Quân Hôn Chớp Nhoáng



"1971"

“Ha ha, vậy từ nay chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau nhé, được không anh?”

“Được.”

Tiêu Thiên Ái lên xe Giang Hạo, ngồi ở vị trí vốn dĩ thuộc về Kiều Tâm Duy. Trên tấm kính chắn gió đang dán một móc khóa hình con gấu bông nhỏ, trông vừa cũ kĩ lại hơi bẩn, đó là móc treo chìa khóa của Kiều Tâm Duy. Con gấu nhỏ bị mất đoạn dây xích nhưng cô không nỡ vứt đi, thể là dùng miếng dính trong suốt dán lên trên tấm kính. Lúc đó, cô chỉ tiện tay dính lên xe, không ngờ mãi mà nó không rơi xuống, vẫn treo lủng lẳng như cũ.

Tiêu Thiên Ái nhìn nó, cười: “A Hạo, cái thứ ngốc nghếch này mà anh còn2giữ à?” Cô ta kéo nó rời khỏi mặt kính ra. Trái tim của Giang Hạo cũng rơi xuống theo con gấu bông lông bằng nhung ấy, anh cười đắng chát: “Treo lâu rồi, quên lấy xuống.” Tiêu Thiên Ái không nói gì ném nó vào thùng rác.

Giang Hạo vẫn nhìn về phía trước, gương mặt không có biểu cảm gì.

Xe chầm chậm đi ra đường lớn, giờ này xe cộ không nhiều, đường sá khá thoáng đãng. Đi được một quãng ngắn, anh chợt thấy Kiều Tâm Duy. Anh không tự giác quay đầu nhìn lại, đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang ngồi trên bồn hoa, cúi gằm mặt, bả vai run run. Cô đang khóc.

Dù lòng anh có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không chịu5nổi hình ảnh này. Giang Hạo run bần bật, tay lái xe hơi đảo.

“A Hạo, anh không sao chứ?”

Giang Hạo kìm nén sự thống thiết trong lòng mình, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, chớp mắt để dòng nước mắt chảy ngược vào trong. Anh cứng nhắc nói: “Không có gì, anh nghĩ do hôm nay lạnh quá, không mặc nhiều áo, lạnh đến phát run.”

“Anh đấy, không biết chăm sóc bản thân gì cả, tăng nhiệt độ điều hòa đi.” Kiều Tâm Duy đang khóc tu tu như một người điên bên đường. Cô nhịn không được, lòng cô đau quá, sao họ có thể ức hiếp cô nhiều đến thế chứ!

Cô đã đè nén tâm trạng trong suốt mấy ngày nay, chỉ có một lần cô6khóc to như thể là khi biết Giang Hạo ngoại tình, sau đó nước mắt đã khô. Nhưng khi cô trút hết những đè nén này ra ngoài, nỗi đau đớn vẫn tuôn ra như cũ, một cái lỗ hổng cũng đủ để nước tràn thành lụt.

Nước mắt làm ướt gương mặt cô, gió lạnh thổi qua giống như một nhát dao nhọn đau thấu tim gan. Cô còn tưởng rằng bản thân kiên cường biết bao nhiêu, rốt cuộc cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Một bác gái vệ sinh đường phố đang quét lá rụng gần đó, thầy cô khóc đau lòng như thế, bà tốt bụng bước đến hỏi thăm: “Cô bé này, sao cháu lại khóc thế?” Kiều Tâm Duy khóc lớn nói: “Ông xã cháu chạy5theo người khác, chồng cháu không cần cháu nữa, hôm nay chúng cháu ly hôn, anh ấy còn dẫn người mới đến.”

Bác gái là người từng trải, nên an ủi: “Ui chà, gặp phải chuyện này quả thật nên khóc, nhưng mà cháu gái này, cháu nhìn thoáng một chút. Cách tốt nhất để trừng phạt họ là để họ sống chung với nhau, để họ biết được cuộc sống vợ chồng là thế nào, xem cuộc sống của họ muôn màu muôn vé đến mức nào.”

Kiều Tâm Duy nhìn bác gái, cô vẫn không thể ngừng khóc. Cô hiểu ý của bác gái, đàn ông thường ly hôn bởi vì những kích thích tình cảm nhất thời, đợi những kích thích ấy biến mất thì cũng quay lại với quãng3thời gian bình đạm với củi gạo dầu muối. Nhưng Giang Hạo và Tiểu Thiên Ái là hoàn cảnh đặc biệt. Họ là thanh mai trúc mã, là mối tình đầu của nhau, dù chia ly năm năm nhưng vẫn nhớ nhung người kia, ngay cả khoảnh khắc sinh tử cũng không chia cách được họ. Mà cô là một đứa tiểu tam thất bại bị tiêu diệt.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy, cô nỗ lực hết mình để duy trì cuộc hôn nhân này suốt một năm qua, có lẽ trong con mắt của Giang Hạo chỉ là một cuộc dạo chơi nho nhỏ, một hành trình đầy thong thả mà thôi. Thứ mà cô trân quý nhất lại không quan trọng gì với anh, đây mới là điều gây tổn thương nhất, không phải sao? Choáng váng làm sao, cuối cùng cô đã hiểu, thì ra hôn nhân chẳng phải là không phải em không thể chỉ là vào thời khắc ấy, bên cạnh anh không có người nào phù hợp hơn em.

Nước mắt lại vỡ để.

****

Có thể vì cõi lòng quá tan nát, cũng có thể vì cơn giá rét xuất hiện vào tháng ba, vừa về đến nhà, Kiều Tâm Duy đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay chân nhũn ra. Cô sờ trán mình, hơi nóng. Cô nghĩ thầm, đắp chăn ngủ một giấc, tiện thể làm nóng cơ thể để đổ mồ hôi thì sẽ hết bệnh. Ai ngờ rằng cô đánh một giấc đến bây giờ tối, cơn nóng đầu còn chưa kịp biến mất, cơn đói đã kéo đến giày vò. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường đã sáng trưng. Cô thật sự không muốn ra ngoài, nhưng mở tủ lạnh ra, sủi cảo không có, không còn gì cả. Tủ lạnh trống rỗng như trái tim của cô vậy. Cô đi ra ban công, cửa sổ hở một khe nhỏ, khí lạnh đầu xuân về đêm chui vào cái lỗ hở ấy, khiến cô lạnh đến run lập cập. Sợ lạnh, sợ tối, sợ ra ngoài, sợ gặp người khác. Ha ha, không biết từ khi nào cô trở nên nhát gan như vậy chứ? Cô thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, vì ngủ đủ giấc nên không còn thấy buồn ngủ nữa, nhưng cơ thể cô mệt mỏi vô cùng. Cô chỉ muốn ngồi, không muốn làm gì cả. Không biết bao lâu, bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa, Giang Hạo cầm chìa khóa mở cửa đi vào.

Cô đờ đẫn quay đầu nhìn lại, hỏi: “Anh đến lấy phòng à? Ngại quá, tôi chưa dọn đi.” Thấy cô, vẻ mặt lo lắng của Giang Hạo giãn ra rất nhiều: “Anh không đến lấy phòng, em cứ ở đi không cần dọn ra ngoài, nơi này mãi mãi là nhà của em.”

Kiều Tâm Duy khinh thường cười khẽ, cô nhìn anh rồi hỏi ngược lại: “Nhà? Nhà kiểu gì?”

Giang Hạo không phản bác được, anh chuyển đề tài nói: “Dự lễ mừng thọ của bà Trương Viễn xong thì Tiểu Chi và Trương Viễn về ra mắt, A Nặc đang đi công tác. Hai cô ấy gọi điện thoại cho em nhưng em tắt máy, họ lo lắng cho em nên A Nặc tìm anh.” Kiều Tâm Duy vẫn mờ mịt: “A, hết pin nên tắt máy, tôi không sao, anh có thể đi rồi.”

Giang Hạo nhìn bộ dạng chậm chạp của cô, giọng nói cũng đầy yếu ớt. Anh đi thẳng đến, sờ trán cô một chút. “Em đang bị sốt!” Giang Hạo quả quyết bế cô lên: “Anh đưa em đến bệnh viện.” Mới đi hai bước, Kiều Tâm Duy nói: “Nếu ra khỏi cửa thì tôi sẽ không quay lại nữa.”

Giang Hạo giật mình, giọng cô không lớn, nhưng ánh mắt cô lại hiện lên vẻ kiên định. Anh biết cô rất cứng đầu, Giang Hạo vội cầu xin cô tha thiết: “Đừng như vậy được không? Trông em thế này, anh thật sự rất... rất bất đắc dĩ.” Anh đánh một tiếng thở dài.

Kiều Tâm Duy nghe thể chỉ muốn bật cười mà thôi, cô không muốn nói thêm gì nữa. Cô không có tâm trạng, cũng không có tinh thần: “Thả tôi xuống, trông anh thế này, tôi rất mệt mỏi.” Giang Hạo bế cô vào phòng, chầm chậm đặt cô nằm giữa giường. Anh thấy chăn mở ra, ổ chăn còn vương chút hơi ẩm. Anh hỏi: “Sốt trước khi ngủ, hay ngủ dậy rồi mới sốt?” Kiều Tâm Duy tựa đầu vào gối, dứt khoát nhắm mắt lại, cô không muốn nói gì cả. Giang Hạo cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng rất bất lực, anh theo ý cô nên nói một câu: “Để anh gọi điện cho Nguyễn Tấn xin phép, em nghỉ ở nhà vài ngày đi.”

Điện thoại vừa kết nối, anh nhanh chóng xin phép nghỉ việc, Nguyễn Tấn trả lời ngay lập tức: “Cô ấy từ chức rồi còn xin phép nghỉ việc làm gì?”

Giang Hạo kinh ngạc nhìn Kiều Tâm Duy, cô chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Cô ấy từ chức? Khi nào?” “Hôm qua, quyết phải từ chức. Tôi khuyên thế nào cũng không nghe.”

“Vì sao cậu không nói với tôi?”

Nguyễn Tấn hung dữ hỏi ngược lại anh: “Cô ấy từ chức thì liên quan gì đến cậu?! Chuyện của cô ấy thì liên quan gì đến cậu?!”

Giang Hạo nghẹn lời, không nói ra được câu nào.

“Cậu thay tôi nói lại với cô ấy, bảo cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, mau quên đi những người không đáng và những chuyện không đáng ấy đi. Còn cậu, tôi không còn gì để nói với cậu cả.” Nói xong, Nguyễn Tấn trực tiếp cúp máy. Vì khoảng cách khá gần nên Kiều Tâm Duy cũng nghe được những lời nói của Nguyễn Tấn. Cô nở một nụ cười huênh hoang, Giang Hạo càng cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí là mất mặt, anh để điện thoại xuống.

Anh nói: “Em nằm im đây, anh ra ngoài mua thuốc.” Kiều Tâm Duy bảo: “Không cần, tôi sẽ không uống.”

“Em đừng như vậy được không, người em nóng lắm.”

“Anh còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ đi ngay.”

Giang Hạo kìm không được nói: “Em không thể đi, em hãy ở đây, từ chức cũng được, ra ngoài du lịch giải sầu, muốn chơi bao lâu cũng được, nhưng đừng chuyển khỏi nơi này. Tâm Duy, hứa với anh đi, hãy ở đây chờ anh trở về.” Tình cảm dâng trào khiến anh gần như nghẹn ngào. Hàng mi của Kiều Tâm Duy hơi run lên, cô từ từ mở mắt nhìn anh. Đôi mắt cô dấy lên sự hoài nghi: “Câu này của anh là ý gì?”

Giang Hạo hung hăng cắn cắn răng, rất nhiều lời đang nghẹn ở cổ họng. Anh hít sâu một hơi, không thèm quan tâm hết thảy mà nói ra: “Anh vì nhiệm vụ, Tấm Duy, em hãy nghe anh nói, Tiểu Thiện Ái không hề đơn giản, cô ta dính líu đến rất nhiều bản án. Cô ta giấu giếm rất kĩ, bọn anh không điều tra ra được gì cả. Cấp trên biết trước đây anh có quan hệ với cô ta nên ra lệnh cho anh... Anh chỉ có thể làm như thế. Tâm Duy, xin lỗi, anh có lỗi với em. Em hãy tin anh một lần, đi du lịch, rời xa nơi này, chờ chuyện này qua rồi hãy trở lại, anh vẫn là anh, chúng ta vẫn là vợ chồng.”

Kiều Tâm Duy không thể tin vào tai mình, có kinh ngạc nhìn Giang Hạo. Lúc đó, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt của Giang Hạo, vị quân nhân luôn luôn nghiêm túc và lạnh lùng như anh cũng có khoảnh khắc đau đớn mà rơi nước måt.

“Tâm Duy, anh yêu em, anh chỉ yêu mình em. Nhưng anh là một người lính, quân lệnh như núi, anh không còn lựa chọn nào khác.” Kiều Tâm Duy cũng khóc, cô giơ tay cao lên, dồn hết sức mình vào lòng bàn tay rồi tát lên mặt anh. Tiếng “bốp” vang lên lảnh lót, ngay cả lòng bàn tay của cô cũng đau đến nỗi run lên. “Chỉ bằng một câu quân lệnh như núi, ngay đến gia đình mình mà anh cũng chẳng cần. Trong mắt anh chỉ có quân lệnh không có gì khác, vì Tổ quốc và nhiệm vụ của anh, anh có thể hi sinh tất cả, bao gồm cả tôi???” Kiều Tâm Duy đã khóc không thành tiếng, hỏi dồn dập: “Giang Hạo, trong lòng anh, cuối cùng tôi là cái gì, cuối cùng anh đặt tôi ở đâu hả?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui