Quân Hôn Chớp Nhoáng

Các công nhân ở công trường dùng công việc, nháo nhào khuyên Nhiếp Thiếu Hoa đang đòi nhảy lầu, Nhiếp Thiếu Hoa khá nhỏ gầy, đã ba mươi nhưng lại như học sinh cấp ba.

Cuộc sống rượu bia thuốc lá đánh bạc mấy năm gần đây làm hắn xanh xao vàng vọt, hắn đứng loạng choạng trên mái nhà với bộ quần áo mỏng tanh, chỉ cần mất thăng bằng là sẽ ngã thẳng xuống.

Lòng người bên dưới đều lo sợ.

Dự án này được trù tính khoảng năm, sáu năm rồi, mấy chuyện gặp phải lúc tháo dỡ cũng đã thuận lợi trôi qua.

Mấy năm nay Chính phủ quan tâm đến dự án này rất nhiều, truyền thông cũng chú ý, nếu gây ra chuyện liên quan đến tính mạng thì sẽ lên top search mất.

Mấy tin tức này là tin tức mặt trái, đối với hai Tập đoàn lớn như Viễn Đại và Vạn Đạt là tổn hại lớn.

Báo cảnh sát thì cảnh sát đến, khuyến lớn thì gọi chuyên gia đàm phán đến.

Họ cố gắng nói chuyện với Nhiếp Thiếu Hoa, nhưng tâm trạng của hắn rất kích động, mâu thuẫn với chuyên gia đàm phán, người hắn muốn gặp là Cố Vinh Sâm.

Bởi vì hắn biết, chỉ có Cố Vinh Sâm mới có thể làm chủ chuyện bồi thường này, mà hắn đã từng gặp anh ta rồi.

Lúc đám Cố Vinh Sâm chạy tới, Nhiếp Thiếu Hoa đã bước tới rào chắn cuối cùng trên mái nhà.

“Nhiếp Thiếu Hoa, đừng làm bậy, có yêu cầu gì thì nói với tôi.”

Cố Vinh Sâm hét to.

Nhiếp Thiếu Hoa thấy anh ta thì tâm trạng kích động hơn, loạng choạng đứng ở bờ vực: “Họ Cố kia, nếu không đồng ý đến năm triệu thì tôi nhảy xuống.”

“Đừng kích động, đừng kích động!”

Cố Vinh Sâm đẩy người đang mang mũ bảo hiểm cho minh ra: “Tôi nói chuyện với anh được không?”

Nhiếp Thiếu Hoa nhìn đám người, hô lên: “Chỉ cho anh đến một mình, nếu hơn nữa thì tôi sẽ nhảy xuống.”

“Được được, một mình tôi, một mình tôi thôi.”

Nói xong, Cố Vinh Sâm đội mũ vào rồi đi lên thang máy.

“Tổng giám đốc Cố, anh phải cẩn thận đó.”

Kiều Tâm Duy lo lắng.

Cố Vinh Sâm mỉm cười với cô, anh ta không biết phải nói cái gì khác.

Giang Hạo đi tới ngăn cản anh ta lại, trầm giọng nói: “Anh thu hút sự chú ý của hắn, tôi đi lên bằng đường khác.”

Lúc này Nhiếp Thiếu Hoa đứng ở lầu chóp thấy bóng lưng quen thuộc, hô lớn: “Mấy người đang bàn cái gì thế? Mấy người mà làm bậy là tôi nhảy đấy!”

Cố Vinh Sâm nói: “Chúng tôi không bàn gì hết, tôi sẽ lên ngay, một mình tôi thôi.”

Lúc xoay người, anh ta nhìn Giang Hạo với ánh mắt kiên định.

Thang máy chậm rãi đi lên, Giang Hạo cẩn thận nghiên cứu tình huống, anh đang xem xét nên đi lên từ đâu thì tốt.

Nhà lớn còn một thang máy khác, nhưng âm thanh lớn, nếu dùng thì sẽ bị Nhiếp Thiểu Hoa phát hiện, mà cầu thang lại thiết kế bên ngoài, đi cầu thang thì sẽ bị hắn phát hiện, không thể làm được.

Muốn tới gần Nhiếp Thiếu Hoa mà không có chút tiếng động nào, cách duy nhất là trèo từ giàn giáo bên ngoài.

Đây là tòa nhà chín tầng, nếu ngã xuống thì sẽ mất mạng.

Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, tim đập mạnh, cô nắm chặt tay Giang Hạo.

Đột nhiên Giang Hạo đẩy tay cô ra, cô biết anh muốn làm gì.

“Đừng mà Giang Hạo.”

Cô nắm chặt tay anh giữ lại: “Rất nguy hiểm, đừng mà!”

Giang Hạo lạnh nhạt nói: “Chút chuyện nhỏ, yên tâm đi, không sao hết.”

Kiều Tâm Duy biết mình không khuyên được anh, chưa từng có ai khuyên được anh khi anh đã quyết định, cô chỉ nắm chặt tay anh lắc đầu.

Giang Hạo ôm cô, vuốt tóc an ủi, cười nói: “Anh nắm chắc là có thể cứu được hắn, tin anh đi.”

“Cao lắm, ở đây không có độ phòng hộ, Nhiếp Thiếu Hoa lại là kẻ nguy hiểm, đừng đi, cứ để Tổng giám đốc Cổ nói chuyện đi.”

Những cảnh sát cứu viện kia từ bỏ leo lên vì độ khó quá cao, họ lót đệm ở dưới, nhưng cái đệm khí này mãi mà vẫn chưa hoàn thành.

“Tâm Duy, em bình tĩnh một chút, em nên nhớ anh đã làm gì ở quấn doanh đặc huấn trên núi tuyết.”

Lòng Kiều Tâm Duy loạn cào cào, cho dù anh đã làm chuyện nguy hiểm cỡ nào cũng không thể đảm bảo an toàn mọi lúc được, ai mà biết chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra chứ.

Nhưng Giang Hạo lại muốn đi.

Nhiếp Thiếu Hoa không đi, sợ sẽ kêu gọi thôn dân và người qua đường tới, nếu vậy thì truyền thông sẽ đến ngay.

Nếu Nhiếp Thiếu Hoa nhảy thật thì dự án này sẽ phải ngừng lại, đến khi nào làm lại cũng chưa chắc.

Anh không muốn dự án mà vợ mình bận cả nửa năm trời bị đình công, anh biết Kiều Tâm Duy rất quan tâm đến dự án này.

Chuyện dễ như ăn cháo lại có thể làm mọi người không gặp chuyện gì, đáng để làm.

Giang Hạo muốn đi, anh chạy tới nói chuyện với đội trưởng cứu viện, nói thân phận, đội trưởng chào anh theo lễ quân đội.

Sau đó Giang Hạo đeo một sợi dây, bắt đầu trèo lên giàn giáo, trèo từng tầng một, càng trèo càng cao, tốc độ cũng nhanh hơn.

Một cơn gió mạnh thổi tới, giàn giáo lung lay, Kiều Tâm Duy hốt hoảng, biết vậy không cho anh đi là được rồi.

Cố Vinh Sâm đứng ở mái nhà, mặt đối mặt với Nhiếp Thiếu Hoa, hai người đang đàm phán lần cuối.

“Đám Lưu Vinh giờ đã là công nhân của Vạn Đạt, còn không cần phải thực tập, cuối năm được nghỉ lại nhận được một tháng tiền lương, còn có rất nhiều tiền thưởng và tiền Tết của người cao tuổi, những gì mà công nhân Vạn Đạt có thì họ cũng không thiếu một phần, rất tốt.”

“Mày bớt nhắc Lưu Vinh với tao, cả một đám phản bội, nói cùng làm với nhau nhưng lại bị bọn mày thu mua.

Có ba nghìn thôi mà, chưa được một bữa ăn ở thủ đô, tạo không ngu như bọn nó!”

Cố Vinh Sâm cười cười: “Anh đừng xem thường ba nghìn đồng này, một tháng ba nghìn, một năm ba vạn sáu, làm tốt còn được thưởng, một năm không ít hơn năm mươi nghìn.

Nếu bài bạc rượu bia thì năm mươi nghìn chả là gì, nhưng nó có thể nuôi sống được gia đình bình thường trong một năm, ngay cả một đứa nhóc hay khóc cũng nuôi lớn được.”

Nhiếp Thiếu Hoa rất ghét những lời này: “Mày bớt nói nhảm đi, một câu thôi, năm triệu, mày có đưa không?”

Cố Vinh Sâm hít một hơi, anh ta muốn tranh thủ thời gian cho Giang Hạo, đành nói: “Nếu anh không muốn đổi cách sống, cứ sống theo kiểu không lý tưởng này thì cho anh năm triệu cũng chỉ được một, hai năm là hết rồi, anh định làm gì tiếp? Trèo lên mái nhà gây rối nữa à?”

“Mày bớt lắm chuyện đi, ông đây muốn sống sao thì sống, mày quản nhiều vậy làm gì?”

“Tại sao anh không kiếm tiền theo năng lực làm việc của mình chứ? Đám Lưu Vinh mới là người thắng cuối cùng, kiểm được việc làm, có cơ hội sống lại từ đầu, họ mới là người thông minh nhất.”

“Tao khinh, mày chửi tao là đồ ngu à?”

“Không không, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chỉ cần anh quay đầu lại thì không bao giờ là muộn hết.

Thừa dịp bây giờ chưa lớn chuyện, anh đi xuống đi, không lẽ anh muốn trở thành đầu đề ngày mai à?”

Nhiếp Thiếu Hoa không nói gì, gió thổi lạnh tới mức làm hắn run cả hai chân.

Cố Vinh Sâm nói tiếp: “Nếu anh nhảy, sau đầu đề ngày mai thì chẳng ai nhớ anh nữa cả, ngày nào mà không có người nhảy lầu nhảy sông tự sát chứ? Tin tức rất nhiều, cùng lắm thì chúng tôi dừng dự án này lại, đợi một thời gian nữa thì khởi công tiếp, chẳng ai làm gì được chúng tôi hết.”

“Mày bớt dọa tao đi, mày chỉ cần nói có đưa hay không thôi.”

Lúc này Giang Hạo đã lên tầng cao nhất, anh ngó đầu lên là thấy Nhiếp Thiếu Hoa đang đưa lưng về phía mình, và cả Cố Vinh Sâm đang khuyên nhủ.

Cố Vinh Sâm thấy Giang Hạo, kiên quyết: “Nhiếp Thiếu Hoa, so với năm triệu khó lấy kia, còn không bằng làm việc cho tốt vào, như vậy đi, tôi sẽ kiếm việc tốt hơn đám Lưu Vinh cho anh, anh làm được gì?”

“Khốn nạn, nói chuyện thói quá, lúc đầu còn nói đồng ý đưa tiền, bây giờ lật lọng rồi à?”

“Ha ha, đó là người khác nói, anh ta nói đưa là đưa à? Tôi nói mới có tác dụng, anh không tin anh ta nên mới đòi gặp tôi còn gì?”

Lúc này Giang Hạo đã bò lên, đứng sau Nhiếp Thiếu Hoa hai, ba bước.

Nhiếp Thiếu Hoa không phải đồ mù, có thể cảm nhận được trong khoảng cách gần, hắn quay đầu lại, sợ tới mức muốn bỏ chạy.

Nhiếp Thiếu Hoa hoảng sợ, hắn chạy hai bước thì hụt chân ra ngoài, rơi thẳng xuống.

Mọi người kêu lên sợ hãi, Giang Hạo vội vàng nắm cái chân còn lại của hắn.

Nhiếp Thiểu Hoa rơi khỏi tòa nhà, Giang Hạo cũng rơi chung, hai người kẻ trước người sau.

“A!”

Kiều Tâm Duy hét lên, nhắm mắt không dám nhìn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Giang Hạo nắm chặt mắt cá chân Nhiếp Thiếu Hoa, tay còn lại thì bám vào giàn giáo.

Bên dưới hoảng loạn, đệm khí chỉ mới thổi được một nửa, còn chưa đủ đàn hồi.

Cảnh sát cứu viện xung phong chạy lên lầu, Thủ trưởng Giang quân khu mà gặp chuyện ở đây còn nghiêm trọng hơn việc Nhiếp Thiếu Hoa nhảy lầu nhiều.

Cố Vinh Sâm sợ hãi nhô đầu nhìn thấy Giang Hạo và Nhiếp Thiếu Hoa đang treo bên ngoài, gió rất lớn, Nhiếp Thiếu Hoa vừa khóc vừa hét.

Cố Vinh Sâm muốn kéo Giang Hạo nhưng không với tới: “Giang Hạo, chịu đựng một chút.”

Giang Hạo ngẩng đầu, cười tự tin: “Không sao, nhưng người bên dưới cứ lung lay làm tôi khó di chuyển quá.

Nhiếp Thiếu Hoa, cần mạng thì đừng có cử động lung tung!”

Giang Hạo quát.

Nhiếp Thiểu Hoa sợ hãi khi đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết này, hắn khóc lóc gào: “Cứu người, mau cứu người! Tôi không muốn chết, cứu tôi với!”

Hắn không nghe được gì cả, chỉ lo gạo cứu mạng.

Giang Hạo còn nói: “Nhiếp Thiếu Hoa, năm năm trước anh suýt đâm chết tôi, năm năm sau còn muốn kéo tôi rơi xuống chung à?”

Nhiếp Thiếu Hoa khóc, sợ tới mức muốn tè ra, hắn nhìn người đang kéo mình, thấy rất quen: “Giang Giang Giang Giang Hạo?”

“Ừ, là tôi đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui