Quân Hôn Chớp Nhoáng

Kiều Tâm Duy chỉ liếc điện thoại di động của anh ta một lát: “Sao vậy?”

“Không có gì... Ha ha, thấy hai người hòa hợp như thế nên tôi rất hâm mộ thôi.” Trần Kinh Nghiệp chuyên đề tài: “A Hạo, vết thương của cậu sao rồi, khi nào đi làm?”

Giang Hạo vỗ vỗ ngực: “Vừa tháo băng, không sao, chỉ là thêm vài vết sẹo. Đi làm thì tùy thôi, có nhiệm vụ thì đi, không có nhiệm vụ thì ở nhà với bà xã.”

Trần Kinh Nghiệp than thở: “Sau này phải cai rượu mới được, không thì cứ mỗi lần say rượu tôi lại thấy cô ấy.”

Câu này của anh ta khiến ai nghe cũng phải đau lòng, Kiều Tâm Duy cảm thấy hơi chua chát. Họ vốn là một đối khiến người khác phải ghen tị, nam thanh nữ tú, Trần Kính Nghiệp khiêm tốn sống nội tâm và Vân Thanh sáng sủa tính tình ngay thẳng hoàn toàn là một đội bù trừ lẫn nhau. Mỗi lần nói chuyện giết thời gian với Vân Thanh, có một việc khiến cô chịu không nổi chính là cứ đôi ba câu thì Vân Thanh lại nhắc đến Trần Kinh Nghiệp. Bây giờ nhớ lại, những kỷ niệm vui vẻ ấy chỉ có thể nằm trong hồi ức mà thôi. Khi ra khỏi bệnh viện, Kiều Tâm Duy cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng cụ thể là chỗ nào thì cô nghĩ mãi vẫn không ra.

“Ông xã, anh và Trần Kinh Nghiệp thân đến mức nào?”

“Sao lại hỏi thế?” Giang Hạo thật nhanh nhạy. Đột nhiên cô lại nghiêm túc hỏi về một vấn đề rõ như ban ngày như vậy, chắc chắn là có chuyện: “Em không phải là kiểu người quanh co lòng vòng, có chuyện gì cứ nói thẳng. Anh và Kính Nghiệp, và Tân nữa, ba bọn anh không hề có bí mật gì che giấu nhau cả.”

Kiều Tâm Duy do dự một lúc: “Có thể là em nhầm...” Cô lắc đầu, cố gắng nghĩ đến hình ảnh thoáng qua đó: “Chắc là em nhìn nhầm rồi.” Giang Hạo sờ đầu cô: “Ai u nói đi, bộ dạng chăm chú hoài nghi của em rất kỳ quái.”

Kiều Tâm Duy dừng bước, cô đứng đối mặt với Giang Hạo, vừa cẩn thận vừa chăm chú nói: “Vừa rồi điện thoại Trần Kinh Nghiệp có tin nhắn gửi đến, em vô tình liếc mắt nhìn một chút, không rõ lắm, có thể là em nhìn lầm, em thấy một câu đại loại như: “Bây giờ có thể đến bệnh viện gặp anh được không?”

Giang Hạo: “Có lẽ là em nghĩ nhiều quá...”

“Em cũng hi vọng là mình nhạy cảm, nhưng đối với một cô gái đã từng bị phản bội như em thì giác quan thứ sáu siêu chuẩn.” Nhìn vẻ mặt hoài nghi của Giang Hạo, cô khẽ đấm vào lồng ngực anh một cái: “Cái vẻ mặt chết tiệt này của anh là gì hả, em rất chân thành nói với anh đấy.”

Giang Hạo thề thốt trả lời: “Kinh Nghiệp không phải là loại người như vậy. Nếu là Tân thì còn có thể, anh sẽ không thấy kỳ quái, nhưng Kinh Nghiệp là người thành thật, cứ coi như cậu ấy háo sắc đi, cùng cũng không có can đảm đi làm điều đó. Vân Thanh là cô gái lợi hại cỡ nào chứ, nếu Kính Nghiệp ngoại tình, còn không bị Vân Thanh... crắc.” Nghĩ lại cũng đúng, riêng chuyện Trần Kinh Nghiệp yêu Vân Thanh như vậy, sao anh ta lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài cơ chứ. Cuối cùng, cô kết luận một câu: “Nói chung là do em nhìn nhầm rồi.”

So với việc Kiều Tâm Duy đang nghi ngờ, Giang Hạo càng để ý đến Từ Nhật Gia hơn. Trước đây anh đã cảm thấy cô nhóc đó quá nhiệt tình, còn thường xuyên quanh quẩn bên cạnh Kiều Tầm Duy, anh không thể không quan tâm. Giả như sự nhiệt tình của Từ Nhật Gia là vì thích anh, thì không phải anh không được người khác yêu thích trước đây, khi còn đi học, anh cũng được rất nhiều nữ sinh theo đuổi. Sau này chuyển sang đi xem mắt, nói một cách không khiêm tốn thì ai cũng rất hài lòng với anh. Người si tình anh nhất phải kể đến chính là Thẩm Lộ, chuyện quái dị nào cô ta cũng dám làm. Nhưng đến lúc anh kết hôn, cô ta cũng hiểu chuyện không động chạm đến anh nữa. Dù sao kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác sẽ không bao giờ được xã hội chấp nhận, đó là điều đáng xấu hổ mà.

Nhưng Từ Nhật Gia vẫn cố gắng sắp đến gần anh, còn cố gắng tạo mối quan hệ với Kiều Tâm Duy, thậm chí đã đạt đến cảnh giới “Cây không có vỏ dày tất phải chết, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch”. Chẳng lẽ điều này là do khoảng cách thể hệ ư? Đang đi, Giang Hạo đột nhiên hỏi: “Quan hệ bình thường của em với Từ Nhật Gia thế nào?” Kiều Tâm Duy liếc anh một cái: “Sao tự nhiên anh lại quan tâm đến cô ta thể: Hừ, anh dám quyến rũ con bé đó, em sẽ là người đầu tiên các anh ra làm đôi!”

Giang Hạo cười vui vẻ, khi cô nói “crắc”, gương mặt lại tỏ vẻ đùa giỡn. Nhưng anh vẫn muốn giải thích một chút: “Thật ra anh chú ý cô ta lâu rồi.” “Đấy đấy đấy, vậy mà anh còn nói không có đâu...”

“Em nghe anh nói hết đã, đừng nghĩ nông như vậy. Anh chú ý là vì cô ta luôn luôn tình cờ gặp chúng ta, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, một cô gái trẻ sao lại biết nhiều thứ như vậy, từ marathon, Judo, trượt băng, cho đến bơi lội, anh nghĩ vẫn còn vài lĩnh vực nữa. Lí do cô ta biết nhiều thứ chỉ vì "hứng thú thôi sao? Anh không tin. Điều cuối cùng, anh khách sáo với cô ta vì cô ta là đồng nghiệp của em. Anh nế mặt em, hiếu không?”

Thú thật, từ ngày hai người tập thể dục buổi sáng tình cờ gặp phải Từ Nhật Gia, và khi Từ Nhật Gia bắt đầu nói mình chạy được marathon, anh đã chú ý đến cô gái này.

“Một cô gái đẹp trẻ tuổi, thông thạo nhiều lĩnh vực như vậy, đi làm huấn luyện viên ở một phòng tập nào đó, tiền lương sẽ cao hơn làm một nhân viên văn phòng nho nhỏ nhiều, đúng không?” Kiều Tâm Duy chớp chớp mắt, sau đó cẩn thận phân tích lời Giang Hạo, cảm thấy rất có lí: “Đúng nhỉ, nếu cô ta đến làm việc ở Viễn Đại không phải vì tiền lương, vậy thì lí do là gì?” Giang Hạo nhún vai: “Anh không biết, anh chỉ chú ý đến thế thôi. Anh không có thời gian quan tâm nhiều đến cô ta lắm.” Đang nói, điện thoại di động trong túi vang lên, đó là tiếng chuông được cài để báo là có nhiệm vụ. Kiều Tâm Duy cũng nghe quen tai rồi: “Aiz, em lại sắp thành bà cô góa chồng nữa rồi. Lần này anh đi bao lâu, thưa đại Thủ trưởng Giang?”

Giang Hạo nhìn điện thoại, cười xin lỗi nói: “Ngoan, đây là công việc của anh.” “Ừm, đi đi, em tự về một mình được. Với lại em cũng nên đi làm mà.” Giang Hạo cúi đầu hôn lên trán cô: “Nhớ học lái xe, anh đã nói bao nhiêu lần rồi.” Kiều Tâm Duy le lưỡi: “Được rồi, biết mà, lúc rảnh em sẽ học.” “Chờ anh về.”

“Lái xe cẩn thận.” Cô dặn dò.

“Được.” Giang Hạo lưu luyến không rời lái xe đi, đành chịu thôi, đây là trách nhiệm của một người lính mà.

Trên đường về nhà, Kiều Tâm Duy vừa bước từng bước vừa trầm tư nghĩ ngợi về nhiều thứ. Cô nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến bạn bè, và cả những người đã từng gây tổn thương cho mình nữa. So ra mà nói, không có điều gì đau đớn như cái chết cả.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy Chu Tiểu Y ngồi trong một chiếc taxi đang đi trên đường, gần đến bệnh viện, số lượng xe càng nhiều hơn, tốc độ chạy cũng không nhanh, cho nên cô có thể chắc chắn người ngồi trong xe chính là Chu Tiểu

Lâu rồi không gặp cô gái trẻ này, dù trải qua bao chuyện, cô ta vẫn trẻ trung xinh tươi như vậy. Cũng đúng thôi. Đối với cô ta, đổi một người đàn ông đồng nghĩa với việc đổi một diện mạo mới. Aiz, thế giới của người trẻ, cô không sao hiểu nổi.

Thình lình, cô nhớ đến tin nhắn ngắn trong điện thoại của Trần Kinh Nghiệp - “Bây giờ có thể đến bệnh viện gặp anh được không?” Cảm giác bất an và sợ hãi dần trào dâng khắp cơ thể. Hai chân cô như nhũn ra, trùng hợp, chắc chắn chỉ là trùng hợp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui