Quân Hôn Chớp Nhoáng



“Đúng rồi, chị Giang, sắp tới Giáng Sinh và Nguyên Đán, thứ bảy này vườn trẻ muốn tổ chức hoạt động của phụ huynh, hi vọng chị và Thủ trưởng Giang sẽ tham gia.”

“Được thôi.” Cô giáo cứ gọi chị Giang chị Giang mãi, làm cô chỉ có thể nhắm mắt cười trừ. Sau khi đưa Tại Hi tới vườn trẻ, Kiều Tâm Duy bắt đầu đi phỏng vấn, mấy hôm nay cô tham gia phỏng vấn ở ba công ty, sau đó, không có sau đó nữa. Cô là một người phụ nữ ly dị đưa con chạy trốn, hoàn toàn không có sức cạnh tranh trong thành phố thủ đô đông đúc phát triển này, thậm chí còn có nhiều công ty khi nghe cô vừa ly dị vừa nuôi con thì từ chối2ngay. Cao không được, nhưng thấp lại không thể là trạng thái cầu chức của cô bây giờ. Cảnh Thượng bảo cô vào công ty nhà họ Dương làm, nhưng công ty nhà họ Dương lại xa nhà, buổi trưa cô phải đi đón Tại Hi nên không tiện.

“Tới Viễn Đại đi, Nguyễn Tấn là tổng giám đốc của Viễn Đại.” Giang Hạo đề nghị. “Viễn Đại phải mang áp lực doanh thu, phải tăng ca, nếu có gì sẽ gây phiền cho Tổng giám đốc Nguyễn mất.” Điều kiện tìm việc của cô là gần nhà, không tăng ca, hai điều kiện này đã phải loại trừ rất nhiều công ty lắm rồi. “Vậy ở nhà cũng được, chăm con trai anh tốt vào là được, sẽ bao chỗ ở và ba bữa mỗi ngày.”6Kiều Tâm Duy không thèm để ý anh, tiếp tục xem thông tin tuyển việc.

Giang Hạo lơ đãng nói: “Anh tính từ chức, nhưng giờ lại vướng tay chân, có thể sẽ không từ chức được trong khoảng thời gian này.”

“À, anh không cần phải nói chuyện của mình cho tôi biết, chuyện của tôi cũng không cần anh quan tâm.” Giang Hạo mím môi: “Được, thể em tìm tiếp đi, cứ từ từ tìm.” Giang Hạo đang định Nguyên Đán sẽ đưa con về nhà, nhưng Lâm Thái Âm lại gọi đến hỏi: “A Hạo, mẹ nghe bảo mẹ được lên làm bà nội à? Chuyện gì thế?”


“Mẹ nghe ai bảo thế?”

“Con trai dì Lưu cũng ở trong quân đội, dì ấy bảo con trai dì ấy nói, rồi đưa ảnh cho dì ấy nữa,3dì ấy trách mẹ sao có cháu trai lớn vậy rồi mà không dẫn cho chị em xem thử. Mẹ bảo mẹ không biết mà dì ấy không tin, còn trách mẹ, con nói xem chuyện này là ai truyền bậy thế?”.

Giang Hạo từ tốn nói: “Không truyền bậy, con đang tính nói với ba mẹ chuyện này đây.”

“Cái gì?” Lâm Thái Âm hét lớn: “Mẹ lên làm bà nội thật à? Ai sinh con cho con?”

Giang Hạo cười ha ha: “Mẹ, mẹ đừng vội, con sẽ dẫn hai mẹ con về cho mẹ xem.” “Ôi, mẹ có cháu thật à?” Lâm Thái Âm kích động: “Con trai à, mẹ không nằm mơ đấy chứ? Con giấu tốt thế: Đứa nhỏ mấy tuổi rồi? Bây giờ ở đâu?” “Mẹ, mẹ đừng vội.” Mặc dù cách điện9thoại nhưng Giang Hạo có thể cảm nhận được sự kích động của mẹ mình, anh nói: “Thằng bé đang ở vườn trẻ, lát nữa con sẽ đi đón nó rồi dẫn tới cho ba mẹ xem, cả mẹ thằng bé nữa.” Lúc này, Kiều Tâm Duy đang xem máy tính quay sang trùng anh, ánh mắt mang theo sự dò hỏi. Giang Hạo tiếp tục nghe điện thoại, Lâm Thái Âm nói: “A Hạo, mẹ con già rồi, tim không chịu được kích thích, con đừng lừa mẹ.” “Không lừa mẹ.” “Vậy con nói cho mẹ biết, ai là mẹ thằng bé?”

Giang Hạo hỏi ngược: “Mẹ nói xem là ai?” Lâm Thái Ấm không nói, khóc thút thít: “Kiều Tâm Duy giấu cháu mẹ tốt quá, nó cố ý, cố ý không cho mẹ gặp4cháu trai, cố ý làm mẹ khó chịu.” “Nếu mẹ nghĩ vậy thì bọn con không về nữa.” Lâm Thái Âm nói ngay: “Về, sao lại không về chứ? Để ba con vui vẻ một chút.”


Giang Hạo đòi hỏi: “Thể bọn con về thì mẹ đừng nói mấy câu đó nữa, nếu không mẹ thằng bé khó chịu rồi đưa cháu của mẹ đi thì con cũng chịu đó.”

“Được được được, mẹ không nói gì cả.” Lâm Thái Âm thề son sắt.

Xe chậm rãi đi về nhà họ Giang, trong tiếng ở kinh ngạc và câu hỏi không ngừng của con trai, Kiều Tâm Duy cũng vội hẳn ra. Cô biết sẽ có ngày này, nhưng khi nó đến thì lại thấy căng thẳng.

“Mẹ, ông bà nội như thế nào ạ? Họ có hung dữ không?” “Sẽ không hung dữ với Hi Bảo đâu.”

Trời vừa mưa vừa tuyết, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, Giang Hạo dừng xe, đi ra sau bế con. Lâm Thái Ấm đứng đợi ở cửa, vừa thấy thằng bé thì trợn mắt, cười nói: “Nào, nào, mau vào đi.” Trong mắt bà ngoại cháu trai ra thì không còn ai khác. Giang Chí Trung ở trong nhà, đứng ngồi không yên, cũng chống gậy đi tới.


“Hi Bảo, mau gọi ông bà nội đi.” Tại Hi nhìn hai ông bà lão, ngọt ngào nói: “Chào ông bà nội ạ.” Lâm Thái Âm không đợi nổi, muốn ôm cháu trai, nhìn gương mặt béo trắng của bé, đôi mắt vừa tròn vừa sáng, cái miệng hồng hồng đáng yêu, người ngợm cũng lắm thịt: “Ông già, mau xem đi, giống hệt như A Hạo hồi bé.” Giang Chí Trung nghiêm túc cũng nở nụ cười: “Ừ, giống lắm.” Tại Hi bị họ nhìn thì hơi khó chịu: “Mẹ bế con muốn mẹ bế” “Bà nội bể nào.” Lâm Thái Ấm dụ dỗ: “Bảo bối nhỏ, cháu tên là gì?”

Tại Hi cúi đầu chơi ngón tay của mình, tự giới thiệu như bài thuộc lòng: “Cháu tên Kiều Tại Hi, năm nay ba tuổi, cháu học ban một của trường mẫu giáo Tiểu Thụ Miêu.” Nụ cười của Lâm Thái Âm cứng đờ: “Cháu tên gì? Kiều Tại Hi? Sao lại họ Kiều chứ?”

Tại Hi vốn đã khó chịu, nay lại bị Lâm Thái Âm dọa thì miệng méo xệch muốn khóc, nhưng bé vẫn dũng cảm nói: “Cháu họ Kiều, mẹ ơi, bể bế.”

Kiều Tâm Duy bế Tại Hi, hôn lên mặt bé: “Hi Bảo ngoan, đừng sợ.” Tại Hi ôm cổ mẹ, nói nhỏ bên tai cô: “Mẹ, bà nội kì lạ quá.” Lâm Thái Âm nhìn Kiều Tâm Duy, chất vấn: “Sao cô lại để con mang họ mình? Người ngoài sẽ nhìn A Hạo thế nào? Nhìn nhà họ Giang chúng tôi thế nào đây hả?” Không để Kiều Tâm Duy nói chuyện, Giang Hạo đã đi ra giữa làm tấm chắn: “Mẹ, chuyện này để lát sau rồi nói, Hi Bảo vừa đến, mẹ có để nó ăn cơm tối không thế?” Miệng Lâm Thái Âm cứ úp mở mãi, lại nhớ đến cháu trai chỉ muốn mẹ bể mà không thích bà bế. Giang Chí Trung không nói gì, người già thích trẻ con, ông nhìn thấy Tại Hi thì cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Hi Bảo, Hi Bảo là tên ở nhà của cháu à?” Tại Hi gật đầu: “Vâng ạ.”

Giang Chí Trung cầm tay bé, mềm mại đầy thịt, mập tới mức có cả cái ổ bé trong lòng bàn tay rồi, ông nói: “Hi Bảo, đi với ông nội nào, ông nội cho cháu ăn ngon.” Sau đó hai ông cháu cầm tay nhau đi vào. Giang Hạo nói: “Mẹ, mẹ xem lại mình đi kìa, đừng để cháu trai không thích mẹ.” Lâm Thái Âm tủi thân, bà tích cực nói: “Thế cũng không thể để đứa nhỏ mang họ người khác được.” Bà nhìn Kiều Tâm Duy ở bên cạnh, oán giận: “Cô đã gái đã gả chồng, là người nhà họ Giang chúng tôi, A Hạo không ở rể nhà cô.”

Kiều Tâm Duy bực bội đáp: “Bác gái, cháu nghĩ bác hiểu nhầm rồi, cháu là cháu, Giang Hạo là Giang Hạo, cháu thấy con trai cháu mang họ của cháu thì không có gì sai cả.”

Lâm Thái Ấm sửng sốt.


Giang Chí Trung ở trong gọi ra: “Tấm Duy, vào uống chén trà nóng rồi ăn cơm.”

“Vâng.” Trong nhà có rất nhiều kẹo và đồ ăn vặt, còn có nhiều đồ chơi nhỏ, hai ông bà biết cháu trai đến nên nhờ người ra ngoài mua một đống.

Giang Chí Trung vui vẻ, nhìn đứa nhỏ đáng yêu ngồi trong lòng mình chơi đùa.

Giang Hạo và Kiều Tâm Duy ngồi trên ghế salon, nói chuyện với ông, thỉnh thoảng Tại Hi lại cầm kẹo hỏi: “Mẹ, con có thể ăn thêm một cái kẹo nữa không?”

“Hôm nay cô khen con giúp bạn học, vậy con tự thưởng cho mình đi.” Tại Hi cười ngọt ngào, lột vỏ kẹo cho vào miệng: “Kẹo nhà ông nội ngon ghê.” Lâm Thái Ấm vẫn còn giận, thấy cháu trai đáng yêu như vậy, bà thích tới mức không nhịn được mà chơi đùa với bé.

Máu mủ tình thâm, dù sao cũng là cháu trai ruột của ông bà, lát sau, Tại Hi cũng không còn thấy mới lạ nữa, gọi ông gọi bà ngọt xớt, còn ôm hôn nữa. Lâm Thái Âm bế Tại Hạ nói: “Ôi, giống A Hạo khi bé thật, sau này cháu bà sẽ đẹp trai lắm đây, sau đó sẽ cao lớn mạnh mẽ như ba cháu rồi.” Giang Chí Trung nói: “Tuần trước nhà lão Thiết vừa làm tiệc đầy tháng cho cháu, lão Mã dẫn cháu theo, lão Trần bế cháu gái đi, còn cả Tiểu Chu nữa, cậu ta cũng lên chức ông rồi, họ luôn nói cháu mình thế này thế nọ, mà tôi thì không biết phải nói gì. Hừ, cháu ông đẹp nhất.” Giọng nói và ánh mắt của ông đắc ý tận trời, giống như một đứa trẻ vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận