Quân Hôn Chớp Nhoáng



"" Đợi thêm thời gian nữa, bụng cô sẽ lớn, mặc dù bà ngoại lớn tuổi nhưng không ngốc, cô ở đây lâu như vậy mà Giang Hạo không tới, bà ngoại sẽ đoán được chuyện gì xảy ra.

Cô không gạt được, cũng không dám cược. Ngồi xe bus đến Lâm Châu, đây là thành phố nhỏ cách bà ngoại khoảng mười dặm, cô đã học cao trung đây nên cũng biết thành phố này. Lâm Châu là thành phố nhỏ phát đạt ở Giang Nam, có tỉnh tiếp giáp, giao thông tiện lợi, nhưng so với thành phố lớn thì Lâm Châu không bằng.

Đi một hồi, xuống xe bus, cô mờ mịt nhưng vẫn đi dọc đường theo ký ức cũ. Cô nhớ mang máng ở đó là chợ, ở kia đi kiểu gì, nhưng có2nhiều cửa hàng đã thay đổi. Đường phố, mặt đường hay khu nhà đều được sửa chữa, có nhiều chỗ mới cô không biết.

Chuyện cần làm bây giờ là tìm chỗ ở. Cô đi mấy khu nhà, xem mấy chỗ thuê nhà nhưng không quá hài lòng, cô phải ở đây thời gian dài, không muốn phải chuyển tới chuyển lui nhiều lần.

So sánh một hồi, cô thuê căn nhà nhỏ ở trong khu nhà cũ, đi lên lầu rất dễ, quan trọng nhất chủ trọ là một bác gái hiền từ, ở nhà đối diện. Con cháu của bà chuyển qua thành phố khác, căn cứ thuê là phòng cưới của con trai và con dâu bác, đã ở bốn năm năm rồi nên dụng cụ gia đình hay điện nước đều tốt, trang trí5không tệ.

Bác gái rất hay nói chuyện, lúc nói chuyện có mấy phần giống Hạng Linh, Kiều Tâm Duy cảm thấy bà rất thân thiết. “Cô bé, bác thấy phòng này không tệ, mấy người khác muốn thuê mà bác không cho đó, bác thấy cháu hiền lành đáng yêu nên mới cho thuê.”

Kiều Tâm Duy cười cười: “Vậy sau này cháu ở đây, bác, cháu ở đây là ở lâu dài đó, tìm được chỗ ở là cháu sẽ tìm việc làm.” Cô do dự không biết có nên nói chuyện mình có thai với bác gái không, sợ nói rồi bà lại không cho thuê.

“Được, đây là duyên phận của hai chúng ta, bác ở đối diện, sau này nhà có vấn đề gì cứ tới tìm bác, tối nào bác cũng có nhà.”

“Vâng,6cảm ơn bác gái.” “Bây giờ muộn rồi, cháu cũng mệt nữa, dọn dẹp chút rồi nghỉ ngơi đi, bác đi về”

“Vâng, bác đi thong thả.”

Ở thành phố xa lạ, ngôi nhà xa lạ, lòng cô không được an bình. Cô đi vào phòng ngủ, trên đầu giường có dấu định hình chữ nhật, hẳn là ảnh cưới được đặt ở đấy. Căn phòng này khoảng năm, sáu chục mét vuông, mặc dù nhỏ nhưng ấm áp, cô nghỉ, nữ chủ nhân cũ ở đây hẳn là một cô gái hiền lành dịu dàng. Đã tìm được chỗ ở thì phải tìm việc làm, tiền bạc trong tay cô có hạn, không thể ngồi không mà ăn được, trước khi cơ thể không làm được gì thì tìm một công việc kiếm chút tiền.

***

Ba tháng trôi5qua nhanh như nước, Giang Hạo từ núi trở về, ba tháng lắng đọng và rèn luyện làm lòng anh trở nên tĩnh lại. Anh mở điện thoại, có rất nhiều tin nhắn nhưng không có của Kiều Tâm Duy. Trong đó có tin nhắn của tiệm áo cưới – “Thủ trưởng Giang, hai người không cần ảnh cưới nữa hả? Nếu không cần thì chúng tôi xử lý nhé!” Anh nhìn thời gian, là ba tháng trước, chết tiệt, ai bảo bỏ chứ? Anh gọi qua ngay: “Tổng giám đốc Hàn, tôi là Giang Hạo.” “Thủ trưởng Giang, anh xuất hiện rồi, tìm anh khó quá.” “Ảnh cưới của tôi thế nào rồi?”

“À, để tôi giải thích cho anh, hôm đó gọi anh bảo chiều lấy nhưng mấy hôm sau không đến, sau đó anh3tắt máy. Tôi gọi hỏi vợ anh nhưng cô ấy bảo bỏ đi, tôi gọi lại cô ấy cũng tắt máy, tôi không biết làm thế nào.” Giang Hạo thở dài hỏi: “Cô ấy bảo bỏ đi thật à?” “Vâng, Thủ trưởng Giang, coi như tôi lắm miệng nhưng hai người ly hôn rồi hả?” Tổng giám đốc Hàn muốn nói lại thôi: “Ôi, làm bạn nhiều năm thế này thì tôi nói thẳng vậy, Tiêu Thiên Ái tới chỗ tôi xem đồ cưới, cô ta bảo sắp cưới rồi, tôi hỏi cô ấy gả cho ai nhưng cô ấy không chịu nói, hai người cưới phải không?”

Hai vấn đề của anh ta làm Giang Hạo không biết trả lời thế nào, anh chỉ hỏi: “Thể ảnh cưới sao rồi?”

“Không có sự cho phép của anh, tôi không dám xử lý bậy, vẫn để trong cửa hàng.”

“Được, lát tan làm tôi sẽ sang lấy.” “Ôi, được.” Giang Hạo trầm giọng: “Mấy thứ khác đừng hỏi nhiều, cũng đừng nói lung tung.” “Hiểu rồi.” Giang Hạo cúp điện thoại, ngẩng đầu hít sâu, mọi chuyện phải làm từng thứ một, nhiệm vụ cũng phải phân tích từng manh mối, không thể gấp, không thể gấp. Về đến nhà, căn nhà tối thui, mở đèn, nhà sáng nhưng vẫn im lặng như cũ, Giang Hạo chuyển ảnh cưới tới phòng khách, cẩn thận đặt xuống đất. Trên bàn trà có một lớp bụi mỏng, hoa cỏ vốn tràn ngập sức sống ở ban công đã thành mấy chậu cây hoa héo tàn. Anh đã từng sống cuộc sống độc thân, nhưng khi đã quen cuộc sống hai người rồi mà phải ở một mình, lại khiến lòng anh trống rỗng vô cùng. Anh cầm kéo, mở giấy rồi bóc từng lớp che bức ảnh. Bức ảnh lớn lộ ra trước mắt, anh nhìn bức ảnh với đôi mắt cay xè và trái tim lạnh lẽo. Trong ảnh, anh mặc quân trang còn cô mặc đồ cưới trắng tinh khôi, trời có tuyết nhỏ, họ nhìn nhau cười, thời gian hạnh phúc đó được đóng băng lại.

Còn có album ảnh rất đẹp, anh lật từng trang một, mỗi lần xem kí ức lại tràn về cứ như mọi thứ mới xảy ra hôm qua vậy.

Hơn ba tháng qua,ròng rã một trăm linh ba ngày, anh nhớ Kiều Tâm Duy từng giây từng phút một, anh không biết còn phải chịu đựng bao ngày nữa mới được gặp lại cô. “Alo, Tiểu Phương, chỗ đội trưởng Thẩm có tin gì không?”

“Thủ trưởng, sau khi phu nhân đến Giang Nam thì không có tin gì cả, đội trưởng Thẩm bảo sẽ liên hệ với đồng nghiệp bên đó tìm giúp, nhưng giờ vẫn chưa có tin gì cả.”

“Không có tin là sao?” “Thủ trưởng, anh đừng lo, đội trưởng Thẩm bảo không có tin là tốt, điều này chứng minh chị dâu vẫn còn ở Giang Nam, anh nghĩ đi, đi máy bay tàu hỏa hay ở khách sạn đều cần chứng minh thư, không có ghi chép có nghĩa là chị dâu chưa đi đâu hết.”

Giang Hạo im lặng, cúi đầu nhìn Kiều Tâm Duy cười xán lạn trên ảnh cưới, nụ cười rất đẹp nhưng đã bị anh phá hủy bằng bàn tay của mình. “Thủ trưởng, anh nghỉ sớm đi, mai còn có buổi họp, manh mối bên Chu Tiểu Y rất tốt, anh lá mặt lá trái với Tiểu Thiên Ái một chút, có khi sẽ hoàn thành nhiệm vụ sớm thôi.”

“Thằng nhóc cậu nghĩ đơn giản quá, đâu dễ thế được. Được rồi, mai nói tiếp.” “Ôi, được, mai gặp lại.”

Cúp điện thoại, phòng khách yên tĩnh lại.

***

Kiều Tâm Duy tìm được công việc quản lý sách báo trong thư viện, là công việc tạm thời, làm bạn với sách vở, thời gian trôi qua khá ổn. Đừng tưởng việc quản lý sách bảo chỉ cần viết tên người mượn và trả sách là được, cô còn phải đi cất sách vừa được trả nữa.

Có lúc sách rất nhiều, muốn dọn hết cũng mất nửa ngày, nhất là hai ngày nghỉ, mệt tới mức không có thời gian nghỉ.

Thời gian trôi qua từng ngày, dù cô mặc đồ rộng cũng không giấu được cái bụng lớn của mình. “Tiểu Kiều, mấy tháng rồi?” Kiều Tâm Duy cúi đầu, ngại ngùng nói: “Năm tháng, chủ nhiệm Thái, xin lỗi, là do em không nói rõ từ đầu nhưng em vẫn làm việc được, không sao hết.” Chủ nhiệm Thái là phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, bà đã sinh con đương nhiên biết nỗi khổ cực mười tháng mang thai: “Không sao, em thế này mà trèo cao vậy không tiện đâu.”

“Em có thể mà, chị xem em bây giờ vẫn linh hoạt này, nhiều phụ nữ có thai vẫn đi làm được mà.” Chủ nhiệm Thải lo lắng: “Tiểu Kiều này, không phải chị không cho em làm mà muốn em đổi việc, bây giờ em linh hoạt nhưng rồi cũng không thể”

Kiều Tâm Duy cười cười: “Được rồi, chủ nhiệm Thái, em nghe theo chị.” “Em chỉ cần phân loại sách là được, chuyện cất sách lên giá cứ để người khác làm.” “Được, cảm ơn chủ nhiệm Thái.”

“Không sao, em chú ý một chút là được.”

“Vâng.”

Thời gian dài, bụng cô lớn hơn, đồng nghiệp nữ bàn tán sau lưng, phụ nữ có thai không ở nhà mà mang bụng lớn ra ngoài kiếm tiền, không có chồng mà lại không mang thai, không lẽ là thai hoang? Có khi Kiều Tâm Duy nghe được mấy câu, cô bất đắc dĩ, miệng sinh ra trên mặt người ta, để người ta nói cũng được.

Chuyện tốt của việc quản lý sách là lúc rảnh có thể đọc sách, sách là món đồ tốt, đọc nhiều không xấu. Cô đọc sách chỗ này còn nhiều hơn sách cô đọc bốn năm đại học.

Một ngày nọ, cô vừa ăn cơm xong, đang dọn dẹp thì chuông cửa vang lên. “Ai thế?” Ngày thường không ai đến chỗ cô, huống chi giờ đã muộn, cô cảnh giác.

“Là bác, Tâm Duy, cháu mở cửa đi.”

Là bác Tần chủ trọ: “Đến đây.” Cổ vội mở cửa. Vừa mở ra đã thấy bác gái Tần đang nhìn bụng cô chằm chằm, trước đây nhìn không rõ, dù ở đối diện nhưng cô đi sớm về muộn, ít khi gặp nhau, bây giờ trời nóng, mặc đồ ít nên bụng cô hiện rất rõ. “Bác vào rồi nói ạ.” Lòng Kiều Tâm Duy rối loạn, nếu như chủ trọ đuổi đi thì có phải làm sao?

Mặt bác gái không có biểu cảm gì, im lặng đi vào.

Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng

Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.

Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.

Truyện hot nhất VIETWRITER.COM


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui