Quân Hôn Chớp Nhoáng



""/ Thời gian dài như vậy, anh chỉ biết cô ở Lâm Châu, Giang Nam, có thông tin ghi chép sao kê ở ngân hàng, nhưng cụ thể ở đâu thì lại không biết được.

Mỗi lần anh không chịu nổi nữa, muốn đi tìm cô thì bị Thủ trưởng Cận và ba can ngăn lại, họ nói đúng, thân mang nhiệm vụ, dù tìm được rồi, anh cũng không thể làm gì.

Đội trưởng Thẩm cũng luôn bảo đảm với anh, người vẫn ở đó, chỉ cần đi tìm, chắc chắn sẽ có thể tìm được.

Một năm rồi một năm, anh cũng bình tĩnh lại, chẳng qua nỗi nhớ nhung dành cho cô ngày thêm sâu đậm. Chờ đến ngày bè lũ Tiểu Thiên Ái2sa lưới, anh không kịp nghỉ ngơi đã mua vé máy bay đi Giang Nam, tới sân bay, vào cửa an ninh, lên máy bay, anh chợt có cảm giác càng gần lại càng hoảng hốt, anh không dám gặp cô, anh khinh bỉ bản thân, thế rồi anh lại xuống máy bay, không đi nữa.

Nhiều năm như vậy, anh cũng không biết tình hình gần đây của cô, lỡ như cô đã tái hôn thì sao, tìm một người chồng yêu cô và cô cũng yêu người ta, ở thành phố nhỏ sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, đột nhiên anh đến tìm thì là gì đây? Anh không chấp nhận nổi điều đó, mà cuộc sống của cô cũng sẽ6bị quấy rầy. Những điều ấy, anh không dám nghĩ, sợ phải nghĩ đến.

Anh đi tìm và cô quay trở về là hai chuyện khác nhau. Cô quay về, chứng tỏ cô đã chuẩn bị tâm lý để gặp lại anh, anh càng hy vọng là như thế. Chờ hơn ba năm đều cũng chờ được, đợi thêm vài ngày nữa có là gì, anh kiềm chế sự nôn nóng đợi cô trở về.

Giang Hạo đã nhận thưởng và được lên chức, nhà họ Giang không tránh khỏi việc có người tới chúc mừng, Giang Hạo vừa về nhà thì nhìn thấy mẹ đang kiểm kê quà tặng.

Lâm Thái Âm quan sát anh: “A Hạo, con về rồi đấy à... lại đây nhìn0xem, có đồ tặng cho con này.” Giang Hạo thấy thế, nhíu mày nói: “Mẹ, không phải đã nói với mẹ như vậy là không tốt rồi à?”

“Ăn của người ta có mấy con cua thì làm sao? Không đáng mấy đồng, chỉ là một ít lòng thành của người ta thôi, lát nữa con đừng ăn là được. Này, cà vạt này là Phương Mân Y tặng cho con, muốn trả lại thì con đi mà trả” Nói rồi, Lâm Thái Âm ném hộp cà vạt qua.

Giang Hạo đành chịu, chỉ có thể đón lấy, đó là một chiếc cà vạt hàng hiệu màu đỏ rượu, cảm giác mượt mà, chắc là giá cả xa xỉ. Lâm Thái Âm vừa bận việc5luôn tay, vừa nói: “Cô bé Phương Mân Y đúng là rất tốt, kín đáo, rộng lượng, hiểu chuyện, thời buổi này hiếm gặp người trẻ tuổi có thể chững chạc giống con bé, suy cho cùng cũng là con gái mà hiệu trưởng Phương dạy dỗ, đúng là khác biệt.”

Giang Hạo vừa nghe đã hiểu ý của mẹ, anh không muốn đáp lời nên lên lầu. Lâm Thái Âm vội gọi anh lại: “A Hạo, con nhớ phải tự tay trả cho người ta đấy.” Giang Hạo ném cà vạt xuống: “Cho ba đeo đi.”

“Ba con bao nhiêu tuổi rồi, không đeo được cà vạt trẻ trung như vậy, chỉ hợp với con thôi.” Lâm Thái Âm đuổi theo lên lầu: “Này,9A Hạo, con muốn trả thì tự đi trả đấy nhé” Giang Hạo dừng bước chân, quay lại cúi đầu nhìn mẹ của mình, trịnh trọng cảnh cáo: “Mẹ, mẹ có thể dừng dùng cách này nữa hay không? Kém cỏi, cẩu thả, không chút cao siêu nào.”

Lâm Thái Âm cười gượng nói: “ y da, nếu con đã biết đó là phép khích tướng của mẹ, vậy hẳn là cũng hiểu ý của mẹ rồi, cô bé Phương Mân Y này rất tốt, con.” Giang Hạo đi thẳng lên lầu, tốc độ càng nhanh hơn: “Này, này, A Hạo, Con nghe mẹ nói đã, con cũng ba mươi bảy, sắp bốn mươi rồi, muốn độc thân cả đời à? Hả?”

Giang Hạo vào phòng, đóng cửa lại, nhưng Lâm Thái Âm vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhiều năm như vậy, Kiều Tâm Duy sẽ không trở lại đầu, nói không chừng con bé đã tái hôn rồi, con nghĩ cho mẹ và bà con có được không? A Hạo...?! Haiz...”

Nghe tiếng thở dài thật sâu của mẹ ngoài cửa, lòng Giang Hạo loạn như ma, anh rối rắm không phải vì sự chờ mong của mẹ, mà là tình hình gần đây của Kiều Tâm Duy. Đối mặt với cô, sự tự tin luôn luôn tràn đầy của anh cũng mất sạch, anh không có tự tin cô sẽ chờ anh.

Phương Mân Y, con gái rượu của hiệu trưởng một ngôi trường nổi tiếng, một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, năm nay mới hai mươi ba tuổi. Hai mươi ba, đó là độ tuổi lúc Kiều Tâm Duy đi xem mắt rồi vội vã kết hôn với anh. Anh đã từng gặp Phương Mân Y, đó là một cô gái trẻ rất giống Kiều Tâm Duy, chẳng những ngoại hình giống năm sáu phần mà cả tính cách cũng giống, lạc quan, hoạt bát, hài hước, biết nói đùa, cũng bàn được chuyện chính sự. Tuy nhiên anh lại chẳng có chút suy nghĩ nào, anh rất phục mẹ mình, hình mẫu người như vậy mà cũng có thể tìm ra được.

Mới nằm xuống nghỉ ngơi một lát, tiếng gõ cửa lại vang lên, anh không muốn để ý, nhưng Lâm Thái Âm ở bên ngoài mở thẳng cửa ra, đi vào: “Ngủ rồi à?”

“Dą.” Lâm Thái Âm cười, đến gần mép giường: “Tối nay muốn ăn gì?” “Tùy mẹ.” Anh không cảm thấy mẹ vào đây chỉ để hỏi vấn đề đơn giản như vậy: “Mẹ, mẹ có chuyện cứ nói thẳng, nhưng nói đến Phương Mân Y thì thôi, mẹ ra ngoài đi.” Anh thấy rất phiền vì mẹ cứ như vậy. Lâm Thái Âm thở dài, lặng lẽ đặt hộp quà đựng cà vạt ở trên tủ đầu giường: “Người ra tự tay chọn, cũng là tấm lòng của con bé.” “Cầm đi đi!” Giang Hạo cũng không thèm mở mắt. “Haiz, hôm qua ba con lại thở gấp, đi kiểm tra rồi, chụp phim rồi, bác sĩ nói tâm nhĩ trái phì đại.”

Đây cũng là việc khiến Giang Hạo lo lắng, năm tháng thúc giục người già, người ba anh từng coi là tấm gương nay sức khỏe đã không còn như trước.

“Tuy rằng ba con không nói, nhưng mẹ biết ông ấy cũng nghĩ như mẹ, đó là hy vọng con sớm lập gia đình, sớm sinh con.” Lâm Thái Âm nhìn anh tỉnh bơ nhắm hai mắt, lại nói tiếp: “Mẹ biết con chế mẹ phiền phức, nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, lúc trước con làm tổn thương Tâm Duy sâu đậm như vậy, còn còn mong đợi nó có thể chờ con ư? Con ngốc chắc! Bây giờ người từng ly hôn nhiều thể, ly hôn không có con cái cũng giống như chưa kết hôn thôi, ngoại hình nó cũng không thua gì ai, tính cách cũng tốt, chả nhẽ không có người theo đuổi à?” Giang Hạo nghe mà phiền lòng, trở mình đưa lưng về phía bà. Lâm Thái Âm thật cẩn thận nói: “Còn nữa, nó cũng không còn trẻ, phụ nữ qua hai mươi lăm sẽ mất giá, qua ba mươi là phải cho không, nó cũng không ngốc, không đáng để ôm mãi thanh xuân không vượt qua được.”

“Vụ án chấn động như vậy, nó không thể không biết, nếu nó có thể tha thứ cho con thì đã về từ lâu rồi.” “A Hạo à, nếu không thì thế này đi, ngày mai không phải con được nghỉ à, thử hẹn Phương Mân Y xem, con bé tặng quà cho con, con không thể lấy không chứ, dù sao cũng phải đáp lễ lại người ta phần nào.”

Rốt cuộc Giang Hạo không nhịn nổi, tức giận gào lên: “Đi ra ngoài!” Lâm Thái Âm hoảng sợ, không dám tiếp tục nói về Phương Mân Y nữa: “Được được được, mẹ đi ra ngoài... con đừng ngủ, sắp ăn cơm rồi, lát nữa xuống dưới nhé.”

Lòng Giang Hạo vốn đã không bình tĩnh càng thêm gợn sóng phập phồng, lời mẹ nói không phải không có lý, Kiều Tâm Duy dựa vào cái gì mà chờ anh đây?

Anh ngồi dậy, ôm lấy lồng ngực đang lên cơn đau, thật sự hoảng hốt.

***

Ngày mở phiên tòa, Kiều Tâm Duy tới tòa án từ sớm, tòa vẫn chưa mở những cửa đã bị bao vây chật như nêm, hỏi ra mới biết, đều là người tới nghe xét xử. Tội của Tiểu Thiên Ái ngập trời, chẳng những sản xuất buôn lậu thuốc phiện mà còn dính dáng đến rất nhiều mạng người, gần trăm con người ở cửa đây chính là người nhà của những người bị hại.

Có người cũng rất bình tĩnh giống như cô, mà có người vẫn đau khổ tột cùng, họ kéo cả nhà tới, ai cũng đỏ cả mắt, một người khác, lây cho tất cả khóc theo.

Không phải mọi người không biết thời gian làm việc của tòa, mà là họ không chờ nổi, muốn gặp hung thủ giết người kia.

Bỗng ngoài cửa có một chiếc xe hơi chạy vào, Kiều Tâm Duy quay đầu nhìn lại, thấy Trần Kính Nghiệp bước xuống. Nhiều năm không gặp, Trần Kinh Nghiệp đeo mắt kính viền đen, gần như không thay đổi, vẫn là dáng vẻ như cũ. Trần Kinh Nghiệp cũng nhìn thấy cô, trong đám người ồn ào, cô vừa sạch sẽ xinh đẹp vừa an tĩnh, trông rất bắt mắt. “Kiều Tâm Duy, cô cũng tới à?” “Ừ, sao anh...” Kiều Tâm Duy bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Tai nạn của Vân Thanh cũng không phải ngoài ý muốn?” Trần Kính Nghiệp gật đầu: “Tôi chờ đợi ngày này đã bốn năm rồi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy Chu Tiểu Y và Tiêu Thiên Ái bị tử hình. Lát nữa tôi còn phải lên tòa làm chứng, là lần đầu nên cũng rất căng thẳng.” Trong lòng Kiều Tâm Duy rất chấn động, nghe tiếng khóc của những người đó, nhìn sự kiên trì của Trần Kính Nghiệp, thầm nghĩ rằng phần đau thương vì mất đi người thân trong lòng họ đều như nhau. Trần Kinh Nghiệp nói: “Tôi biết chuyện của cô và A Hạo, nói thật, tôi rất phục A Hạo, cũng rất đau lòng cho cô. Có điều đã rất lâu rồi tôi không gặp A Hạo, mấy năm nay tôi ở Thâm Quyến, nhận được thông báo mới trở về.” Kiều Tâm Duy thờ ở cười: “Đã qua rồi.” “Tâm Duy, mấy năm nay cô đã đi đâu vậy? Bây giờ vẫn một mình à?” Một cơn gió to thổi tới, thổi rối mái tóc cô, cô vuốt lại vài sợi tóc bên má, thong dong vén ra sau tai. Cô ngẩng đầu nhìn Trần Kính Nghiệp: “Tôi...” Vừa định trả lời thì cửa tự động của tòa án đã mở ra: “Ồ, mở cửa rồi, vào đi thôi.”

Một người cảnh vệ đứng ra nói: “Xin các vị tạm thời đừng nóng vội, cách giờ mở phiên tòa còn một tiếng nữa, mời mọi người đến phòng họp sổ một nghỉ ngơi, ở đó có phục vụ trà nước, mời mọi người đi bên này.”

Cùng lúc đó, một chiếc xe MPV quân sự chạy đến cửa, theo phía sau đám đông đi vào. Trần Kinh Nghiệp nhìn thấy: “Đó có phải xe của A Hạo không?”

Kiều Tâm Duy giật mình, không dám quay đầu lại, chỉ coi như không nghe thấy: “Tôi đi vào trước, bên ngoài gió to quá.”

Chiếc MPV quân sự không dừng lại, trực tiếp lái đến bãi đỗ xe, Trần Kính Nghiệp tò mò theo qua đó, anh ta chắc mẩm đây là xe chuyên dụng của Giang Hạo. Chiếc MPV dừng ở vị trí riêng, cửa vừa mở ra, Giang Hạo bước từ ghế sau xuống, anh mặc quân phục, tinh thần dồi dào, tràn đầy oai hùng. “A Hạo, biết ngay là cậu mà.” Bạn cũ nhiều năm không gặp, họ ôm lấy nhau: “Vừa rồi cậu không thấy chúng tôi à? Tôi và Kiều Tâm Duy.”

Ánh mắt Giang Hạo ảm đạm: “Có thấy, đông người nên không tiện dừng xe.” Đương nhiên anh nhìn thấy, thấy Kiều Tâm Duy không buồn quay đầu lại mà đi thẳng, lúc ấy, tim anh như bị dao cắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui