ Phỉ muốn tôi đổi tư thế
lại hả?"

Giọng nói uy hiếp bên tai làm cho thân thể Phỉ Phỉ cứng đờ, không tự chủ đưỡ, thân thể cứng nhắc nhiều hơn.

Cô sợ anh, rất sợ.

Lúc có nhiều người, anh còn kiêng nể một chút, nhưng lúc vắng người thì sao?

Cô biết mình vĩnh viễn không thể nào xuôi gió xuôi nước như vậy.

Chỉ cần một ngày cô vẫn cùng anh ở một nhà thì gặp vô số ngoài ý muốn sẽ theo nhau mà đến.

Cho nên cô sợ.

"Chị Phỉ Phỉ, tay của tôi lại đau rồi." Tay anh khoác vai của cô, càng nắm thật chặt thêm.

Cả người cô cũng hơi phát run, lại thấy một tia sáng lóe lên, sau đó một
nhân viên làm việc cười trêu nói, "Ôi, tình cảm hai anh em này thật tốt
đấy."

Anh cười nói với nhân viên công việc kia, "Đây là chị của tôi đấy."

Nhân viên làm việc rất giật mình nói, "Ôi, thì ra là chị em hợp lại như các
vị thần Hy Lạp đó. Oa, chị của cậu giống như búp bê dễ thương xinh đẹp
đó, nhất định khiến vô số nam sinh trong trường học ghen tỵ rồi."

"Ha ha." Anh cười không nói.

Nhân viên làm việc cho là anh ngầm thừa nhận nên nói với cô, "Em có một
người em đẹp trai như vậy cũng làm cho vô số nữ sinh ghen tỵ thôi. Hì
hì, chị đọc sách nói vậy, đúng là như vậy đó."

Sau đó, bọn họ lại chụp mấy tấm, nhân viên làm việc nói, phải thay đổi một trang phục khác.

Bọn họ tản ra, cô và anh cầm trang phục mới của mình, vào buồng thay quần áo.

Khi cô đi vào buồng thay quần áo, lúc định cởi bộ đồ trên người xuống để
thay một bộ trang phục khác thì đột nhiên, tay của một người từ phía sau duỗi tới, sau đó nắm lấy bộ ngực của cô, chợt giày xéo nhẹ một chút
mạnh một chút.

Cô lập tức biết là người nào, lập tức xấu hổ đỏ
mặt, hai tay nắm cổ tay của anh, không để anh tiếp tục càn rỡ. Lại không nghĩ rằng, cô như vậy đúng là dễ dàng một tay khác của anh chạy ở trên
người cô.


Lúc đó, trên người cô chỉ quấn một miếng silicon ở ngực, một cái quần chữ T.

Đây hoàn toàn là vì người chụp ảnh yêu cầu mặc .

Cô vừa định mở miệng chửi mắng thì lại nghe thấy hô hấp gấp rút của anh
thổi tới bên tai của cô, anh nói, "Chị à, chị muốn làm cho người ta vây
xem sao? Dù sao tôi cũng không ngại."

Cô tức giận đến phát run, nước mắt không ngừng lăn xuống.

Anh chẳng hề để ý, một tay bừa bãi chạy trên thân thể của cô, chóp mũi đặt trên cổ của cô.

Hô hấp của anh dần dần dồn dập, toàn bộ phả trên cổ của cô, rất nhột, đồng thời, làm cho cô sợ.

Cô nhỏ giọng giận dữ mắng mỏ: "Cậu dừng tay! Lưu manh!"

Anh nói, "Chị à, chị mặc thành ra như này, không phải là đang quyến rũ tôi sao?"

Môi của anh nhàn nhạt hôn lên cần cổ cô. Sau đó, lần lượt hạ xuống, nước bọt thoa khắp cổ của cô.

Rõ ràng, lửa nóng ở môi của anh mà cô lại lạnh lẽo từ chân dâng lên.

"Chị à, chị rất thơm. Rõ ràng, chúng ta dùng sữa tắm giống nhau, nhưng chị lại thơm như vậy. . . . . ."

Anh nói xong thì thân thể của anh ác ý gần sát cô, thậm chí một tay còn dạo tới bên dưới cô, kéo quần chữ T, khẽ xé ra.

Cô cảm thấy một cỗ khí nóng đặt lên sống lưng của cô, sau đó cảm nhận vô
cùng rõ ràng lửa nóng ở thân thể anh, còn có vật cứng rắn đè ở mông cô.

Cô bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Đó là sinh lý mà thầy giáo đã từng nói trên lớp, nam sinh đặc biệt. . . . . .

Quá vô sỉ!

Rõ ràng là gương mặt một thiên sứ, nhưng hành động lại giống ác quỷ.

Cô biết rõ, nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng.

Cô sợ đến khóc thút thít, "Dừng tay, dừng tay, Thẩm Đường, cậu dừng tay."

"Dừng tay?" Anh dừng hôn môi của cô, nhưng tay vẫn ở nơi bí mật của cô càn
rỡ, "Chị à, không phải chị cảm thấy rất hưởng thụ sao?"

Anh nói xong, nhàn nhạt va chạm cách quần áo.

"Chẳng lẽ chị không muốn giống như mẹ của chị sao?"

Cô không hiểu là ý gì.

Anh nói, "Mẹ của chị chính là phóng đãng quyến rũ bố của tôi, chị, chẳng lẽ không muốn sao?"

Cô khóc lợi hại hơn, "Khốn kiếp! Cái tên khốn kiếp! Suy nghĩ của cậu thật xấu xa!"

"Hành vi này mà gọi xấu xa?" Thẩm Đường nheo mắt lại, cười híp mắt nhìn đã
hoảng sợ, sắc mặt Thẩm Phỉ Phỉ trắng bệch, hai ngón tay thon dài "lả tả" xé rớt silicon quấn ngực, sau đó từng chút từng chút từ nói phấn hồng
của cô từ từ dời về xương quai xanh của cô, sau đó dần dần đi lên, đi
tới cổ họng của cô, chợt nhéo, "Hả? Xấu xa?"

Đột nhiên Thẩm Phỉ Phỉ bị đau cổ họng nên bị sợ đến cả người mềm nhũn, chắc là sắp ngã trên mặt đất rồi.

Anh nhanh tay lẹ mắt, một tay khác bừa bãi chạy xuống hạ thể của cô, một
tay nắm ở hông của cô, không để cho cô ngã. Thấy cô như thế, anh vẫn
không cử động, "Chị à, học thức tôi không cao, dạy tôi một chút nào, xấu xa, là thế nào. . . . . ."

". . . . . ."

"Chị à, chị
không nói, vậy tôi làm, sau đó chị nói có đúng hay không, có được hay
không?" Một bên anh nói một bên tay nhéo cổ họng cô lần nữa đi tới bộ
ngực của cô, hung hăng bóp lấy.

Da thịt trắng noãn, trong nháy mắt xuất hiện một dấu màu đỏ

"Như này?"

"Hay là như này?"

Tay đã phủ đến nơi tròn đầy, tiếp tục hung hăng bóp. Lại một dấu màu đỏ dần dần chuyển qua xanh mét.

Thẩm Phỉ Phỉ bảy hồn ít đi sáu rưỡi, trong hai mắt còn dư lại chỉ có vô hồn
cùng với sợ hãi. Thân thể cô run lẩy bẩy, rất giống thỏ bị người bắt
được, muốn phản kháng, nhưng không làm gì được.

"Ôi, tại sao chị
không nói chuyện? Có phải xấu xa không phải như thế hay không? Mà là nên như vậy. . . . . ." Anh ác ý đi xuống một chút. . . . . .

Nơi kia của anh chống đỡ cô, hừng hực.


Anh vốn là thiếu niên, lòng hiếu kỳ đối với người khác phái đang dồi dào.
Lần này động tác đó làm cho anh vốn là thiếu niên, máu nóng nổi lên, hô
hấp không khỏi dồn dập,

Một hồi lâu, anh hít thở sâu mấy hơi để cho mình bình tĩnh lại. Tuy nói uy hiếp cô, nhưng vẫn luôn luôn không muốn cô cự tuyệt.

Đợi thật lâu không được cô đáp lại, Thẩm Đường kéo thân thể của cô qua
nhìn, lại phát hiện hai mắt cô đã nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh. Lay lay
cô, lại thấy cô không có phản ứng tí nào.

Ôi, thật đúng là một thỏ trắng nhỏ!

Anh đặt cô trên mặt đất, nhìn mặt trước của Thẩm Phỉ Phỉ chỉ mặc một quần chữ T đơn sơ, anh đỏ mắt nuốt nước miếng.

Thân ngọc nằm đó, cảnh đẹp tuyệt vời!

Lại mạnh mẽ lay động đầu, cho dù anh muốn làm nhục cô thì hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt!

Vì thế, anh cúi đầu nhìn nhìn lều của mình chống lên, sau đó rất bình tĩnh sửa sang xong cho mình, lại rất bình tĩnh nhặt hai mảnh silicon trên
đất lên. Mặc dù nói không biết vật này mặc thế nào, nhưng chưa ăn thịt
heo cũng đã gặp heo chạy phải không, cho nên anh tùy ý thay cô dán lên.

Bởi vì thật sự không biết nên trong quá trình, mấy lần đụng phải điểm kia,
cũng làm cho nơi kiaở bụng dưới của anh trở nên kích động.

Nhìn
silicon quấn ngực xiêu xiêu vẹo vẹo giắt trên ngực cô. Anh cũng thở phào một cái. Sau đó sẽ thay cô mặc bộ quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo lên.

Sau đó, anh lặng lẽ theo đường cũ trở lại chỗ của mình. Nhìn người bận rộn
chung quanh, giống như không có chuyện gì, anh cũng an tâm. Sau đó gương mặt hiện ra nụ cười, đi lên trước hỏi một nhân viên đang kiểm tra đạo
cụ.

"Lúc nào thì tiếp tục chụp nữa?"

Nhân viên kia cười nói, "À, chờ chị của cậu thay xong quần áo là có thể chụp hình."

Anh cười híp mắt gật đầu, sau đó nhìn buồng thay quần áo của cô. Lại nghe
nhân viên kia nói: "Chị của cậu đi vào cũng có một lúc lâu rồi, sao đến
bây giờ cũng còn chứ thay xong quần áo nữa?"

Anh cười nói, "Có thể con gái đều thích chỉnh sửa xong dáng vẻ đấy."

Nhân viên làm việc gật đầu, "Cũng đúng, bây giờ con gái nhà tôi mới học vườn trẻ, buổi sáng cũng muốn dành thời gian thật xem gương đấy."

Anh mỉm cười, "Bảo bảo của chị nhất định rất đáng yêu."

Nói chuyện tào lao một lúc lâu, anh mới hơi cau mày, nho nhỏ nói thầm một
câu, "Chị à tại sao còn chưa ra" Thấy nhân viên làm việc cũng nghi ngờ,
anh nói, "Tôi đi gọi chị tôi một tiếng."

Nhân viên gật đầu một cái.

Đột nhiên anh đi tới trước cửa buồng thay quần áo của cô lần nữa, sau đó ở
bên kia gõ cửa, miệng nói, "Chị à, chị thay quần áo xong chưa?"

Không trả lời như trong dự liệu, anh đẩy cửa buồng thay quần áo ra, thấy cô
vẫn nằm trên mặt đất như lúc anh mới vừa rời đi, quần áo bình thường,
sau đó an tâm lớn tiếng nói, "Chị, chị, chị làm sao vậy? Chị! Chị đừng
làm em sợ!"

Anh lớn tiếng nên làm cho không ít người phía trước vây xem.

Một số người thấy tình cảnh này thì sắc mặt không khỏi thay đổi, mấy bà rối rít ba bước tiến lên thành một đoàn.

"Đây là trúng gió rồi."

"Đây là mệt sắp chết rồi."

Suy đoán không ngừng, anh nghe ở trong tai, trong lòng cười lạnh. Các người đoán đi, tiếp tục đoán đi, suy đoán càng nhiều càng tốt.

Vẻ mặt
anh mặt lộ vẻ lo lắng, lớn tiếng nói, "Chị, chị đừng làm em sợ, nếu chị
bị bệnh rồi thì làm sao em ăn nói với bố cùng dì đây."

Một vị
nhân viên lớn tuổi tiến lên, một tay khẽ nâng người phía trên của cô
lên, sau đó nhéo ở nhân trung của cô. Lại nói với Thẩm Đường, "Đừng nóng vội, chị của cậu chỉ tạm thời ngất đi, không có sao."

Thẩm Đường lo lắng gật đầu một cái, sau đó liên tục hỏi, "Chị của cháu thật sự sẽ không có chuyện gì, đúng không?"

Một nhân viên khác cũng an ủi anh, "Yên tâm đi, chị của cậu là người hiền
có trời phù hộ, khẳng định không có chuyện gì. An tâm đi an tâm nhé."

Thẩm Đường gật đầu một cái, vẻ mặt ưu sầu không thay đổi.

Bố của anh cùng người phụ nữ kia nghe tin mà đến, chỉ thấy người phụ nữ
kia khóc như hoa lê đẫm mưa. Tuổi cũng đã bốn mươi tuổi mà trong áo cưới màu trắng, trang điểm tinh xảo, hẳn là làm cho người ta cảm thấy bà chỉ ba mươi.

Bà tiến lên khóc lớn, "Bảo bối của mẹ, sao thế?"

Bố của anh lạnh giọng hỏi anh, "Tiểu Đường, chuyện gì xảy ra?"

Anh vừa định nói chuyện liền nghe nhân viên mới nãy luôn nói chuyện trời
đất cùng anh giải thích với bố anh, "Đại khái là cô Thẩm mệt mỏi nên
ngất đi, thật may là cậu nhà gõ cửa trước. Nếu không chúng ta còn không
biết lúc nào thì phát hiện đấy."

Mà lúc này, cô cũng từ từ tỉnh
lại, chỉ là ánh mắt còn chưa kịp thu hồi sợ hãi trong đáy mắt. Nhân viên vẫn nắm chặt nhân trung của cô cũng như trút được gánh nặng.

Thẩm Phỉ Phỉ tỉnh lại, thấy nhiều người vây quanh cô, theo bản năng thét
chói tai ra tiếng, sau đó cúi đầu xem xét, phát hiện quần áo trên người
mình ăn mặc vô cùng thoả đáng, theo bản năng nhìn Thẩm Đường.

Anh tiến lên một bước, mỉm cười với cô, "Thật tốt quá, chị à, rốt cuộc chị đã tỉnh. Bố cùng dì rất lo lắng cho chị."


Anh đọc hai chữ "Lo lắng" rất mạnh, anh nghĩ, cô khẳng định có thể hiểu.

Thẩm Phỉ Phỉ co rúm lại, dĩ nhiên cô hiểu ý Thẩm Đường.

Hai tay cô nắm chặt thành quyền, nhìn đến mẹ mình nằm ở trên người của cô
khóc như hoa lê đẫm mưa, vỗ vỗ sống lưng của bà, "Mẹ, con không sao."

Lúc này mẹ Thẩm Phỉ Phỉ mới thở nhẹ ra, hỏi, "Phỉ Phỉ, bây giờ con cảm thấy có khỏe không? Có phải mệt lắm hay không? Có cần phải đi bệnh viện
không?"

"Phỉ Phỉ, đúng vậy, như mẹ con nói, có cần phải đi bệnh viện không?" Bố của anh cũng gấp gáp hỏi.

Ngược lại anh đứng ở một bên, cứ nhìn cô như vậy, đáy mắt thoáng qua một tia
quỷ dị, ân cần hỏi, "Chị, chị ở trong buồng thay quần áo, làm sao lại
xỉu?"

Vấn đề này cũng là trong lòng mọi người muốn hỏi.

Thẩm Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm Thẩm Đường.

Vẻ mặt của anh ngụy trang hoàn mỹ thế kia. Cô không nghĩ ra, tại sao thế
giới này có thể có loại ác quỷ này! Tại sao có thể có ác quỷ vô sỉ như
vậy!

Nhưng, nhìn mẹ khóc lóc, chú của cô quan tâm, cô biết, nếu
như cô nói cô té xỉu là bởi vì người em trai tại dâm loạn cô trong buồng thay quần áo, như vậy, ắt phải không đi cùng nhau nữa thôi. . . . . .

Cho nên cô không cách nào phá vỡ tất cả chân tướng, chỉ có thể mặc mọi người cho anh là một em trai vô cùng tốt!

"Đúng vậy, Phỉ Phỉ, chuyện gì xảy ra?"

Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, "Chính là mệt mỏi, sau đó nằm ngủ quên."

Lúc này mọi người mới thở phào một cái, vẫn còn may không phải là bởi vì những thứ khác.

Lúc này, bố Thẩm Đường nói với nhân viên làm việc: "Hôm nay con gái của tôi chụp mệt rôid, cho nên kéo dài mấy ngày nữa mới chụp thôi."

Nghe thấy thì đôi mắt anh thoáng qua hận ý kinh động tới trời.

Con gái!

Ôi, ông thật đúng là nói ra miệng được!

Cô lập tức khoát tay nói, "Chú, không cần! Con đã nghỉ ngơi đủ rồi, không
cần bởi vì con mà một người làm trễ nãi công việc mọi người."

Coi như cô thức thời!

Người phụ nữ kia khuyên nhủ, "Phỉ Phỉ, nghe chú con đi, hôm nào chúng ta chụp nữa."

Cô khăng khăng lắc đầu.

Trong lòng nhân viên rất thích cô gái nhỏ này đã thông cảm với bọn họ, liền
nói, "Không có chuyện gì, cô Thẩm, điều này không làm trễ nãi công việc
của chúng tôi. Huống chi cô nghỉ khỏe rồi thì chụp ra hình đương nhiên
nhìn đẹp, danh tiếng tiệm chụp ảnh chúng tôi mới có thể tốt hơn."

Cô vẫn cố chấp lắc đầu, "Trạng thái tôi đã rất khá. Có thể chụp."

Cô không biết lần sau ở nơi không có ai, ác quỷ này có thể xâm phạm cô như hôm nay hay không, cho nên thừa dịp tất cả tầm mắt mọi người chú ý ở
trên người cô, mau mau chụp ảnh xong.

Dĩ nhiên anh hiểu trong
lòng của cô, cho nên cười nhẹ, "Bố, chị Phỉ Phỉ nói không có việc gì,
chúng ta liền chụp thôi. Nếu không vì vậy làm trễ nãi thời gian của mọi
người, trong lòng Phỉ Phỉ áy này lắm."

"Như vậy sao?" Bố của anh hỏi anh.

Thẩm Phỉ Phỉ mặc kệ tất cả phụ họa ác quỷ này, nhưng——

Cô gật đầu, "Chú, như em trai nói vậy. Huống chi hiện tại trạng thái tinh thần con rất tốt."

Lúc này bố của anh mới gắng gượng đồng ý.

Vì vậy, tổ quay phim lại phân thành thành hai tổ, anh và cô lần nữa đứng ở trước camera.

Bọn họ là theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, đứng thẳng một bên.

Lúc đó, anh ôm hông của cô, cúi đầu, cực kỳ thân mật nói, "Chị, lúc nãy chị thể hiện rất tốt."

Cô lập tức run một cái.

Ác quỷ này!

Trên mặt anh vẫn mỉm cười như cũ, "Chị nói đi, khi về nhà, có muốn phần thưởng cho chị hay không?"

Cô nghiến răng nghiến lợi, nửa câu cũng không muốn nói với anh.

Anh nói, "Đúng rồi, chị, bây giờ em nhớ lại rồi."

Cô vẫn mím môi không nói lời nào.

Anh nói, "Lúc nãy, thật giống như chị chưa dạy em, cái gì là xấu xa. . . . . ."

Giọng nói của anh có ý sâu xa.

Cô bị dọa sợ đến nụ cười dựa theo nhiếp ảnh gia bày ra cũng cứng ngắc.

Phía bên kia, nhiếp ảnh gia nói, "Chị ơi, nụ cười của em không nên quá cứng nhắc, phải tự nhiên, phải tự nhiên."

Cô giật nhẹ khóe miệng với nhiếp ảnh gia, "Là thế này phải không?"

Nhiếp ảnh gia rất không còn cách khác, "Em nhìn em trai em một chút đi, cười rất tự nhiên đẹp nhưng không quá chán."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cười đến vô cùng nho nhã, nhưng đôi
mắt đen như mực, giống như là một đầm nước sâu, nhìn không hết đáy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận