Quân Hôn Chớp Nhoáng

Vì sự bền vững của hôn nhân, vì sự hòa thuận của gia đình, vì độ mới mẻ cho chồng.

Cả ngày nay Giang Hạo đều nhớ đến những lời này của Kiều Tâm Duy, mãi đến giờ anh mới phát hiện, hóa ra trước buổi liên hoan ở khách sạn, cô cũng đã biết quan hệ của anh và Tiểu Thiên Ái rồi. Cô không cãi cọ cũng không gây rắc rối, mà là lặng lẽ ở yên bên cạnh anh. Ngược lại là anh, chẳng những bỏ lại cổ ở sân bay một mình, còn mặc cô đứng khóc lóc giữa đêm tối rét lạnh.

Nếu Nguyễn Tấn thật sự muốn làm gì, cũng không thể trách người ta thừa nước đục thả câu, mà là chính anh cho người ta cơ hội.

“A Hạo, cái này thế nào?” Tiểu Thiên Ái đi từ phòng thử đồ ra, mắt nhìn bóng mình trong gương, thầm thở dài, nếu mình có thể đứng lên thì tốt biết bao.

Suy nghĩ của Giang Hạo bị cắt ngang, anh phục hồi tinh thần, nhìn Tiểu Thiên Ái mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng nhung tơ trước mắt, anh giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Cái này rất hợp với em, rất đẹp”

Trợ lý Tiểu Nam giúp cô chỉnh lại vạt váy, làm cố thoạt nhìn giống như đang ngồi, Tiểu Nam ngẩng đầu nói: “Chị Thiên Ái, bộ lễ phục này còn đẹp hơn cái chúng ta chuẩn bị lúc đầu, vạt áo rất lớn, xoè ra đúng là cực đẹp.”

Tiểu Thiên Ái hờ hững cười: “Đáng tiếc là chỉ có thể ngồi, không thể bày ra hết ưu điểm của nó...”

Giang Hạo nghe xong lời này, sự áy náy trong lòng trào lên vô hạn, anh ngồi xổm xuống, vỗ lên mu bàn tay cô và nói: “Bây giờ em cũng vẫn rất đẹp, lễ phục này chính là làm ra cho em, có thể được em mặc là vinh hạnh của nó” Nói xong anh lấy thẻ ra đưa cho phục vụ đứng bên cạnh: “Chúng tôi không thuê, mua luôn”

Phục vụ vui mừng, cô ta nhận thẻ ngân hàng, nhắc nhở một câu: “Đấy là lễ phục dạ hội cao cấp của Valentino, là hàng số lượng giới hạn nhập về từ Italy, hôm qua mới vừa đến, giá mười hai vạn”

Tiểu Thiên Ái giật mình, xua tay liên tục: “Mười hai vạn, không mua không mua, quá đắt rồi”

Giang Hạo lại đè tay cô lại, thong dong nói: “Mười hai vạn thì mười hai vạn, chỉ cần em thích, có đắt hơn nữa cũng không hề gì?

“Cảm ơn Thủ trưởng Giang, xin chờ một lát.” Phục vụ cầm thẻ, cười hì hì bước đi.


“A đúng rồi, chị Thiên Ái, em đi chỉnh sửa lại những lễ phục khác một chút.” Tiểu Nam cũng biết điều rời đi.

Tiểu Thiên Ái liếc mắt đưa tình nhìn Giang Hạo, cô nắm lấy tay anh: “Cảm ơn anh, anh vẫn đối với em tốt như vậy. Anh biết không, hôm đó sau khi gặp được anh, em đã sung sướng đến mức cả đêm không ngủ được. Em cho rằng mình biến mất năm năm sẽ khiến anh quên mất, không ngờ anh vẫn sẵn lòng ở bên, hơn nữa không để ý em như thế này, em...”

“Thiên Ái” Giang Hạo ngắt lời cô.

“Da?”

“Ngày đó biết em không chết, anh quá vui mừng quá xúc động, nên nói năng có không lựa lời...” Giang Hạo yên lặng rút tay ra, nghiêm trang nói: “Anh đã kết hôn, em biết đấy, bây giờ anh có một phần trách nhiệm khác, nhưng anh có thể bảo đảm, chỉ cần em có khó khăn gì, chắc chắn anh sẽ dốc hết sức giúp đỡ”

Nụ cười trên mặt Tiêu Thiên Ái cứng lại, trái tim và lòng bàn tay cô trống rỗng như nhau, cô không muốn tin điều mình vừa nghe thấy. Giày vò năm năm, cổ cho rằng hạnh phúc thuộc về mình đã mất đi lại tìm về được, nhưng mới hai ngày, cô mới vui mừng được hai ngày mà thôi, Giang Hạo lại nói đó chỉ là do anh nói không lựa lời.

Cô cười gượng: “A Hạo, anh có ý gì, em không hiểu... Không, anh đừng nói, em không muốn nghe, em không muốn nghe gì hết.” Cô bắt đầu không yên, tay nắm lấy làn váy: “Cho nên anh mới tặng em bộ váy này phải không, vậy em không cần nữa, lời anh nói, em coi là hứa hẹn, anh không được đổi ý, em không cần quần áo nữa, anh không được đổi ý”

Giang Hạo vẫn luôn tự xưng là phẩm đức cao thượng đột nhiên cảm thấy chính mình và Kỷ Tiểu Hải không khác gì nhau, anh xem thường loại người này, anh xem thường chính mình: “Thiên Ái, anh đã kết hôn rồi.”

“Em không để ý, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em không màng gì hết” Tiểu Thiên Ái kích động không thôi, ngồi trên xe lăn mà cả người đã bắt đầu lung lay: “Em biết anh khó xử, em sẽ không tranh giành gì cả, phu nhân của Thủ trưởng Giang mãi mãi là Kiều Tâm Duy, em có thể vĩnh viễn không bước ra ánh sáng, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của anh”

Giang Hạo đè tay cô lại: “Em đừng kích động, nghe anh nói, không phải nguyên nhân này, nếu anh làm như vậy, chẳng những có lỗi với Kiều Tâm Duy, cũng sẽ càng thiệt thòi cho em, chính anh không thể vượt qua được điều này”

“Em không để ý, em không để ý” “Anh để ý”


Sự đau khổ và rối bời của Tiểu Thiên Ái hiện rõ trên mặt, lời Giang Hạo nói giống như sét đánh giữa trời quang, nếu ngay từ đầu không cho hy vọng thì cô cũng không đến mức tuyệt vọng như thế. Nhưng mà, cô đã không còn là Tiểu Thiên Ái của năm năm trước nữa, có điều chỉnh lại cảm xúc của mình rất nhanh, lạnh nhạt nói: “Giờ em đã là một kẻ tàn phế, em còn có thể làm gì đây? Anh không cần em nữa thì em còn có thể đuổi theo anh hay sao? A Hạo, ý của anh, em hiểu, em chỉ muốn hỏi anh một cầu, hy vọng anh có thể thành thật trả lời em.”

“Câu gì?”

Mắt Tiểu Thiên Ái rưng rưng, ánh mắt mê man chứa đầy tình cảm, cô yên lặng nhìn anh, hỏi: “Anh còn yêu em không?”

Giang Hạo gật đầu: “Yêu... Nhưng hiện thực đã không cho phép chúng ta ở bên nhau.”

Khóe miệng Tiêu Thiên Ái lộ ra một nụ cười mỉm: “Em hiểu rồi, em sẽ không làm khó anh” Cổ lau nước mắt, cô hiểu Giang Hạo nhất, chính trực, quyết đoán, cương nghị, cố chấp, chuyện anh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Nhưng anh cũng có chỗ mềm lòng, chỉ cần anh còn yêu cô, vậy cô sẽ chờ, chỉ cần có tình yêu, không gì là không thể cả.

Giang Hạo như người đến chuộc tội được tha thứ, cười vui vẻ: “Thiên Ái, trên đời này, e là chỉ có em hiểu anh nhất, cảm ơn em đã thông cảm, vẫn là câu nói đó, nếu em gặp khó khăn, chỉ cần em yêu cầu, anh chắc chắn sẽ không từ nan”

Mùng bảy, màn đêm phủ xuống Nhà hát lớn Quốc gia, một buổi hòa nhạc diễn tấu violin cao cấp sắp diễn ra, đây là một loại âm nhạc tao nhã, người đến thưởng thức không giàu thì sang.

Tiêu Thiên Ái chỉ đưa cho Giang Hạo một tấm vé, nhưng không có Chu Tiểu Y, Nguyễn Tấn còn dư một vé, cộng thêm hai vợ chồng Vân Thanh và Trần Kính Nghiệp, năm người lại đi cùng nhau.

Từ trước đến nay, Vân Thanh cứ có chuyện là nói thẳng, cô nhìn vé của mọi người, nhịn không được bắt đầu chế nhạo: “Ôi chao, đại Thủ trưởng Giang, ghế VIP nhé, ngồi hẳn hàng đầu, chẳng những có thể nghe nhạc, còn có thể nhìn thấy người, có thể giao lưu ánh mắt nữa... Hế, bốn chúng ta ngồi cùng nhau, vừa vặn thành một bàn, không bằng bây giờ em đi mua bài Poker nhỉ?”

Trần Kính Nghiệp kéo áo Vân Thanh, dùng ánh mắt nhắc nhở cô ấy, vừa phải là được rồi, đừng quá đáng quá.

Nguyễn Tấn vẫn còn lúng túng, anh gãi đầu nói: “Thật ra tôi là người phàm tục, không hiểu âm nhạc tao nhã, tôi thấy mình vẫn đừng nên vào” Anh đưa vé cho Kiều Tâm Duy: “Các cậu vào đi thôi”


Vân Thanh ngăn không cho anh đi: “Không được, đã nói trước xong buổi hòa nhạc thì anh mời cơm mà, lại muốn trốn nợ hả?”

Nhìn Giang Hạo bị lừa gạt đến mức mặt càng ngày càng đen, lòng Kiểu Tâm Duy lén khoái trá, cô cũng chen một chân nói: “Tổng Giám đốc Nguyễn, vé là của anh, cho tôi cả rồi mà anh lại không đi, sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế, ngồi cùng nhau đi, tôi không hề gì?

Nguyễn Tấn liếc nhìn Giang Hạo: “Được thôi, tôi cũng không hề gì? Lời đã nói ra cả rồi, trong lòng anh cũng không còn bí mật gì, nếu không định cả đời không qua lại với nhau nữa, như vậy coi như cái gì cũng chưa xảy ra.

Lúc này, Giang Hạo ôm lấy bả vai Kiều Tâm Duy, nói: “Nguyễn Tấn, tôi đổi vé với cậu” Anh đưa vé VIP của mình cho Nguyễn Tấn, lại rút một tấm vé thường trong tay Kiều Tâm Duy: “Cứ quyết định thế cho vui cả làng, vào đi thôi, xếp hàng vào trong nào?

Trong phòng trang điểm, Tiểu Nam giữ im lặng, đi tới nói nhỏ: “Chị Thiên Ái, Giang Hạo không đến, anh ấy tặng vé cho người khác rồi”

Tiểu Thiên Ái thong dong tô son, đã sớm dự đoán được, cô quá hiểu anh.

“Chị Thiên Ái, chị chịu khổ nhiều như vậy vì anh ấy, Kiều Tâm Duy kia là cái thá gì, còn không phải là đi xem mắt nhặt được món hời lớn thôi ư, chắc chắn anh ấy sẽ hối hận”

Tiêu Thiên Ái cười an ủi: “Tiểu Nam, đừng nóng nảy” Cổ bình tĩnh đến mức như đang nghe chuyện của người khác.

“Sao em có thể không tức giận chứ, thế mới nói, làm quan chức càng lớn thì càng phải cẩn thận, cho dù là hôn nhân và tình cảm cũng không thể theo ý mình, đúng là quá khổ rồi. Anh ấy cũng là một người ích kỷ, vì tiền đổ của mình mà hy sinh chị”

Tiêu Thiên Ái lùi xe lăn lại, cô ung dung nói: “Em cũng nói anh ấy cẩn thận, cẩn thận một chút cũng rất tốt mà... Được rồi, cứ như vậy đi, chuẩn bị biểu diễn.”

Tiểu Nam không nói gì nữa, nghe lời đẩy cô ra ngoài.

Ánh đèn trong đại sảnh tối đi, bức màn trên sân khấu chậm rãi kéo ra, Tiểu Thiên Ái tĩnh lặng ngồi ở đó, một chùm đèn chiếu xuống đỉnh đầu cô, bộ lễ phục dạ hội màu trắng nhung tơ khiến cô thoạt trông như một con thiên nga trắng xinh đẹp. Sau khi được lột xác, thiên nga tung cánh biến thành đối tượng mà người khác phải ngước nhìn.

Tiếng violin trầm thấp mà lại u buồn chầm chậm tuôn ra, Tiểu Thiên Ái chìm đắm trong âm nhạc của mình, đôi mắt cô ngập ngừng nhìn lên phía trước, người ngồi ở đó không phải người mà cô ngày đêm thương nhớ, cô chỉ có thể đặt hết tất cả chua xót trong lòng vào violin.

Vào chỗ ngồi mới phát hiện, vị trí của họ cũng không liền nhau, mà là ở hai bên, cách nhau rất xa.


Kiều Tâm Duy quay lại nhìn xung quanh, rất nhiều người nghe đều nhắm mắt lại, hoàn toàn say mê trong tiếng violin trôi chảy buồn thương, lại quay đầu nhìn Giang Hạo ở bên cạnh cũng nghe rõ là chuyên chú. Xin hãy tha thứ cho cô vì chả hiểu đàn violin gì đấy, ngồi lâu thấy chán, vì thế, cô cong cổ chậm rãi đứng lên.

Bỗng nhiên, Giang Hạo túm phía sau cổ của cô, ấn cổ ngồi xuống: “Sao lại đi?”

“Ui da, đau...” Kiều Tâm Duy nén lại tiếng kêu nho nhỏ: “Chú ý một chút, anh muốn em bị thương nữa à?”

“Tối hù thế này em muốn đi đâu?”

“Em đi WC được chưa?”

“Em ngoan ngoãn ngồi xuống cho anh, mới mở màn mười phút mà đã nói muốn đi WC, sao không đi sớm?”

Kiều Tâm Duy nhăn mặt, hối hận đã theo tới: “Haiz, sớm biết thế đã ở nhà xem TV cho rồi, em không hưởng thụ nổi loại âm nhạc tao nhã này, anh thả em đi đi.”

“Đừng nhúc nhích, ngồi yên”

“Vậy em đổi vị trí với Trần Kính Nghiệp được không?”

“Không được, ngồi xuống!”

Giang Hạo ấn lên bả vai không cho cô đứng dậy, đèn mù mờ thế này, lỡ như va vào đầu rồi ngã thì phải làm sao, vốn cổ đã bị thương rồi. Lại nói, anh đã nhận lời Tiểu Thiên Ái tới dự, dù sao cũng phải nghe xong mới đi.

“Vậy em ngủ được chứ?”

Giang Hạo nghẹn lời, trùng cổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận