Quân Hôn Chớp Nhoáng

Giang Hạo kéo tay cô ra, nói: “Vị đại tiện anh cũng không chế.”

“...”

Shit, anh mới ăn đại tiện, cả nhà anh đều ăn đại tiện.

Kiều Tâm Duy không hề đề phòng bị Giang Hạo đè ra hôn, dưới loại “áp bức bằng bạo lực”

này, cơn giận của cô cũng vơi đi một phần, ít ra cô có thể cảm nhận được Giang Hạo để ý đến mình.

Một người vợ, cái cần cũng chỉ là sự để ý và quan tâm của chồng mà thôi, đơn giản như vậy.

Nụ hôn kịch liệt tạm ngừng, Giang Hạo chậm rãi buông môi cô ra, trán anh tì lên trán của cô, chóp mũi cọ xát lẫn nhau, như thể hôn thế nào cũng không đủ, anh cứ ôm lấy mặt cô như vậy, vừa cọ vừa dán vào.

“Anh làm gì thế, kỳ lạ sao ấy...

Có phải Tiểu Thiên Ái đã làm chuyện gì quá đáng kích thích anh không?”

Kiều Tâm Duy cố ý cường điệu câu: “Không được lừa em nữa!”

Giang Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lắng đọng và sâu xa: “Anh sẽ không lừa em, nhưng anh không thể nói cho em biết, chuyện này liên quan đến công việc của anh.”

Kiều Tâm Duy kinh ngạc, anh yên lặng khẽ gật đầu.

Không thể nghi ngờ, nếu đã liên quan đến công việc của anh thì cô có hỏi thế nào cũng không ra.

Làm vợ anh, chuyện đầu tiên cô được cho biết chính là không hỏi không bàn về công việc của anh, còn phải không được liên hệ vào lúc anh đi công tác.

Nhưng cô không hiểu Tiểu Thiên Ái và công việc của anh liên quan gì với nhau.

“Giang Hạo, anh đừng lừa em, anh thề đi!”

Giang Hạo giờ ba ngón tay lên quá đầu: “Anh lấy danh nghĩa quân nhân thế, anh hoàn toàn không lừa em.”

“Được rồi, được rồi, chuyện của cô ta em chả thèm quan tâm, phiền cả người.”


Bỗng cô nghĩ: “Có điều, anh nói đây là công việc của mình, có phải sau này còn cần thường xuyên ở cùng cô ta mà không thể nói với em hay không?”

Giang Hạo rất bất đắc dĩ, muốn phản bác nhưng sự thật chính là như vậy.

Kiều Tâm Duy rất không thoải mái, một cầu công việc, một câu mệnh lệnh của cấp trên, một cậu đây là nhiệm vụ của anh, thế là có thể quang minh chính đại ở cùng Tiêu Thiên Ái, chuyện này khiến cô quá ghê tởm, cô tức tối nói: “Tốt nhất là cô ta phạm vào tội to bằng trời, tốt nhất là anh có thể nhanh chóng phá án, tốt nhất là chờ sau khi chuyện này qua đi, em có thể vĩnh viễn không phải gặp lại cô ta...

Hức!”

Cô nấc lên vùng, miệng đầy vị dưa chua.

Giang Hạo xoa tóc cô, anh có thể nhìn dáng vẻ tức giận của cô mãi mà không chán: “Được rồi được rồi, đừng bạn đến cô ta nữa, trong nhà còn mì không? Anh đói quá.”

Kiều Tâm Duy nhân cơ hội trêu chọc nói: “Yo, người tay làm hàm nhai như em mới ăn mì gói chứ, một Đại Thủ trưởng như anh còn phải ăn mì à? Sao thế, người ta không đút anh ăn no à?”

Lời này đúng là chua thật.

Giang Hạo đứng dậy đi vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra hai quả trứng gà và cà chua, còn lấy thêm một miếng thịt bò sốt to, anh thoải mái tung hứng nó và nói: “Món mì bò dưa chua với phương thức bí mật của anh, không biết bà Giang có cảm thấy hứng thú không?”

Kiều Tâm Duy bê bát mì húp “rột rột rột”

, trừng anh nói: “Hừ, đừng có lấy thịt bò dụ dỗ em, em là người dễ bị dụ như vậy à?”

Giang Hạo khẽ nhếch mày, thức thời gật đầu, huýt sáo đi vào bếp.

Trong bếp truyền đến tiếng bộp bộp, Kiều Tâm Duy quay lại nhìn, chỉ thấy Giang Hạo đeo tạp dề, tay cầm dao, đang dùng sống dao đập thịt bò.

Giang Hạo đã biến thân thành bếp trưởng trong nhà hàng, tiếng “bộp bộp”

kia nghe rất có tiết tấu.

Sau đó anh bật bếp, làm nóng dầu trong chảo, thịt bò sốt vang lên tiếng “xèo xèo xèo”

, tỏa ra mùi hương mê người.


Lúc này Kiều Tâm Duy đã ăn gần no rồi, trong bát chỉ còn có nước súp, cô ngó đầu nhìn, đúng lúc Giang Hạo quay sang nhìn lại thì cô nhanh chóng rụt trở về.

“Muốn ăn không?”

“Em ăn no rồi, anh tự ăn đi.”

Giang Hạo cười: “Thịt bò cũng không ăn?”

“Không ăn.”

Hừ, em là người dễ bị dụ như vậy sao? Dễ dụ à? Dưới sự chăm chút tỉ mỉ của Giang Hạo, một đĩa thịt bò sốt thơm nức trơn mềm ra lò, mì cũng nấu xong, anh còn cố tình để đĩa thịt và bát mì gói lên bàn trà.

Kiều Tâm Duy lướt nhìn, trời đất, trứng ốp la tình yêu, salad cà chua, thịt bò sốt cay, ăn có mỗi bát mì mà cũng đặc biệt đến thế cơ à? Giang Hạo còn rót một ly rượu vang đỏ, anh nói: “Loại thức ăn nhanh như mì gói không có chất dinh dưỡng nhất, nhưng em lại muốn ăn mì gói, vậy làm sao bây giờ? Học anh đây này!”

Bát mì của Kiều Tâm Duy đã biến thành cơm thừa canh cặn, bên phía Giang Hạo là mỹ vị vẫn mang theo hơi nóng, trình bày còn rất đẹp, nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng dài ba mét.

Giang Hạo uống một hớp rượu vang đỏ, lại cắn một miếng thịt bò sốt: “Wow, nước sốt này tuyệt thật, thịt bò ướp quá ngon, vợ à, ngày mai chúng ta lại đi siêu thị mua nhiều một chút, ướp sẵn, muốn ăn lúc nào thì làm lúc đó.”

Cố ý, chắc chắn là cố ý, biết mình nấu không ngon mà còn ở đó nói mát, tâm lý gì thế.

“Thật không nể mặt à? Thử không, ăn một miếng không, ngon lắm đấy.”

Kiều Tâm Duy dứt khoát quay đi, cởi giày nằm phịch lên sofa, ăn no rồi nằm một lát.

“Cẩn thận eo lại thêm một lớp mỡ bây giờ, em ngồi văn phòng vốn đã dễ bị béo phì, ăn mì gói dễ béo, ăn xong còn nằm xem TV, chẳng những dễ béo phì còn tăng tỉ lệ mắc bệnh tim mạch.”

Anh đủ rồi nha Giang Hạo, em không để ý tới mà anh còn tự dâng lên hả? “Dậy không, ăn một miếng, thật sự ngon lắm, anh không lừa em đâu.”

Giang Hạo gắp một miếng thịt bò đặt bên miệng cô: “Em ngửi thử xem, thơm biết bao.”

Oh no, đừng dụ dỗ em nữa có được không? Kiều Tâm Duy đột nhiên há miệng, hơi rướn cổ lên cắn thịt bò, shit, ngon thật! “Thêm một miếng nữa, a!”

Giang Hạo cười, lại gắp một miếng cho cô, cô ăn rồi ăn, dứt khoát ngồi dậy tự cầm đũa gắp luôn, cuối cùng bưng luôn đĩa thịt.


Giang Hạo lắc đầu: “Em đúng là người dễ bị dụ mà, haiz.”

“Nói nhiều, ăn mì gói của anh đi.”

“Muốn thử chút rượu vang đỏ không?”

Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng anh đã lấy ly rượu sang rồi: “Uống một ly nào, coi như là chiều anh.”

Chất lỏng màu đỏ sậm dọc theo thành ly pha lê chậm rãi chảy xuống, chai rượu vang đỏ này đã lâu đời, mùi hương êm dịu nồng nàn, ngọt lành say lòng người.

Rượu vang đỏ dùng với thịt bò, đó là sự hưởng thụ tốt nhất, mặc dù đã no rồi nhưng cô cũng không dùng được miệng.

Hai người ở nhà, cứ anh một ly em một ly mà chậm rãi nhấm nháp, kể chuyện cười, tâm sự việc nhà, phàn nàn cuộc sống lộn xộn, nói hết vất vả trong công việc, vợ chồng, cũng có thể là bạn bè.

Hai ly xuống bụng, Kiều Tâm Duy cũng đã choáng váng, ngày thường có không dính rượu nhưng lại mê mẩn mùi vị của loại vang đỏ này: “Ông xã, em còn muốn uống chút nữa, chỉ một chút thôi.”

Cô đã hơi mơ hồ rồi, nói chuyện líu cả lưỡi lại.

Giang Hạo nhìn, má cô hơi phiếm hồng, đôi mắt ngơ ngác chớp liên tục, trên môi đỏ có chút ánh sáng nhạt đẹp lạ kỳ.

Anh cầm lấy chai rượu rót cho cô một ít, dùng giọng ra lệnh nói: “Ở nhà thì không sao, ở bên ngoài thì em đừng uống rượu, với tửu lượng này của em thì chỉ có hại thôi.”

Kiều Tâm Duy gục gặc đầu: “Yên tâm đi, Tổng giám đốc Nguyễn sẽ không để em đi xã giao.”

Nhắc đến Nguyễn Tấn, Giang Hạo luôn có phần không yên, nếu không phải lúc trước anh xuống tay nhanh hơn, có lẽ vợ giờ đã là của Nguyễn Tấn rồi.

Bây giờ cô còn muốn làm việc dưới trướng Nguyễn Tân, mỗi ngày sớm chiều gặp mặt, anh nghĩ thế nào cũng không yên nổi.

“Làm xong dự án này thì đổi sang việc khác được không? Anh tìm giúp em công việc nhẹ nhàng một chút nhưng tiền lương không thấp, thế nào?”

“He he he he, Thủ trưởng Giang mà cũng gặp tình cảnh này ư?”

Cô ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang.

Chút rượu này đối với Giang Hạo mà nói thì không đáng nhắc, xuất thân từ quân đội, uống rượu giống như uống nước lã mà thôi, anh nghiêm túc nói: “Anh không muốn em vất vả như vậy, em xem mỗi ngày đi làm còn chưa tính, buổi tối còn phải tăng ca, cuối tuần cũng tăng ca, như vậy không tốt cho sức khỏe, em lại từng bị thương, không thể mệt như vậy được.”

Kiều Tâm Duy giống như một đứa trẻ cố chu miệng, thổi vào mặt anh: “Mệt thì mệt, nhưng em thấy rất đầy đủ, ông xã, em chưa từng sống phong phú như vậy, thật đấy...

Trước kia muốn nhanh chóng kiếm tiền dọn ra ngoài, bởi vì em không muốn ở lại nhà họ Cảnh, cái cảm giác ăn nhờ ở đậu không dễ chịu gì, bây giờ dường như em không cần phải phát sầu vì tiền nữa, nhưng mà em không có sự vui vẻ của trước kia, có đôi khi cảm thấy trái tim mỏi mệt, cho nên em muốn làm việc, bận rộn một chút sẽ không suy nghĩ miên man, phong phú một chút, trái tim sẽ không mệt nữa, anh hiểu không? Ông xã, em cảm thấy giờ là lúc phong phú nhất, vui vẻ nhất từ khi chúng ta kết hôn tới nay.”


Giang Hạo nghe xong, lòng rất chua xót, làm chồng mà không thể cho cô niềm hạnh phúc tối thiểu, là anh thất trách, anh cười nói: “Nếu em thích công việc này thì cứ làm đi, nhưng mà phải cẩn thận, có chuyện gì thì cũng đừng ngu ngốc đứng ra một mình, phải hợp tác theo nhóm.”

Kiều Tâm Duy giờ tay bảo ngừng: “Ai da, anh phiền quá, em biết rồi.”

Cô cầm hẳn lấy chai rượu rồi tự rót đầy ly cho mình: “Anh ấy, lúc không nói lời nào thì lạnh lùng muốn chết, vừa nói là nói như Đường Tăng, chỉ biết tụng em thôi.”

“Là vợ anh nên anh mới tụng em, gặp người khác thì chắc chắn anh sẽ không nhiều lời.”

“Ôi dào ôi dào, uống rượu đi, cạn ly.”

“Này, em không thể uống thì uống ít một chút, này, đừng uống hết, này...

này...”

Ly rượu lại thấy đáy, Kiều Tâm Duy gục xuống lắc lư, cười ngây ngô: “Ha ha ha ha, tửu lượng của em vẫn còn tốt lắm.”

Giang Hạo thấy mắt cô càng ngày càng híp lại là biết cô say rồi: “Đủ rồi, không thể uống nữa.”

Anh giật lấy chai rượu rồi đặt sang một bên: “Uống nữa em sẽ khó chịu đấy, ngoan, nghe lời.”

“Không nghe, em muốn uống, còn muốn, anh cho em đi.”

“Em muốn à? Được, về phòng, anh cho em ngay.”

Kiều Tâm Duy cười: “Ha ha ha ha ha ha, ông xã anh xấu quá đấy, em nói là em còn muốn uống rượu.”

Giang Hạo bá đạo kéo cô: “Không biết, anh nghe em nói muốn, anh cho em là được.”

Kiều Tâm Duy đã đứng không vững rồi, đi trên đất như giẫm lên mây, Giang Hạo dứt khoát ôm ngang cô lên.

“Này, không cho anh sắc như vậy đâu.”

“Muộn rồi, đến giờ nên đi ngủ rồi, ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Ai da, em muốn đánh răng trước.”

“Ngủ đi, em đã đứng không vững rồi, anh sợ em dùng bàn chải đánh răng có bồn cầu mất.”

“Em mới không thể...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận