Quân Hôn Chớp Nhoáng



Kiều Tâm Duy cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng cảm thấy thật đáng buồn. Hóa ra anh nghĩ về cô như vậy, đúng là một kẻ vừa tự cho mình là đúng, vừa tự ti đến đáng thương.

“Anh biết em hận anh, là anh có lỗi với em, anh không có tư cách cầu xin em tha thứ cho anh, nhưng mà... anh muốn xem thử anh ta có thật sự đối xử tốt với em hay không, có đáng để em phó thác cả đời không, như vậy anh mới yên tâm.” Lúc Giang Hạo nói những lời này rất chân thành, khác hẳn những lời chính đáng như ngày thường, thậm chí, anh cũng không biết mình đang nói gì nữa.

Kiều Tâm Duy hơi cười lạnh, nhưng cũng không muốn giải2thích nhiều, anh nghĩ như thế nào thì tùy anh: “Có hận hay không thì cũng đã qua rồi, anh không cẩn tôi tha thứ điều gì cả, sau này anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, như vậy là tốt lắm rồi.”

“Anh giúp em xem anh ta là người thế nào.” Giang Hạo nôn nóng, nói năng lộn xộn. “Cái này có thể nhìn ra ư?” Kiều Tâm Duy lạnh lùng hỏi lại: “Anh làm người rất tốt, tư tưởng cũng vĩ đại, nhưng kết quả thế nào, không phải chúng ta vẫn chấm dứt bằng việc ly hôn hay sao?!”

“...” Giang Hạo thật sự rất bất đắc dĩ, đối mặt với cô, anh không có cách nào cả.

Kiều Tâm Duy không muốn tiếp tục giằng co như6vậy, cô không giỏi nói dối, sợ bị lộ nên bỏ đũa xuống, đứng dậy nói: “Tôi không khách sáo với anh, bữa này anh mời, tôi còn có việc đi trước, anh cứ từ từ ăn, ngày mai tôi chờ điện thoại của anh.”

“Vậy cho anh số của em.”


“Anh gọi cho mẹ tôi là được.”

Không đợi Giang Hạo nói gì thêm, cô cầm túi lên, vội vội vàng vàng rời đi. Giang Hạo chỉ có thể nhìn theo bóng dáng cô, ảm đạm thất thần. Anh vẫn chưa kịp nói cho cô biết, anh đã viết xong đơn xin phục hôn, các lãnh đạo cấp trên cũng ủng hộ, chỉ còn chờ cô trở về đồng ý là anh có thể chính thức trình lên rồi. Giang Hạo ngồi một mình trong phòng0riêng, nhìn đồ ăn còn thừa rất nhiều, chẳng còn khẩu vị, ăn mà không biết mùi vị là gì.

Trước kia không dám nghĩ, bây giờ lại không thể không nghĩ, nghĩ đến việc cô nắm tay một người đàn ông khác, ôm, hôn, thậm chí ngủ trên cùng một chiếc giường, làm chuyện mà họ đã từng cùng nhau làm, anh đau lòng đến mức không thể hít thở được.

Giờ đây, đến cả số điện thoại mà cô cũng không muốn nói, là định cả đời này không liên lạc nữa ư? Giây phút này, anh ý thức rõ rằng mình đã sai lầm quá đáng đến mức nào, ai cũng không chấp nhận được người mình yêu sâu đậm có quan hệ thân mật với người khác, đây là vấn đề nguyên5tắc, bây giờ anh đã nếm được sự đau khổ sâu sắc của cô năm đó.

Nhiệm vụ hoàn thành, thăng quan, nhận thưởng, lãnh đạo cấp cao khen ngợi, các cán bộ cấp dưới đều lấy anh làm gương, ba cũng kiêu ngạo vì anh, nhưng hết thảy những thứ này lại chẳng thể làm anh vui vẻ một chút nào.

Buổi chiều lên tòa làm chứng, Giang Hạo vẫn tinh thần dồi dào như cũ, nơi này cũng là chiến trường. Sau khi anh nói xong lời khai tương ứng, còn đưa ra cái nhìn của bản thân, anh nói: “Tổng kết lại, Tiêu Thiên Ái chính là một kẻ điên cuồng, biến thái, không có lương tâm, cô ta đặt lợi ích cá nhân trên hết, gian trá xảo quyệt, phạm tội chồng9chất, hành vi của cô ta hung ác tàn nhẫn đến mức khiến người người căm giận, ai ai cũng phẫn nộ, cá nhân tôi yêu cầu quan tòa phán xử nghiêm khắc.”

Giọng của Giang Hạo to lớn vang dội như tiếng chuông, anh nằm vùng bên cạnh Tiêu Thiên Ái gần bốn năm, bốn năm ngụy trang và áp lực gần như khiến anh sụp đổ, đây là sự lên án của anh, cũng là sự phát tiết của anh. Tuy rằng đây chỉ là cái nhìn của cá nhân anh, nhưng như thể cũng đủ để ảnh hưởng đến phán quyết của thẩm phán dành cho Tiểu Thiên Ái.


Tiểu Thiên Ái ngồi trên ghế bị cáo, từ khi vào phiên tòa thì vẫn luôn lạnh nhạt, nghe thấy Giang Hạo lên án mình, cô ta không kiềm được chảy đầy nước mắt. Đến giờ phút này, cô ta vẫn cứ yêu anh sâu đậm, cô ta cho rằng ít nhiều anh cũng có chút cảm tình với mình, dù chỉ là thương hại cũng được, đáng tiếc lại không như mong muốn. Lúc bị bắt, Giang Hạo chĩa súng vào Tiêu Thiên Ái, thấy càng ngày càng nhiều cảnh sát chạy tới gần, Tiêu Thiên Ái biết mình trốn không thoát. Cô ta giữ lấy nòng súng nhắm ngay vào đầu mình, cầu xin anh nổ súng, cô ta nguyện chết trong tay anh. Tuy nhiên, Giang Hạo lại không bắn, anh chỉ nói: “Kết cục của cô đã định rồi, tôi không muốn làm bẩn súng của mình.”

“A Hạo, nếu em không làm những việc này, anh vẫn sẽ mãi mãi yêu em chứ?”

Giang Hạo lắc đầu, ánh mắt không có chút lưu luyến nào: “Không có cái nếu này, mỗi giờ mỗi phút ở cùng cô, tôi đều cảm thấy ghê tởm bội phần. Tiêu Thiên Ái, đời cô đã tận rồi.” Trong tòa, Tiêu Thiên Ái chảy nước mắt ròng ròng, đáy mắt đáy lòng toàn là sự tuyệt vọng.

***

Kiều Tâm Duy về đến nhà, Tại Hi vẫn chưa ngủ trưa, hoàn cảnh mới làm bé hơi bất an, một hai phải chờ mẹ về. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Tại Hi vội vàng chạy ra ngoài: “Mẹ.”

Kiều Tâm Duy ngồi xuống, thằng nhóc chạy rất nhanh, nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu thế, con rất nhớ mẹ!” “Mẹ đi cửa hàng mua đồ ăn ngon mà, xem này, đây là cái gì?” Vừa rồi lúc ở cửa, tâm trạng của cô còn đang phiền muộn, vừa thấy con trai thì tất cả mây mù đều tan hết. Cô ôm Tại Hi, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé, hết thảy cực khổ phải chịu mấy năm nay đều đáng giá.

“Oa, kẹo que, tất cả đều là của con ạ?” “Ừ, nhưng mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên.”


“Hai viên không được ạ?”

“Không được, không thể cò kè mặc cả.” “Dạ vâng ạ.” Hạng Linh đi từ phòng ngủ ra: “Con chưa về, Hi Bảo cũng không chịu ngủ, nó cứ ngáp mãi đấy.” Kiều Tâm Duy bế con trai lên dỗ dành: “Hi Bảo, con phải ngủ trưa rồi, mẹ ôm con ngủ, ngủ dậy rồi ăn kẹo que, được không?” Tại Hi đã buồn ngủ lắm rồi, cô vừa ôm, bé dụi mắt, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi. Tuy Hạng Linh không đi xem xét xử, nhưng bà ở nhà cũng rất quan tâm, Kiều Tâm Duy vừa ra khỏi phòng, bà đã hỏi: “Tâm Duy, hôm nay vụ án thế nào?” “Xử án rất thuận lợi, Tiểu Thiên Ái không hề tranh cãi, nhận hết tội, cô ta đã hại chết không ít người, người nhà bị hại ở tòa đều mắng cô ta.”

Cuối cùng phán như thế nào?”

“Vụ án phức tạp lắm, nửa ngày sao xử xong được, cô ta đã làm những chuyện không có tính người đó, có lẽ phải mất mấy ngày đấy, hơn nữa không chỉ một mình cô ta, còn có mấy tên đồng lõa nữa.” Hạng Linh căm giận nói: “Loại người này ấy mà, đáng chết... Đúng rồi, có gặp được Giang Hạo không? Đã nói chuyện tách hộ khẩu chưa?” “Dạ rồi.” Kiều Tâm Duy không muốn nói quá nhiều, gặp mặt rồi, trong lòng cô cũng rất khó chịu: “Ngày mai anh ta đưa sổ hộ khẩu tới, sẽ gọi điện thoại cho mẹ, đến lúc đó con xuống lấy.”

“Nó đồng ý dễ dàng như vậy à?” Hạng Linh cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Nó không nói với con chuyên phục hôn à?” Kiều Tâm Duy lắc đầu, “Không nhắc, cho dù anh ta có nói thì con cũng không đồng ý.” Hạng Linh thở dài thườn thượt, nói ra lời trong lòng: “Tâm Duy à, thật ra trong mẹ vẫn hy vọng các con làm lành, đặc biệt là con còn có một đứa con nữa, phụ nữ nuôi con một mình khó khăn biết bao. Nó là ba ruột của Hi Bảo, đáng lẽ nên gánh vác một phần mà.”

“Mẹ, con không tha thứ được cho anh ta.” “.” Hạng Linh kéo tay, vỗ lên mu bàn tay cô và nói: “Haiz, con có suy nghĩ và tính toán của mình, vui vẻ là được. Con yên tâm, chỉ cần con không nói thì mẹ sẽ giúp con giữ bí mật, nhà chúng ta sẽ đứng về phía con.” “Dạ, cảm ơn mẹ” Hạng Linh ôm lấy cô, đau lòng cho nỗi khổ mà cô chịu mấy năm nay: “Con gái ngốc của mẹ.” Tất cả những việc Giang Hạo làm, cô có thể hiểu được, đó là sự phục tùng và cố chấp của một quân nhân đối với quân lệnh, nhưng hiểu thì hiểu, chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.

Cô không muốn đi nghe ngóng mấy năm nay Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái đã ở chung như thế nào, miễn tự làm mình khó chịu.

Cô thấu hiểu cho anh, nhưng không chấp nhận được.

Hôm sau, điện thoại của Hạng Linh vang lên, đúng là Giang Hạo gọi tới: “Alo?” “Mẹ, hôm qua con có hẹn gặp Tâm Duy, nhưng quên hỏi số điện thoại của cô ấy, số của cô ấy là bao nhiêu ạ?” Hạng Linh vạch trần anh: “Cậu đừng giả vờ với tôi, còn nữa, đừng gọi tôi là mẹ, tôi không gánh nổi... Tâm Duy, Giang Hạo đưa sổ hộ khẩu đến rồi, để mẹ đi xuống lấy.”


Kiều Tâm Duy giơ ngón cái lên với mẹ: “Được ạ.” Giang Hạo vừa nghe thế, vội vàng nói: “Đừng, con vẫn chưa tới đâu.” “Cậu chưa tới thì gọi làm gì, không phải đã nói là tới rồi mới gọi à?!” Hạng Linh cố ý nói.

Giang Hạo không còn cách nào, đành phải nói: “Mẹ bảo Kiều Tâm Duy xuống dưới, bằng không con sẽ không đến.” “Đầu óc quỷ quyệt, đừng có nuôi ý định gì với Tâm Duy nhà tôi đấy.” “Không đâu ạ, con chỉ muốn gặp cô ấy thôi.” Hạng Linh tức giận nói: “Được rồi, tôi bảo nó xuống” Cúp điện thoại Hạng Linh dặn dò: “Tâm Duy, con đi nhanh về nhanh, ba con dắt Hi Bảo ra ngoài được một lát rồi, chắc sắp đến lúc về đó, đừng để Giang Hạo gặp phải.”

“Haiz, vâng.”

Thời tiết đầu thu ở Đô Thành trong trẻo và mát mẻ, khí hậu hợp lòng người, nhưng mà lại rất ngắn ngủi. Gió thu vừa thổi, lá cây đầu cành rung rinh theo gió, ma sát vào nhau phát ra tiếng sàn sạt. Theo khung cảnh này, chắc không bao lâu nữa lá cây sẽ rời cành mà đi.

Giang Hạo xuống xe, đứng chờ ngay tại chỗ, mấy năm trước, anh cũng từng chờ cô ở đây, chờ cô cùng đi Cục Dân chính đăng ký kết hôn.

Mà nay, cảnh còn người mất, cảm xúc tràn đầy.

Kiều Tâm Duy vừa đi ra đã nhìn thấy anh, anh mặc quần áo thường ngày, áo khoác mỏng và quần tây thường bằng vải bông, phối hợp thêm với một đôi giày Dr. Martens màu vàng nghệ, tỉ lệ cân đối.

Huấn luyện thường niên tạo cho anh một thân hình cường tráng, là cái giá áo trời sinh, mặc dù đã thay quân trang nhưng trông anh vẫn cao lớn mạnh mẽ hơn người thường, loại khí thể kiêu ngạo và anh hùng tỏa ra từ trong xương cốt này là do bẩm sinh mà có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận