Quân Hôn Chớp Nhoáng

Sắp xếp cho Tiêu Thiên Ái xong xuôi, Giang Hạo và Kiều Tâm Duy lái xe về nhà. Trên đường, radio trên | ô tô đang phát sóng trực tiếp tình hình ở khách sạn lớn Bác Lan, tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Thiên Ái vẫn trốn trong khách sạn, còn đang ôm cây đợi thỏ chưa từ bỏ ý định. Còn có phóng viên muốn kết nối với Thẩm Đại Hải, nhưng điện thoại của Thẩm Đại Hải và trợ lý đều tắt máy cả.

Xem ra, tối nay có rất nhiều người sẽ không thể ngủ được đây.

Kiều Tâm Duy ngồi trên ghế phụ không ngừng F5 Weibo, cô càng xem càng lo lắng, duỗi tay sờ tại của Giang Hạo, “Sao tai anh không nóng nhỉ?” “Tại sao tại anh phải nóng?” “Có nhiều người đang mắng anh vậy mà.” Giang Hạo nheo mắt lại liếc cô một cái, mặc kệ cô, tiếp tục lái xe. Kiều Tâm Duy cảm khái nói: “Anh nói xem nếu lúc trước anh không phanh lại đúng lúc, hôm nay có thể nào bị cấp trên gọi đến dạy bảo rồi không?”

Đúng thật là có khả năng này, chỉ bị dạy bảo còn đơn giản, nếu trực tiếp bị khai trừ, thế thì còn to chuyện nữa.

“Haiz, có bạn gái cũ làm đại minh tinh cũng tốt lắm, anh xem, hai người lén lút hẹn hò cũng là ban ngày ban mặt, đỡ cho em phải đi nghi ngờ với điều tra.”

Một tay Giang Hạo cầm vô lăng, một tay nhéo mạnh sau cổ của cô, anh nói một cách khí phách: “Còn dè bỉu anh anh sẽ cho em ngày mai không xuống giường được.”

Kiều Tâm Duy co rụt đầu lại, giơ tay đầu hàng, “Tiểu nhân không dám”

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô vừa nhìn sang đã giật mình, “Oa, mẹ gọi thẳng vào máy em này, anh nghe hay là em nghe?”

“Mở loa đi.”

Kiều Tâm Duy nghe lời mở loa, “A lô, mẹ, đã muộn thế này mẹ...” “Mau chóng về nhà, cả hai con, về nhà hết.”

Kiều Tâm Duy kinh ngạc nhìn Giang Hạo, Giang Hạo cũng tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu, “Mẹ, đã tối muộn rồi mẹ còn muốn làm sao nữa? Con cam đoan với mẹ, con và Tiêu Thiên Ái tuyệt đối không có dính líu gì, mẹ yên tâm đi được không?”

“Con câm miệng, bị người ta hố mà không biết, ba mươi mấy tuổi đầu mà như sống phí hoài, vừa gặp cô ả kia là ngốc, đồ ngốc nhà con!”

Giang Hạo quá xấu hổ, trước mặt vợ bị mẹ già mắng mỏ tàn nhẫn, còn câu nào cũng bị mắng ngốc, mặt mũi của anh không giữ nổi, “Mẹ ruột của con à, con lại có chỗ nào chọc mẹ không vui ư?”

“Chỗ nào con cũng chọc ta không vui hết, mẹ thật sự nghi ngờ con có phải do chính mẹ sinh hay không nữa, sao mà ngu xuẩn thế! Con mau về đây cho mẹ, ba con đã bắt được phóng viên tuần báo X kia rồi, tốt nhất con nên về chính tại nghe hắn ta nói thế nào... Đưa Tâm Duy theo, loại chuyện này phụ nữ cũng không thể chấp nhận được, mẹ con là người từng trải, có nghe thấy không cái thằng nhóc chết tiệt kia?” “Dạ, nghe rồi ạ.”

Lâm Thái Ấm lại dặn dò, “Tâm Duy à, con cùng tới nhé, đừng gây sự với A Hạo, tới nơi sẽ sáng tỏ, nhé.” Kiều Tâm Duy nặng nề đáp: “Dạ mẹ, con biết ạ, lập tức sẽ trở về.”

Cúp máy, hai người liếc nhau, phóng viên tuần báo X, chắc hẳn là người đã công bố bức ảnh và viết ra tin tức kia, nghe giọng tức giận của Lâm Thái Ấm, chuyện này cũng không phải đơn giản như bề ngoài.

Đêm đã khuya, nhưng biệt thự nhà họ Giang vẫn đèn đuốc sáng trưng, trên sofa, vị khách Từ Phong ngồi nghiêm chỉnh, thở mạnh cũng không dám. Cả người anh ta ăn mặc như phóng viên tiêu chuẩn, áo khoác xám phối với áo sơ mi, lưng đeo một chiếc máy ảnh SLR, đây là cần câu cơm của anh ta.

Lâm Thái Ấm rót trà, “Uống trà đi, phóng viên Từ.” Từ Phong gục đầu càng thêm thấp, anh ta nào dám chứ.

Giang Chí Trung liếc mắt cho vợ, giọng điệu hòa hoãn nói: “Uống trà đi, đàn bà con gái không hiểu gì, đừng để ý.” “Haiz...” Từ Phong cầm chén trà, nhưng vẫn không dám uống, “Lão Thủ trưởng, thật sự không phải tôi cố ý, tôi...”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng ô tô, trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang vọng, Lâm Thải Ấm lập tức đứng dậy, “Con trai về rồi.” Bà chỉ vào Từ Phong cảnh cáo, “Trước mặt con trai con dâu tôi, tốt nhất cậu nên nói thật cho tôi.”

“Ôi ôi ôi, tôi nhất định sẽ ăn ngay nói thật.” “Khụ khụ!” Giang Chí Trung ho khan hai tiếng, sao có thể uy hiếp người ta trần trụi như vậy, “Bà nhanh mở cửa đi... Phóng viên Từ, bà ấy tóc dài kiến thức ngắn, cậu đừng chấp nhặt với bà ấy.” Từ Phong liên tục gật đầu, sắc mặt anh ta trắng xanh, hai người già nhà họ Giang, một người diễn mặt đen một người diễn mặt trắng, nhưng anh ta cũng phải chịu.

Chỉ chốc lát sau, Giang Hạo và Kiều Tâm Duy đi vào, trước mặt Giang Hạo, Từ Phong nói: “Giang lão gia, Giang Thủ trưởng, thật sự không phải tôi cố ý chụp lén, là tôi thấy tiền sáng mắt, lần đầu tiên là hồi đầu năm, Tiêu Thiên Ái đưa hai vạn đồng bảo tôi chụp, tôi nghĩ dù sao cũng không chụp thẳng mặt, dù sao cũng sẽ không bại lộ ra là Thủ trưởng Giang, làm thì làm thôi. Nội dung tin tức cũng là chính cô ta nói cho tôi, bằng không tối nào biết nhiều như vậy.”

Lâm Thái Ấm tức không thở nổi, nghẹn đã lâu, bà quay đầu nhìn Giang Hạo, căm giận nói: “Có nghe thấy không, đã sớm nói với con Tiêu Thiên Ái không phải người tốt, con còn niệm tình cũ, con niệm tình cũ nhưng người ta không niệm. Không nghe lời người già chịu thiệt ngay trước mắt, mẹ đã nói rồi mà con cứ chê mẹ dong dài, giờ sao, thế nào, mẹ nói đều là có lý, con...”

“Câm miệng!” Giang Chí Trung lạnh giọng quát lớn, “Bà đủ chưa, nghe phóng viên Tử nói xong không được sao?” Lâm Thái Ấm nuốt những lời còn lại vào bụng, lẩm bẩm oán trách, “ôi câm miệng thì câm miệng, ông nổi giận với tôi cái gì chứ?” Giang Chí Trung trừng mắt liếc xéo bà, “Chỉ có bà cứ ở đây líu ríu không ngừng, không thể giữ bình tĩnh được sao!... Phóng viên Từ, tiếp tục nói.” Từ Phong một chút cũng không dám giấu giếm, xem như anh ta đã hiểu, bà Giang này chỉ có miệng lưỡi lợi hại, ông Giang mới là Boss lớn phía sau màn, anh ta vừa nhớ lại vừa nói: “Có lần đầu tiên trúng quả, lần thứ hai cô ta tìm tôi là tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cô ta nói lần này có thể tăng thù lao, chụp xong dùng danh nghĩa là tống tiền gửi hình ảnh cho bà Giang xem. Tôi nói chuyện tống tiền tôi không làm, đó là phạm pháp. Cô ta nói đây chỉ là thủ thuật che mắt, cũng không phải tống tiền thật, chỉ là vì không để người khác nghi ngờ chúng tôi. Vì thế, tôi đã chuẩn bị trước rất nhiều, vị trí chụp và góc độ đều dự đoán chuẩn, một buổi chiều chụp được rất nhiều, nhưng không có tấm nào làm cô ta hài lòng, cô ta bảo tối sáng hôm sau chụp lại”

Nói rồi anh ta nhìn thoáng qua Kiều Tâm Duy, “Bà Giang, tôi có thể dùng mạng bảo đảm, Thủ trưởng Giang và Tiêu Thiên Ái tuyệt đối không có hành vi vượt rào, một tấm ảnh thân mật tôi cũng không chụp được. Sau đó cô ta không hài lòng nên không chịu trả tiền, vì thế tôi mới giận dữ tung ra tin lá cải. Tôi chỉ muốn cho cô ta một bài học, cũng không phải muốn hại Thủ trưởng Giang, tôi thề. Không phải cô ta muốn giả danh nghĩa tống tiền để gửi ảnh cho bà Giang sao, tôi bèn tống tiền cô ta năm trăm vạn, thật ra tôi nào dám tống tiền, tôi chỉ muốn hù dọa cô ta một chút. Tuy rằng phóng viên giải trí chúng tôi luôn phỉ nhổ minh tinh, nhưng đạo đức nghề nghiệp vẫn có, những chuyện xấu về minh tinh mà chúng tôi phơi bày, quần chúng độc giả đích thực là thích, chúng tôi cũng vì lăn lộn kiếm miếng ăn thôi.”

Lâm Thái Ấm vừa lắc đầu vừa thở dài, “Chậc chậc chậc, người phụ nữ này nhiều ý định xấu thật, ai ở bên cô ta đúng là mắt bị mù.”

Giang Hạo lạnh lùng nói: “Mẹ nhắm vào cái gì mà nhắm, có chuyện cứ việc nói thẳng, coi như cho mẹ nắm được cơ hội mắng con.”

Lâm Thái Ấm trừng anh một cái, “Hừ, nhiều lời vô ích, bản thân con hiểu lấy là được.” Kiều Tâm Duy một câu cũng không nói, hai vị bề trên ngồi đây, Giang Hạo cũng là người rõ ràng, không cần cô phải nói gì nữa.

Từ Phong cầu xin nói: “Giang lão gia, Giang Thủ trưởng, trên tôi còn mẹ già dưới còn con nhỏ, tôi cũng có rất nhiều chỗ bất đắc dĩ, xin các vị tha cho tôi lần này.” Nói rồi, anh ta lấy ra một cái USB, “Tất cả hình ảnh đều ở đây, trừ bốn tấm đã công khai không thể hủy bỏ được, còn lại phim ảnh đều có thể tiêu hủy. Cầu xin mọi người tha cho tôi, tôi chỉ là một phóng viên nhỏ, chụp choẹt ảnh viết mấy chữ kiếm chút đỉnh tiền mà thôi.”

Giang Chí Trung giơ tay bảo ngừng, “Phóng viên Từ, cậu không cần như thế, hôm nay tìm cậu tới không vì cái gì khác, chỉ vì chân tướng, chúng tôi chỉ muốn biết sự thật mà thôi. Mặt khác, chính cậu làm theo lương tâm mình đi, nghề của các cậu có quy tắc của nghề, tôi cũng không hiểu, càng không can thiệp vào.”

“Cám ơn, cám ơn, về sau tôi nhất định sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức như vậy nữa!” Từ Phong gật đầu nhận sai, chỉ thiếu chưa khóc ròng lau lệ.

“Hôm nay muộn như vậy còn tìm cậu tới, thật sự là liên quan đến sự hòa thuận trong gia đình của nhà họ Giang chúng tôi, nếu chân tướng đã sáng tỏ, như vậy phóng viên Từ, cậu về sớm một chút đi.” Gương mặt bức bách của Từ Phong rốt cuộc lộ ra vẻ nhẹ nhõm, “Haiz, lão gia ngủ ngon, Thủ trưởng Giang ngủ ngon, mọi người ngủ ngon, tôi đi trước ạ.”

Sau khi Từ Phong rời khỏi, cuối cùng sắc mặt của Giang Chí Trung không còn giả vờ hiền hòa nữa, ông trùng thẳng vào Giang Hạo, nổi giận nói: “Nhà họ Giang chúng ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện hành vi gây rối, nếu con dám làm ra chuyện mất đạo đức thì cút khỏi cái nhà này cho ba. Tâm Duy, ba làm chủ cho con, nói hết uất ức của con ra đi.”

“A...” Kiều Tâm Duy căn bản không ngờ bị ba chồng điểm danh trước, cô cho rằng hôm nay không có chuyện của mình cơ, cô ấp úng nói: “Ba, Giang Hạo đều đã giải thích cho con rồi, bọn họ không nối lại tình xưa, chúng con cũng không cãi nhau, con mới không cãi nhau với Giang Hạo để làm tổn thương tình cảm, cuối cùng để cô ta được lợi đâu.”

Lâm Thái Ấm: “Ừ, phụ nữ thông minh chính là như vậy.”

Kiều Tâm Duy bỗng nhiên ưỡn thẳng lưng, được mẹ chồng thừa nhận, đó đúng là nông dân vùng dậy làm chủ mà. “Con thì sao?” Giang Chí Trung nhìn Giang Hạo, “Con muốn nói thế nào?” Giang Hạo hít sâu một hơi, đối với lời nói của Từ Phong, anh cũng cảm thấy rất bất ngờ, “Ba, mẹ, ba mẹ cũng biết năm đó Tiểu Thiên Ái vì cứu con mới bị đâm, mới bị tàn tật hai chân, cô ấy gặp khó khăn, nhất định con phải giúp đỡ cô ấy. Nhưng chuyện bị chụp lén này thật sự ngoài dự kiến của con, về sau con sẽ cẩn thận.”

Lâm Thái Ấm góp lời nói, “Về sau cô ta tìm con thì con đừng quan tâm.” Giang Hạo nghiêm trang nói: “Bất kỳ khi nào cô ấy có khó khăn, con đều sẽ giúp, nhưng trước khi giúp cô ấy con sẽ báo với Tâm Duy, nếu Tâm Duy đồng ý, sẽ cùng đi với con, vậy thì cô ấy cũng không chơi chiêu trò gì được.”

“Con trai ngốc, 5 năm trước là cô ta tự làm tự chịu, cô ta...” “Khụ khụ!” Giang Chí Trung ho khan hai tiếng ngắt lời vợ, “Bà còn chưa đủ à, nói cả đêm như súng máy rồi, có mệt hay không?” Lâm Thái Ấm nhanh chóng ngậm miệng, những việc này là bí mật, bà biết, dù thế nào cũng không thể bỏ qua điểm mấu chốt của ông nhà. Bà tìm cái cớ thoái thác nói: “Mẹ nói là 5 năm trước cô ta giả vờ tự sát bỏ đi rồi, bây giờ quay về còn có ý nghĩa gì, tự sát cũng có thể làm giả, cô ta còn cái gì mà không giả dạng được, A Hạo con cũng đừng bị cô ta giả bộ đáng thương lừa đấy.”

Nói thật, đả kích của chuyện này đối với Giang Hạo cũng rất lớn, ở sâu trong lòng anh ít nhiều vẫn còn tình cảm với Tiêu Thiên Ái, bởi vậy, trực tiếp bị tát hai cái, có đau cũng không thể oán trách, chỉ có thể tự mình chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui