Quân Hôn Chớp Nhoáng

Buổi tối, vừa ăn cơm và dọn dẹp xong, Giang Hạo chưa kịp ngồi ấm chỗ thì nhận được điện thoại của Trần Kinh Nghiệp. Kiều Tâm Duy ngồi sát bên cạnh Giang Hạo, liếc nhìn màn hình di động, có khinh khỉnh nói: “Cần em tránh đi một lúc không?”

Giang Hạo chớp chớp mắt: “Nếu em không ngại, vậy thì không có gì tốt hơn.”

Kiều Tâm Duy méo méo miệng, biết điều đứng dậy: “Được, em vào nhà2vệ sinh.” Giang Hạo gửi cho cô một ánh mắt xin lỗi, thấy cô đóng cửa rồi, anh mới bắt điện thoại: “A lô?” “A Hạo?” ở đầu bên kia điện thoại, Trần Kính Nghiệm kích động và sợ hãi thốt lên: “Chu Tiểu Y đang ở bệnh viện, cô ta ngã chảy đầy máu, cô ta nói đau bụng.” Nghe xong, mắt Giang Hạo đanh lại, nói: “Trần Kinh Nghiệp, cậu bình tĩnh lại, nói rõ xem nào.”

Trần5Kinh Nghiệp hít sâu một cái, nhưng giọng nói vẫn run rẩy như trước: “Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, Chu Tiểu Y sắp sinh, tôi sợ cô ta sẽ sinh con ra thật, làm sao bây giờ?”

Giang Hạo cau chặt mày, anh nói: “Vậy chờ ông trời định đoạt đi.” Ngay lúc đó, tiếng thét của Chu Tiểu Y vang lên ở đầu dây bên kia: “Trần Kinh Nghiệp, tôi muốn đồng quy vu tận với anh!”6Sau đó điện thoại rơi xuống nền nhà, chỉ còn nghe thấy những âm thanh ồn ào truyền từ đầu dây bên kia qua. “A lô, a lô, a lô!” Giang Hạo đứng bật dậy, tiếng hét của Chu Tiểu Y khiến người nghe run bần bật. Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt, chỉ còn nghe một chuỗi “tút tút tút” vang lên. Không hay, xảy ra chuyện rồi. Kiều Tâm Duy giật mình khi nghe thấy tiếng5gọi lớn của Giang Hạo, cô đi ra ngoài. Vừa ló người ta đã thấy Giang Hạo thay giày ở ngay cửa, gương mặt anh rất khó chịu, mày cau có chứa đựng sự lo lắng vô hạn. “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Giang Hạo nhìn cô, thở dài, anh không biết Chu Tiểu Y bị ngã là do ý trời hay do người khác làm, anh đang lo lắng cho Trần Kinh Nghiệp. “Thế nào?” Kiều Tâm Duy tiếp3tục hỏi, anh không nói, lòng cô cũng bồn chồn. Việc này cũng không cần giấu giếm, Giang Hạo nói: “Trần Kinh Nghiệp nói Chu Tiểu Y sắp sinh, tình hình không rõ lắm. Anh vừa nghe giọng nói của Chu Tiểu Y, hình như họ đang đánh nhau, anh muốn qua xem thử, anh lo cho Kính Nghiệp.”

Kiều Tâm Duy vội vàng nói: “Em cũng đi.”

“Được, em mặc áo khoác lông vào, ban đêm trời lạnh.”


Nói đi là đi.

Trên đường đến bệnh viện, Giang Hạo vẫn luôn cau mày, tiếp tục điều khiển xe chạy băng băng trên đường. Nhịp tim trong lồng ngực Kiều Tâm Duy vẫn rất nhanh, không hiểu sao cô lại lo lắng như vậy, đến mức hai lòng bàn tay đang nắm chặt lại thấm đẫm mồ hôi.

Giang Hạo cũng nóng nảy, nhưng tâm lý vững vàng nên anh không thể hiện điều đó ra. Anh không lo lắng cho Chu Tiểu Y, anh chỉ lo cho bạn của mình. Rất nhanh, hai người đến bệnh viện, trước cửa phòng sinh đang bị một số người vây quanh, trong đó có Trần Kinh Nghiệp. Trần Kinh Nghiệp đang ngồi bên cạnh cửa sổ, anh ta không lo lắng bồn chồn như những người khác, khuôn mặt lại ngơ ngác kì lạ.

Lúc Giang Hạo và Kiều Tâm Duy đi đến, anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn họ một chút, không nói gì cả, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt.

Cửa phòng sinh bỗng nhiên mở ra, y tá xuất hiện nói: “Gia đình của Chu Tuệ đâu ạ? Sinh rồi, mẹ con bình an, nặng ba cân rưỡi, sản phụ cần được quan sát thêm hai tiếng nữa, mọi người chờ một lát, chúc mừng.”

Gương mặt của người nhà rất vui sướng.

Trong khi đó, khuôn mặt Trần Kinh Nghiệp thì đau khổ. Giang Hạo thừa dịp hỏi y tá: “Xin hỏi Chu Tiểu Y đã sinh chưa?” Anh không biết gọi cổ ta như thế nào cho phải, nên cứ trực tiếp hỏi một câu như thế.

Y tá: “Là cô gái chạy ra hồi nãy à?”


Giang Hạo giật mình, gật đầu: “Vâng.”

Y tá ái ngại, nói: “Tình hình không tốt lắm, các anh nên chuẩn bị tâm lý, nhưng khó nói trước điều gì.”

Y tá nói xong vội vã đi vào, cô chưa bao giờ thấy một sản phụ nào sắp sinh mà tính cách vẫn hung bạo như vậy.

Chu Tiểu Y thuộc trường hợp khẩn cấp, do trượt chân ngã sấp bụng xuống. Tim thai rất yếu, đang chuẩn bị mổ. Giường của sản phụ đã chuẩn bị xong, thuốc gây tê cũng chuẩn bị xong, thế mà cô ta nhân dịp các cô không chú ý đến đột ngột chạy ra ngoài, sau đó đánh nhau với chồng. Sản phụ này quá nhiều chuyện, một mặt thì kêu đau một mặt bỏ chạy, một mặt thì khóc la, một mặt thì đánh người, sức lực khủng khiếp vô cùng, bác sĩ y tá kéo ra cũng không nổi. Cô đã làm ở khoa phụ sản sáu năm rồi mà chưa từng gặp tình huống như vậy.

Giang Hạo quay sang nhìn Trần Kinh Nghiệp, kéo anh ta lên quát: “Đứng dậy, ngồi ở đấy giống cái thứ gì? Người ta đi ngang qua còn tưởng là đang khóc tang đấy!”

Trần Kính Nghiệp vô lực dựa lưng vào tường, cúi đầu, không nói chuyện. Nhìn bộ dạng muốn chết quách đi cho xong của anh ta, Giang Hạo tức giận. Anh túm lấy cổ áo của anh ta, giữ chặt anh ta lại: “Trần Kinh Nghiệp, rốt cuộc cậu có làm hay không làm?! Nói một câu được không?” Kiều Tâm Duy hoàn toàn không biết nguyên cớ. Hai tên đàn ông cao một mét tám hành xử như vậy trước phòng sinh sẽ khiến mọi người chú ý đấy, có biết không hả? Cô kéo kéo Giang Hạo, khẽ khuyên nhủ: “Giang Hạo, đừng như vậy, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Giang Hạo nhìn xung quanh, người thân của các sản phụ khác đồng loạt ngó qua nhìn họ. Anh hít sâu một hơi, trực tiếp kéo Trần Kinh Nghiệp ra giữa hành lang bệnh viện. Kiều Tâm Duy vội vàng đi theo sau, không biết vì sao Giang Hạo lại nổi đóa như vậy, cô rất lo sẽ xảy ra chuyện.


Giang Hạo kéo Trần Kính Nghiệp vào cầu thang bộ, chất vấn: “Nói mau, rốt cuộc cậu có làm hay không?”

Lối đi ở các cầu thang bộ đều được gắn hệ thống đèn cảm biến, giọng nói của Giang Hạo khiển hệ thống đèn của cầu thang ba tầng liên tục chớp sáng. Trần Kính Nghiệp nói: “Tôi muốn làm, cũng làm rất nhiều lần, nhưng cô ta đều thoát được, lần này tôi chưa kịp ra tay thì cô ta đã tự ngã, không phải lỗi do tôi.” “Cậu đừng lừa tôi, tôi cảnh cáo cậu đấy!” Giọng của Giang Hạo rất hung dữ, rất đáng sợ: “Mạng người quan trọng, nếu cậu nói dối thì tôi không có cách nào giúp cậu đâu.” Trần Kinh Nghiệp lắc đầu: “A Hạo, tôi thật sự không lừa cậu, lần này là cô ta tự ngã” “Vậy tại sao trong điện thoại có tiếng gào lên là muốn cùng cậu đồng quy vu tận.” “Tháng trước tôi thả bị trước cửa bị cô ta phát hiện, cô ta luôn để phòng tôi, cô ta tưởng tôi hại cô ta ngã.” Trần Kinh Nghiệp ngẩng đầu nói chuyện với Giang Hạo, lúc này Kiều Tâm Duy mới nhìn thấy gương mặt anh ta. Cả khuôn mặt chứa đầy vết cào cấu, có tới sáu bảy vết móng tay, những chỗ bị nặng còn có vết máu đã khô lại.

Nhìn vết thương trên mặt anh ta có thể tưởng tượng ra tình cảnh thảm khốc lúc đó.

“Tại sao cô ta bị ngã?” Giang Hạo hỏi. Trần Kinh Nghiệp nhớ lại: “Cô ta phàn nàn đồ ăn của bảo mẫu làm không hợp khẩu vị, cãi nhau đến mức hất đổ xuống bàn, tự cô ta không cẩn thận trượt nước canh, ngã thẳng xuống, trách được ai?” Trần Kinh Nghiệp nắm tóc, lại buồn bã nói: “A Hạo, tôi không muốn cô ta sinh đứa bé này, tôi có làm vài lần để cô ta mất đứa bé, nhưng lúc cô ta ngã thật, tôi lại luống cuống.”

“Hôm qua tôi còn sờ thấy đứa bé đang động đậy trong bụng cô ta, đá đá mấy cái. A Hạo, thú thật tôi đã mơ nhiều lần cô ta sẽ sinh đứa bé này ra, cùng lắm thì tôi dẫn đứa bé đến sống ở nơi khác, tôi sẽ nuôi dưỡng nó, xem đứa bé đó là con của Văn Thanh, một mình tôi có thể nuôi lớn con của mình, mãi mãi không để Chu Tiểu Y tìm thấy. Nhưng rồi hôm nay cô ta đã ngã thật, đập thẳng vào bụng, lúc tôi ôm lấy khắp mặt cô ta đều là máu.”

Trần Kính Nghiệp mở hai tay ra, ống tay áo của anh ta thực sự có vết máu, không hề ít, trên bàn tay cũng có. Trong lòng Kiều Tâm Duy dấy lên một chuỗi câu hỏi, cô không hiểu nổi, không phải Trần Kinh Nghiệp sống chung với Chu Tiểu Y ư? Họ quang minh chính đại khi đi hai người khi về một đôi, sao bây giờ nghe ý của Trần Kính Nghiệp là không muốn Chu Tiểu Y sinh con chứ?! Nhưng mà, anh ta lại lo lắng cho đứa bé, thật sự lo lắng.

“Nếu đứa bé này là của tôi và Vân Thanh thì tốt biết bao nhiêu. Tôi phát tởm với Chu Tiểu Y, cô ta là ác ma, cô ta nên bị băm thây vạn đoạn, cô ta hại chết Vân Thanh và cướp đi tất cả hạnh phúc của tôi, cô ta không có tư cách sinh con cho tôi, cô ta không xứng! Nhưng A Hạo, tôi lại có phần chờ mong đứa trẻ ra đời, lần nào đi ngang qua cửa hàng bán đồ trẻ em tôi cũng dừng lại xem thử, làm sao tôi xứng đáng với Vân Thanh đây?! A Hạo, tôi rất mâu thuẫn, cậu hiểu không?”

Đầu óc Trần Kinh Nghiệp hơi rối loạn, mở đầu không hề gắn kết với đoạn sau, lúc thì không muốn Chu Tiểu Y sinh con, lúc thì mong chờ làm cha.


Mà điều khiến Kiều Tâm Duy khiếp sợ chính là... “Cái gì, Trần Kinh Nghiệp, anh nói gì? Chu Tiểu Y hại chết Vân Thanh? Không phải Vân Thanh bị tai nạn giao thông ư?”

Trần Kinh Nghiệp đau khổ nhắm mắt lại, nghiêng người dựa vào tường, cánh môi anh ta run bần bật. Giang Hạo không nói gì, anh hiểu rất rõ nỗi đau đớn khi biết tường tận sự thật như thế. Anh quay sang nhìn Kiều Tâm Duy, ra dấu “suyt” với cô, giờ không phải lúc thích hợp để giải thích chuyện này. Kiều Tâm Duy nén sự tò mò lại, cô gật gật đầu, lùi sang một bên. Nếu Giang Hạo không ngăn cô đến bệnh viện, thì anh cũng không muốn tiếp tục giấu giếm những việc này nữa, cô hy vọng có thể biết được tất cả sự thật.

Hành lang đã yên tĩnh lại, ánh đèn cũng tắt. Trần Kinh Nghiệp rít từng hơi thuốc lá, trong bóng tối chỉ có ngọn lửa nhập nhèm của điếu thuốc. Lúc đó, có y tá cất tiếng gọi: “Người nhà Chu Tiểu Y, ai là người nhà Chu Tiểu Y?” Trần Kính Nghiệp giẫm tắt mẩu thuốc lá rồi vội vàng chạy ra ngoài: “Ở đây, ở đây.”

Y tá nói: “Sau khi đã cấp cứu, tình hình sản phụ đã ổn định lại. Thai nhi được an toàn, nhớ là không được để sản phụ kích động nữa, nên để sản phụ nằm trên giường nghỉ ngơi chuẩn bị đến ngày sinh. Đây, cầm cái này đến khu y tá đăng ký, ngày mai đến đây bổ sung thủ tục nhập viện. Sản phụ muốn nằm viện, đêm nay sẽ đến phòng quan sát nằm một hôm, anh nhớ chưa?”

Trần Kinh Nghiệp nghe xong thì sửng sốt. Cái gì? Thai nhi an toàn? Sau vụ này mà vẫn có thể giữ lại cái thai ư?! Chảy máu nhiều như vậy mà vẫn có thể giữ lại cái thai đó?

Anh ta không biết nên cảm thấy may mắn hay là khốn cùng nữa. Y tá nhét tờ giấy vào trong tay anh ta: “Ngẩn ngơ gì thế, tôi nói anh nhớ rõ chưa?” Trần Kinh Nghiệp lúng túng gật đầu: “Ừ, rõ rồi.”

Giang Hạo đi đến vỗ vỗ vai anh ta: “Đi thôi, đi đăng ký.”

Trong cả quá trình, cả hai đều không nói gì, y tá bảo điền cái gì thì họ điền cái đó.

Kiều Tâm Duy vừa nhìn vừa khó chịu, không biết Trần Kinh Nghiệp đang nghĩ gì. Giang Hạo vẫn nắm tay cô, cô lo lắng, anh lại nắm chặt hơn, quay sang gửi cho cô một ánh mắt trấn an. Trong hành lang, Trần Kính Nghiệp đột nhiên dừng bước, anh ta nói: “Tôi nghĩ thông rồi, không thể giữ đứa bé này lại.” Anh ta nhìn Giang Hạo, ánh mắt rất kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận