Quân Hôn Chớp Nhoáng

“A Hạo, cảm ơn anh, em không biết phải nói gì nữa, em rất xin lỗi chuyện của Từ Phong, em...”

“Đừng nghĩ lại những việc đó nữa.” Giang Hạo cắt ngang ý muốn giải thích của cô ta: “Vì cứu anh nên em mới thành ra thế này, anh sẽ không quên, chuyện khác, nhiều lời cũng vô ích.”

Mắt Tiêu Thiên Ái ngập nước, một bước sai thì nghìn bước sai, bắt đầu từ năm năm trước đồng ý với ông bà Giang rời khỏi Giang Hạo, cô ta đã sai rồi. Cô ta cho rằng vinh quang có được trong năm năm này có thể khiến mình có đủ tự tin trở lại bên cạnh Giang Hạo, nhưng cô ta sai rồi, cái Giang Hạo cần không phải là bạn đời ưu tú cỡ nào, khiến người ta ngưỡng mộ cỡ nào, anh cũng giống như người thường, chỉ cần một người vợ mà thôi.

Uống cho cô ta tự xưng là hiểu rõ Giang Hạo, thế nhưng giờ mới thấm thía đạo lý đơn giản nhất này. Mà bây giờ cô ta đã sa đọa, thậm chí còn khốn khổ hơn cả năm năm trước. Giang Hạo để lại chìa khóa của căn hộ: “Sau này em cứ yên tâm ở lại đây, vấn đề hộ khẩu anh đã giải quyết rồi, căn hộ cũng đã sang tên cho em, trước kia là mua vì em nên vẫn luôn để trống, bây giờ cuối cùng có tác dụng.” Anh chỉ vào túi hồ sơ bên bàn trà: “Mọi tài liệu và giấy chứng nhận đều ở trong đó, em giữ cho kĩ.”

Tiêu Thiên Ái rơi nước mắt không nói gì, trước kia Giang Hạo đối xử tốt với cô ta là thật lòng thật dạ, mà bây giờ, anh như vậy chỉ còn là vì áy náy mà thôi.

Giang Hạo thấy cô ta vẫn khóc mãi không ngừng, cũng không biết nên làm gì: “Sao vậy? Còn có chuyện gì lo lắng à?”

Tiêu Thiên Ái lắc đầu, lau nước mắt nói: “Em cảm thấy bây giờ rất mơ hồ, không biết sau này có thể làm gì nữa, ra ngoài làm việc còn phải nhận lấy sự chỉ trỏ của người khác, không làm việc lại chỉ có miệng ăn núi lở.”

Nếu vẫn luôn nhạt nhẽo qua ngày, trong lòng cũng không có Bác Lan gì đó thì vẫn ổn, nhưng cô ta đã từng thành công như vậy, đã từng là con cưng trong xã hội thượng lưu, vé hòa nhạc khó mà có được, mọi tràng vỗ tay đều thuộc về cô ta. Đã trải qua vinh quang như vậy, bây giờ trở về điểm xuất phát, bảo cô ta làm sao bình lặng được đây.

Giang Hạo khuyên giải an ủi: “Em chỉ cần xem như mình mơ một giấc mơ, tỉnh mộng rồi phải trở lại cuộc sống hiện thực. Em cứ làm quen với chỗ này trước, chờ khi cảm thấy mình có thể ra ngoài đối mặt người ngoài thì hãy đi. Nhớ rõ, em không chỉ có một mình, còn có mấy người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bạn bè chân chính sẽ không ghét bỏ dù đối phương có thất bại thế nào.”

Tiêu Thiên Ái gật đầu, lòng khó chịu như bị một cái cây chặn ngang. Không lâu sau, Giang Hạo rời đi, tâm trạng nặng nề. Chuyện tình cảm rất khó để nói cho rõ ràng, nhớ lại những năm tháng vô tư trải qua cùng cô ta, anh cảm thấy thổn thức.

Anh nghĩ, cái anh không thể quên được không phải người, mà là những năm tháng đó.

Chín giờ tối, nhân viên tăng ca đáng thương mới tan làm, Kiều Tâm Duy và các đồng nghiệp cùng đi tháng máy xuống lầu, vừa xuống đại sảnh, cô đã nhìn thấy một người đàn ông không thể quen thuộc hơn đang ngồi trên sofa ở khu nghỉ ngơi. Tiểu Mật bày ra động tác thương hiệu hình chữ S của mình: “Yo, Thủ trưởng đích thân tới đón, Tâm Duy, mặt mũi của cậu lớn thật nha!”

Kiều Tâm Duy lén vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ai biết có phải anh ấy phạm lỗi gì nên mới đặc biệt tới xin lỗi hay không.” Giang Hạo ngồi ở vị trí đối diện với thang máy, vừa thấy các cô, anh đã đứng lên đi về phía này. Trước mặt người khác, anh vẫn đứng đắn kiểu cách, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn rất xa cách.

Tiểu Mật đứng thẳng người, đùa giỡn gì cũng không dám nữa, cung kính chào như mọi người: “Chào Thủ trưởng.” Kiều Tâm Duy đá một ánh mắt cho Giang Hạo, anh ho khẽ hai tiếng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Khụ khụ, chào mọi người, chào mọi người, có tiện đường không, có thể đi nhờ xe miễn phí.” “Có ^^” Tiếu Mật giơ tay lên, cô ấy kéo dài âm: “Có được không thể? Ha ha, dù sao em và hai người cũng không tiện đường.” Mọi người đánh mắt với nhau, ai cũng không muốn làm bóng đèn.

“Nếu không tiện đường thì chúng tôi về trước.” Giang Hạo kéo tay Kiều Tâm Duy qua: “Tạm biệt mọi người.” Nhìn họ tay trong tay rời đi, Từ Nhật Gia yên lặng ngẩn ngơ, cô hiểu rõ, mặc kệ mình có thích người ta bao nhiêu, thì cũng chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi. Mùa này ở Đô Thành là thoải mái nhất, mặc một chiếc áo đơn và áo khoác là được, buổi tối cũng không thấy lạnh, gió đêm phất phơ thối tới mang theo chút mát mẻ.

“Ôi chao đại Thủ trưởng Giang, hôm nay đổi cách thể hiện à?”

Giang Hạo nhếch miệng cười khẽ. Kiều Tâm Duy chỉ vào anh: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy, sau này anh đừng nghiêm túc như vậy nữa, cứ như bây giờ này, không cần nghiêm túc như thế, trông bây giờ hòa nhã dễ gần hơn nhiều đó.”

Giang Hạo thu lại nụ cười: “Gần đây anh thấy em cứ gửi mãi mấy tin nhắn vô nghĩa: Anh đang làm gì thế, anh đang làm việc gì; toàn kiểu như thế, anh không đi công tác thì ở quân doanh, còn có thể đi đâu chứ?” “Em không thể hỏi nhiều lần à?” “Có thể, vợ muốn hỏi thì hỏi, không hạn chế.”

Kiều Tâm Duy nghiêng người qua, khẽ nỉ non bên tai anh: “Chuyên gia tình cảm nói, câu nói anh đang làm gì là ngầm chỉ em nhớ anh, hiểu không?”

Giang Hạo chợt tỉnh ngộ: “Chuyên gia tình cảm này đúng là chuyên gia, em đó, đi làm thì tập trung một chút, đừng nhớ anh quá.”

Xem kìa xem kìa, lại kiêu ngạo nữa rồi.

giao lộ, Giang Hạo không về nhà mà rẽ sang đường khác, hỏi anh đã muộn thế này còn muốn đi đâu mà anh lại thần bí bảo bí mật. Được rồi, anh còn tạo niềm vui bất ngờ nữa, khó mà có được, vậy cô chờ bí mật nhỏ của anh.

Sân trượt băng của Vạn Tượng Thành có tiếng là sân bằng lớn nhất ở Đô Thành, một năm bốn mùa đều mở cửa. Giang Hạo dắt Kiều Tâm Duy đến quầy lễ tân, lễ tân đã nhìn thấy họ từ xa, lập tức lên đón: “Anh Giang, lâu rồi không tới, hôm nay còn đưa bạn gái theo nữa à?”

Giang Hạo nửa ôm vai Kiều Tâm Duy nói: “Đây là vợ tôi.”

“Chao ôi, hèn chị lâu thể mà không thấy anh, hóa ra là cưới vợ rồi.”

“Hôm nay trên sân có người không?” “Trùng hợp quá, vừa có một nhóm học sinh cấp ba, cao to, đều luyện thể dục, ở khu Đông đấy, sao thể, anh muốn đi tụ họp à?” Giang Hạo không nói hai lời đã lấy một tấm thẻ màu vàng ra: “Quẹt, quẹt đi, tôi ngứa tay rồi.” Đây là lần đầu tiên Kiều Tâm Duy vào sân bằng này, đừng nhìn bên trên chỉ là một mặt tiền không đáng để mắt, nhưng phía dưới mới là cấu tạo khổng lồ, toàn bộ sân bằng đều được xây dựng dưới lòng đất. Cô bị Giang Hạo kéo đi, xoay trái xoay phải nhìn ngắm, ở đây có cửa hàng tiện lợi, quán cà phê, cửa hàng bán đồ thể thao, cần gì cũng có.

“Sao cũng có cả cửa hàng bán đồ kế hoạch hóa gia đình nữa, cái này cũng thừa thãi quá rồi.”

Giang Hạo quay đầu lại nhìn cô: “Nhóc con, thế mà không hiểu.” Anh chỉ lên đằng trước: “Chỗ đó không phải có viết khách sạn XX sao, thang máy dẫn thẳng lên lầu, phía trước còn có khách sạn XXX, khách sạn XXXXX, dù sao bên trên có gì, bên dưới đều có hết.”

Kiều Tâm Duy tò mò nhìn anh: “Trông anh rất quen thuộc nhỉ, thể nào, đại gia anh đã từng đi rồi à?”

Giang Hạo cười, bàn tay to ấn lên đỉnh đầu cô: “Nói gì thế, anh không phải loại người này, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy à, vừa nhìn chỗ này là hiểu rồi, còn cần phải tự đi? Rõ ràng là chỉ số thông

minh của em không đủ...” Nói mãi, chính anh không nhịn được mà khai: “Anh từng lên rồi, nhưng chỉ mượn thang máy chút thôi, đi lên lấy xe khá thuận tiện.”

Kiều Tâm Duy liếc xéo anh: “Xí, đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng có thể leo cây.” Giang Hạo tranh cãi với cô: “Em đừng có mà không tin, thế giới to lớn việc lạ gì chẳng thể xảy ra, heo nái đúng là cũng có thể leo cây đây.” “Ấy da không lắm lời với anh nữa, anh phiền quá đi.” Phía trước là quầy trượt băng, Kiều Tâm Duy vùng tay anh ra chạy thẳng vào trong.

Giang Hạo đuổi theo: “Đó là miêu tả người đàn ông khác, yên tâm đi, người đàn ông của em chắc chắn đáng tin.”

Vào giờ này, người trong sân bằng không nhiều lắm, nên tiếng chơi bóng trên sân đặc biệt lớn, tiếng đánh bóng “bốp bốp bốp” rất rõ ràng. Kiều Tâm Duy ngồi đợi trên khán đài, bên cạnh cô là năm cô bé trông có vẻ là học sinh đang cố sức gào cố lên. Cô không khỏi cảm khái, thiếu nữ tuổi xuân thật tốt đẹp.

Tương ứng, trên sân bằng có năm cậu bé trang bị đầy đủ đang đuổi theo một quả cầu bằng nhỏ, họ không chia đội mà cạnh tranh cá nhân, ai ghi nhiều bàn hơn là thắng.

Chỉ chốc lát sau, ở lối vào sân bằng bỗng vang lên một tiếng huýt sáo lảnh lót, nhóm cậu trai đó tụ lại.

Kiều Tâm Duy hứng thú nhìn theo, vừa nhìn nên vẫn còn chưa nhận ra, người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ an toàn khổng lồ, đầu đội mũ bảo hộ màu đỏ kia không phải là Giang Hạo đấy ư? Anh vẫy tay phía bên này, còn giơ cầu bằng lên huơ huơ với cô. Ôi mẹ ôi ngượng quá đi, cô đã không còn lòng dạ hư vinh của thiếu nữ tuổi hoa nữa rồi, cô vẫy tay một cách tượng trưng với anh, đánh cầu của anh đi, vẫy cái gì mà vẫy. Trận thi đấu lại bắt đầu, Giang Hạo gia nhập đội của họ, đừng nói anh ỷ lớn hiếp nhỏ, là một chọi năm đó, một mình anh một tổ, người ta năm người một tố. Đội cổ động viên trên khán đài cũng vậy, năm nữ sinh hò hét chói tai, vỗ tay như sấm, cô lại bình tĩnh chẳng he tiếng nào, sao dám không biết xấu hổ mà hét lên chứ?

Khúc côn cầu là một môn thể thao có hệ số nguy hiểm rất cao, nhưng cũng bởi vì vậy nên mới kích thích. Trên sân bằng, Giang Hạo hoàn toàn giành quyền chủ động, dưới chân như bay, vung gậy tự nhiên, quả cầu bằng nhỏ xíu kia như thú cưng của anh, lách trái luôn phải.

“Ôi cha lại để chú kia ghi bàn, các cậu làm sao thế này?”

“Chú ấy thật lợi hại, woah woah, cháu yêu chú!”

“Cậu cổ vũ cho ai thế hả?”

“Ai lợi hại mình sẽ cổ vũ cho người đó, ai lợi hại mình sẽ yêu người đó, chú ơi, cố lên cố lên!”

Nhóm nữ sinh cổ vũ cũng xuất hiện chia rẽ, sức quyến rũ của Giang Hạo khiến các cô bé xảy ra nội chiến, em này còn kích động hơn em kia.

Một tiếng qua trong chớp mắt, Giang Hạo lấy một chọi năm, dưới sự bao vây chặt chẽ đã ghi sáu bàn thắng. Cả đám học sinh nam kia xem anh như thần tượng mà sùng bái.

Giang Hạo cởi mũ bảo hộ, trượt vèo qua khán đài, bỗng nhiên xoay tròn dừng bên dưới chỗ Kiều Tâm Duy: “Hey, muốn xuống dưới thử không?”

Kiều Tâm Duy ngớ ra, em? Nồ nồ nồ, cô lắc đầu liên tục.

Gần như cùng lúc, cô nghe thấy mấy cô bé bên cạnh hét lên chói tai: “Cháu muốn thử, cháu muốn thử, chú ơi, cháu muốn thử một chút.”

“...” Có phải mình không nên từ chối không?

Trong khu chuẩn bị, Kiều Tâm Duy thay giày trượt băng, bên dưới là lưỡi thép thật làm từ kim loại, không phải đồ giả. Cô vịn vào lan can chầm chậm đến gần khu sân bằng, rất hối hận vì đã không mặc quần áo dày, lạnh quá đi mất.

Giang Hạo đã gia nhập với nhóm học sinh kia, bất kể là trai hay gái đều vây quanh anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui